Lúc Quách Dư Thành đưa Lâm Phong về nhà, mặt trời đã xuống núi hẳn.

Lâm Dương toan trách mắng Quách Dư Thành một trận vì đưa em gái anh đi lung tung mà không thông báo gì, nhưng rồi thấy ngón áp út em gái mình lóe lên chiếc nhẫn, vẻ mặt còn phơn phớt hồng và nụ cười không kìm hãm lại được, anh tự hiểu chuyện gì đã xảy ra nên cũng chẳng buồn đề cập gì nữa.

Lâm lão gia bước xuống từ cầu thang, day day trán vì đau đầu. Quả thật một đống chuyện xảy ra mấy hôm bữa không khiến ông tăng huyết áp mà ngất đi đã là may lắm rồi.

Tối nay, Lâm lão gia mời cơm Quách Dư Thành, Đổng Trình Tranh với Triệu Uyển Tử, có vẻ như có rất nhiều việc cần phải giải quyết triệt để luôn đây.

Lâm lão gia lướt ngang qua Triệu Uyển Tử, liếc mắt dò xét cô một cái rồi tặc lưỡi đi thẳng xuống bếp. Triệu Uyển Tử tự nhiên rùng mình, nép sau người Lâm Dương, nhỏ nhẹ. "Xem ra lần này em phải khổ cực rồi."


"Đừng lo, anh tin vào khả năng thu phục đối phương của Uyển Uyển." Lâm Dương dịu dàng xoa đầu trấn an cô.

Đổng Trình Tranh rùng mình, da gà vô thức nổi đầy người, liền tặc lưỡi. "Tôi có mặt ở đây làm gì không biết, một đống cơm chó thế này."

Lâm Phong không chịu được mà đùa dai. "Vừa hay Lâm gia vẫn còn một vị tiểu thư nữa đấy. Nếu Đổng thiếu quan tâm sẽ gọi cô ấy xuống đi cùng anh."

Vừa nghe đã biết nhắc đến Lâm Hy...

Đổng Trình Tranh càng rùng mình, xua tay lia lịa. "Thôi khỏi, vừa nghe là đã muốn sống một mình cả đời rồi."

Lâm Phong và Quách Dư Thành được phen cười thành tiếng.

Mọi người kháo nhau xuống phòng ăn, rồi tự nhiên ngồi vào chỗ, vẻ mặt của ai nấy đều căng thẳng như thể một đám trẻ con phạm lỗi phải đối diện với phụ huynh khó tính vậy.


Vì Lâm phu nhân ăn ở trên phòng, Lâm Hy cũng đang bị cấm túc trong phòng của mình điều trị tâm thần nên người lớn hôm nay chỉ có mỗi Lâm lão gia. Ông nở một nụ cười xã giao với mọi người.

Bữa ăn diễn ra trong yên lặng.

Ai nấy cũng đều im ắng dùng bữa, thỉnh thoảng liếc mắt nhau cố gắng trao đổi tín hiệu. Thỉnh thoảng vẫn có một vài thanh âm vang lên giữa mấy người trẻ tuổi, nhưng Lâm lão gia phớt lờ như không nghe thấy.

Ông khẽ quan sát Triệu Uyển Tử, đánh giá một lượt cô gái này. Tuy không xuất thân danh giá, nhưng cư xử rất có phép tắc, ăn uống cũng có phong thái mà vẻ ngoài tính cách cũng nhu thuận, hiểu chuyện, ông liền đánh giá luôn cô gái này chính là một nàng dâu tiêu chuẩn, vô cùng tiêu chuẩn.

Ông đánh giá cô gái này làm nữ chủ Lâm gia nhất định sẽ có gia giáo, biết giữ nhà cửa yên bề, chỉ là sẽ thiệt mất một hậu thuẫn đáng lí nên có thôi.


"Cô Triệu này." Lâm lão gia đột ngột mở lời, tuy là gọi Triệu Uyển Tử nhưng cũng khiến cho Lâm Dương và Lâm Phong giật mình thay. "Gia đình cô làm gì?"

"Dạ vâng, cha mẹ cháu trước khi nghỉ hưu đều là giáo viên ở Tô Châu, cháu cũng có một em trai đang đi du học đại học bên Đức." Triệu Uyển Tử buông đũa xuống, lễ phép đáp, không quên nở một nụ cười trên môi, tuy có chút gượng gạo.

Lâm lão gia gật gù, quả nhiên là tuýp người có giáo dưỡng.

Thực ra ngày trước, ông cũng thỉnh thoảng gặp Triệu Uyển Tử nhưng là với tư cách bạn thân của  Lâm Phong. Lúc đấy ông chỉ để ý cô gái này so với con gái ông nhu mì nữ tính hơn, rất biết cách cư xử. Nhưng rồi bây giờ, ông lại đối diện với cô gái này như là đối tượng của con trai mình, có chút khắt khe hơn.

"Phong Nhi." Bây giờ, ông lại đột ngột chuyển đối tượng sang con gái mình. "Con có nhớ đã hứa với ta rằng con sẽ ngoan ngoãn gả vào Đổng gia, ta sẽ bằng lòng cho Dương Nhi cưới cô Triệu không?"
Lâm Phong im lặng không mở miệng, chỉ gật đầu.

Triệu Uyển Tử giật mình nhìn sang bạn mình, cô chưa từng nghe ai nói với cô về chuyện này. Cô bỗng chốc hiểu ra, tại sao một Lâm Phong lụy Quách Dư Thành nhiều như thế lại đột ngột đồng ý cùng Đổng Trình Tranh thành đôi, hóa ra là lí do lại là cô.

Vẻ mặt của Triệu Uyển Tử vô cùng oán trách Lâm Phong.

"Thế bây giờ ý con thế nào?" Lâm lão gia điềm đạm gắp một miếng cơm cho vào miệng, hạ giọng.

Lâm Phong đảo mắt nhìn mọi người như đang tìm kiếm sự ủng hộ. Một lúc sau, cô nuốt khan, kiên định. "Cha, con đã nhận lời cầu hôn của Dư Thành rồi."

Lâm Phong nắm lấy tay Quách Dư Thành đặt lên bàn, một cặp nhẫn trên tay họ lấp lánh hơn dưới ánh đèn. Lâm lão gia tỏ ra không bất ngờ.

"Ồ, vậy nghĩa là con và Đổng thiếu sẽ không tiến đến với nhau?"
"Lâm lão gia, cháu và Phong không hợp ạ." Đổng Trình Tranh lên tiếng nói đỡ cho Lâm Phong. "Ngay từ đầu, cháu chỉ là muốn giúp đỡ Phong quay trở lại với Quách thiếu. Hai người họ xứng đôi."

Lâm lão gia ngẩng đầu dậy, nghiêng nhẹ. "Lúc trước hai đứa nói là hợp cơ mà?"

"Hợp làm bạn ạ." Ngoài tưởng tưởng, cả Lâm Phong và Đổng Trình Tranh đồng thanh.

Đổng Trình Tranh nói tiếp. "Cháu và Phong quá giống nhau, giống đến mức sẽ đẩy nhau ạ."

Lâm lão gia ngây ra một lúc, rồi thở dài bất lực. Chuyện này ông không phủ nhận rồi.

"Cha, ngay từ đầu vốn là con và Dư Thành ước hẹn, chỉ vì Lâm Hy nảy sinh hiểu lầm không đáng có." Lâm Phong xuống nước, bắt đầu ra chiều nài nỉ. "Hôm trước lời con hứa với cha, chỉ là con bằng lòng cưới người sẽ đem lại lợi ích cho Lâm gia, nên dù con gả cho Dư Thành hay cho Trình Tranh thì lợi ích cũng như nhau. Cha để cho Dương cùng với Uyển Tử đi mà."
Lâm lão gia không nhớ rằng lần cuối ông chứng kiến sự nài nỉ này của con gái ông là bao giờ. Có vẻ như là từ rất lâu rồi, cũng phải khi cô còn nhỏ.

Xem chừng Quách Dư Thành có thể khiến cho đứa con gái cứng đầu của ông thay đổi rất nhiều.

"Được rồi, nếu Đổng thiếu cũng đồng ý thì ta sẽ nói chuyện với Đổng gia, tác thành cho con và Dư Thành." Lâm lão gia gật đầu chấp thuận.

Lâm Phong vui mừng đến mức vô thức siết chặt tay của Quách Dư Thành.

Chốc, Lâm lão gia quay sang Triệu Uyển Tử. Ông buông đũa, hai tay đan lại chống cằm, nghiêm nghị. "Cô Triệu, sau khi Dương Nhi hủy hôn với tiểu thư Triển gia, ta có ý để nó đính hôn với đại tiểu thư Tiêu gia Tiêu Y Na."

"Cha!" Lâm Dương bất bình lên tiếng.

Triệu Uyển Tử ngây người. Tiêu Y Na là người hôm trước mới gây sự với cô vì Lâm Dương ở buổi tiệc họp lớp đại học, không ngờ bây giờ cô lại được nghe đến cái tên đó lần nữa, lại còn trong hoàn cảnh Lâm lão gia có ý tác thành Lâm Dương với cô ta.
"Nhưng mà vì cô mà cả hai đứa con chống đối ta, xem chừng ta không chấp nhận cô sẽ không yên với hai đứa nó rồi." Lâm lão gia thở dài, giọng điệu hạ xuống tỏ vẻ bất lực nhưng cũng đã chịu chấp thuận.

"Lâm lão gia." Triệu Uyển Tử cắn nhẹ môi, suy nghĩ một chút để lựa lời rồi lấy hết can đảm gọi ông. "Cháu không muốn bác chấp nhận cháu theo cách đó. Chừng nào bác chưa thật tâm gọi cháu hai tiếng Uyển Tử, cháu sẽ không gả vào Lâm gia."

Cả phòng ăn ngây ra, đặc biệt là Lâm lão gia và Lâm Dương, hai người tròn mắt ngạc nhiên vì khẩu khí này của Triệu Uyển Tử.

Triệu Uyển Tử giật mình, giọng nói tự nhiên nhỏ đi. "Cháu sẽ chứng minh cho bác thấy cháu phù hợp với Dương, xứng đáng để bác đánh đổi lợi ích của Tiêu gia."

Ở dưới bàn, Lâm Dương đan tay vào tay của Triệu Uyển Tử, khóe môi anh cong lên dịu dàng.
Cơ mặt của Lâm lão gia đã dãn ra không ít, ông khẽ nhoẻn cười. "Khẩu khí khá lắm. Cô Triệu, cô có gì để tự tin rằng một người trọng lợi ích như Lâm mỗ ta sẽ chọn cô?"

Triệu Uyển Tử nín bặt, rồi như lại suy nghĩ rất lâu, cộng thêm được cái nắm tay của Lâm Dương cổ vũ mình, bèn lấy hết can đảm để trả lời. "Nàng Cinderella gả được cho Hoàng Tử vì bản chất của Cinderella là tiểu thư gia đình Công Tước. Cháu tự tin mình xứng đáng với Dương vì cháu có tư chất của chính cháu chứ không phải gia thế hào môn."

Câu trả lời của Triệu Uyển Tử khiến cho mọi người nhất thời câm lặng.

Lâm lão gia bật cười. Lâm Dương quả nhiên là con trai ông, chọn bạn gái cũng vô cùng có tư chất. Ông khẽ thở hắt ra, gật gù. "Được, không phải nói suông đâu chứ?"

"Vâng."

"Vậy cứ theo ý cô mà làm. Hy vọng cô Triệu sẽ không làm ta thất vọng."
Triệu Uyển Tử ngước mặt lên nhìn Lâm Dương, hai người họ trao đổi ánh mắt và nụ cười, vô cùng nhẹ nhõm.

Lâm Phong quan sát họ, thở phào nhẹ nhõm rồi gục lên vai Quách Dư Thành, thủ thỉ. "Hai người họ tốt rồi..."

Đổng Trình Tranh ngồi bên cạnh ghé đầu sang Lâm Phong, khẽ lườm. "Mọi chuyện êm ấm hơn tôi tưởng. Phong, tôi vì cô mà vất vả không ít, cô nhớ trả đủ."

"Được được, tôi đảm bảo AG sẽ hậu thuẫn D.Empire, à không, hậu thuẫn Đổng Trình Tranh anh tốt." Lâm Phong kiên định gật đầu.

"Được, tôi với cô tuy không thành phu thê nhưng cũng thành huynh muội. Lâm Phong, tôi và cô kết nghĩa, hy vọng là sau này D.Empire và AG sẽ thành bạn tốt trên thương nghiệp."

Lâm Phong gật gù đưa tay ra bắt tay anh, đồng ý.

Quách Dư Thành ngửi thấy mùi mất vợ, liền ôm chặt Lâm Phong kéo về, trừng mắt hình viên đạn nhìn Đổng Trình Tranh, gằn giọng. "Ngài Đổng Bóng Đèn tốt nhất là giữ khoảng cách với vợ chưa cưới của tôi đi."
Đổng Trình Tranh vô cùng hứng thú với việc cho Quách Dư Thành ăn dấm chua, cười cợt. "Vậy ngài Quách Mọc Sừng cũng đừng để Phong giận dỗi, nếu không tôi sẽ thay anh 'chăm sóc' vị muội muội kết nghĩa của tôi."

"Lâu giờ chỉ mới thấy em gái trà xanh không ngờ bây giờ còn bắt gặp được anh trai trà xanh cơ."

"Anh đừng thách, tôi sẽ thành trà xanh thật đấy."

Hai cặp mắt trừng nhìn nhau, tia điện chiếu qua lại xẹt xẹt. Lâm Phong ở giữa hứng chịu viễn cảnh này, chỉ thở dài không biết liệu có cái tương lai Quách Mọc Sừng và Đổng Bóng Đèn thành bạn tốt không nữa.

Bữa cơm vì thế cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Không khí căng thẳng không còn, thay vào đó là một bữa tiệc cẩu lương đầy ụ mà khán giả chính là Đổng Trình Tranh và Lâm lão gia. Đổng Trình Tranh trừng mắt nhìn hai đôi nam nữ kia gắp thức ăn cho nhau, âu âu yếm yếm mà hận bản thân mình có mặt ở đây.
Tự nhiên, Lâm lão gia gắp một miếng sườn cho Đổng Trình Tranh, nhìn anh cảm thông vô cùng.

Đổng Trình Tranh hóa đá, còn mấy người kia được phen cười chết chế giễu cẩu độc thân anh.

Đột ngột, quản gia của Lâm gia bước vào phòng ăn, kính cẩn. "Lão gia, có Giang tổng của Giang Thị ghé thăm."

Cả phòng ăn đột nhiên im ắng, rơi vào trạng thái vô cùng căng thẳng.

...

Giang Chấn ngồi yên vị ở phòng khách. Ngoài cửa, vệ sĩ của hắn đứng dàn thành hàng, bầu không khí vô cùng trầm mặc.

"Giang tổng cứ tự nhiên." Lâm lão gia bước ra, thấy Giang Chấn định đứng dậy hành lễ thì vội khoát tay mời anh ngồi.

Giúp việc cẩn thận hầu trà. Ở phía sau Lâm lão gia, tất cả mọi người đều xếp thành hàng đứng cạnh ông, được ra hiệu của ông, mọi người mới ngồi xuống bàn.

"Hôm nay Lâm gia có vẻ rất náo nhiệt." Giang Chấn nở một nụ cười xã giao.
Bầu không khí có phần căng thẳng, bởi Giang Chấn không phải một kẻ đơn giản. Hắn đứng đầu Giang gia và Giang Thị, nắm quyền lớn ảnh hưởng đến hắc đạo và chính giới. Xưa nay, Giang Thị vốn là đối tượng không thể chọc vào, dù thế lực có lớn mạnh đến đâu thì mọi người cũng vô cùng cân nhắc khi hợp tác với hắn.

"Giang mỗ tôi hôm nay đến vì Lâm nhị tiểu thư." Giang Chấn ngay lập tức đi thẳng vào chuyện chính. "Nghe tin Tiểu Hy mang hỷ mạch của Giang gia, tôi muốn mang cô ấy đi."

Chuyện này đương nhiên là điều hiển nhiên, không quá khó đoán.

"Để tôi đoán xem." Lâm lão gia điềm tĩnh suy nghĩ. "Ngài là muốn tôi giữ thân phận Lâm nhị tiểu thư cho Lâm Hy, để con bé gả cho ngài, muốn AG chúng tôi sau này hợp tác với Giang Thị?"

Đây đương nhiên cũng là suy nghĩ chung của mọi người, trừ Lâm Phong.
Giang Chấn im lặng một lúc, rồi liền bật cười lớn, khoát tay gạt đi. "Haha, không đâu. Ngược lại, tôi còn muốn Giang gia triệt để tước đoạt thân phận của Tiểu Hy, sau này không bao giờ gặp lại cô ấy nữa."

Lâm lão gia và mọi người trợn tròn mắt sửng sốt.

"Bởi tôi đã có vợ chưa cưới rồi, tôi cũng không có ý định đưa vị trí của cô ấy cho ai khác."

Mọi người, đặc biệt là Quách Dư Thành vô cùng ngạc nhiên vì lời nói này của Giang Chấn. Anh không nghĩ rằng Lôi Dĩ Hằng lại có vai trò lớn như thế trong mắt hắn. Chỉ trừ Lâm Phong, vì đã nghe được hết mọi suy nghĩ của hắn vào buổi tối hôm đó, cô biết hắn thật lòng với Lôi Dĩ Hằng, một người đã hóa điên như Lâm Hy không thể nào ngồi vào vị trí nữ chủ nhân Giang gia được.

Giang Chấn đón một bản hợp đồng, đẩy lên trước mặt Lâm lão gia, nghiêm nghị. "Đây là đề xuất của Giang mỗ tôi. Dù sao Lâm gia cũng có ý định trục xuất Tiểu Hy sẵn rồi, huống chi cô ấy còn bị tâm thần, chi bằng để cô ấy ở chỗ tôi, không bao giờ quay lại Lâm gia. Tiểu Hy sẽ nằm trong tầm kiểm soát của tôi, vĩnh viễn nằm trong bóng tối, không chút danh phận. Ngược lại, Giang Thị sẽ thực hiện đúng vai trò của mình, hậu thuẫn hết sức cho AG, tuyệt đối không bao giờ trở mặt trong giai đoạn tôi còn đang đương vị. Thỏa thuận này có lợi cho ngài, đúng chứ?"
Yêu cầu của Giang Chấn quá sức bất bình thường rồi, xem chừng hắn cũng có chút trân trọng với Lâm Hy nên mới đích thân đến đây và đưa ra một điều khoản không có lợi về tài chính cho hắn.

Lâm lão gia day day trán, quả thật điều kiện này của Giang Chấn vô cùng có lợi cho AG, nhưng như thế chính là vô nhân đạo với Lâm Hy. Nó chẳng khác gì bảo ông đem con gái ông bán đi vậy, kể cả khi Lâm Hy đã bị ông ruồng bỏ.

Giang Chấn nhìn thấu tâm tư này của ông, hạ giọng. "Vậy thì lắng nghe tâm nguyện của Lâm nhị tiểu thư đi? Dù đã phát điên, nhưng tôi tin cô ấy vẫn có thể nói ra ước nguyện của cô ấy đấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play