Lâm Phong bị tiếng hét thất thanh của Barbara từ dưới tầng một vọng lên, giật mình đứng bật dậy khỏi bàn làm việc. Cô vội lao ra khỏi cửa phòng, sải bước dài xuống dưới tầng một.
Cuối cùng, cô chỉ chứng kiến viễn cảnh Barbara nằm sõng soài dưới sàn đất, máu đỏ nhuộm đống giấy tờ rơi lả tả xung quanh, mắt của Barbara nhắm chặt, lịm đi. Lâm Phong hoảng hốt chạy lại, tái mặt nâng Barbara lên. "Này, Barbara! Tỉnh dậy đi, này!" Lâm Phong thật sự sốt ruột đến hoảng loạn, vội vàng quay sang nhìn mấy người giúp việc sợ sệt đứng nấp sau tường, hét ầm lên. "Nhìn cái gì? Mau gọi cấp cứu cho tôi!"
Mấy người giúp việc kia mới sực giật mình, vội vàng kháo nhau đi gọi cấp cứu.
Lâm Hy đứng nhìn Lâm Phong bất lực ôm lấy Barbara, cười cợt. "Ai bảo cô ta không biết điều... Chỉ là một con chó mà cũng dám coi thường tôi ư..."
Lâm Phong trừng mắt nhìn Lâm Hy, hận thù đay nghiến. "Lâm Hy, mày điên rồi! Mày dám động tay với Barbara, tao sẽ trả mày đủ!"
Lâm Hy thở hổn hển, vẫn cười, nụ cười man rợ của một con thú khát máu. "Tao đúng là điên rồi! Bị mày chèn ép phát điên rồi! Lâm Phong, mày tước đoạt đi những người tao yêu thương, tao nhất định sẽ khiến mày chứng kiến người bên cạnh mày đổ máu..."
Bàn tay của Lâm Phong run rẩy, cô trắng bệch mặt nhìn Lâm Hy. Lâm Hy quả nhiên điên thật rồi, bộ dạng của cô ta điên loạn tới mức khiến Lâm Phong nhất thời không thể nói ra tiếng nào.
"Lâm Phong, mày biết tao đang nghĩ gì không?" Lâm Hy cúi xuống, ánh mắt lạnh lẽo tàn nhẫn ném vào cô, giọng nói vô cùng man rợ. "Tại sao Như Như lại mất công suy nghĩ ra đủ thủ đoạn để loại trừ mày, trong khi tao chỉ cần dùng cách nguyên thủy nhất, một dao đâm chết mày, không phải hơn sao?"
Chân của Lâm Phong mất trọng lực, ngã ra sau, cô lắc đầu nhìn Lâm Hy đầy kinh hãi. Lâm Hy dường như đã có những suy nghĩ điên rồ này từ rất lâu rồi, cái suy nghĩ gϊếŧ chết cô đã tồn tại trong đầu Lâm Hy từ khi cô mới đặt chân trở lại Bắc Kinh chứ không phải hôm nay. Cô ta còn dám tìm đến Giang Chấn, năm lần bảy lượt hại cô, sao cô lại có thể thiếu đề phòng với Lâm Hy như thế chứ?
Bởi suy nghĩ của một kẻ điên, không thể nào đoán trước được. Ánh mắt của Lâm Hy lúc này tràn đầy sát khí, nụ cười của cô ta khát máu vô cùng.
Một lúc sau, tiếng còi xe cấp cứu vang lên. Nhân viên y tế vội vàng chạy vào nhà, dùng cáng nâng Barbara lên, vội vàng đưa lên xe cấp cứu.
"Lâm tiểu thư đừng sốt ruột." Sau khi kiểm tra sơ qua Barbara, bác sĩ mỉm cười trấn an. "Vết thương không sâu, cô Barbara chẳng qua cũng chỉ nhất thời kinh hãi nên ngất đi thôi. Chúng tôi sẽ băng bó cho cô ấy, cô ấy không cần nhập viện đâu."
Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm, liền bảo nhân viên đưa Barbara vào trong phòng nghỉ chăm sóc tốt.
Lâm Phong trừng mắt nhìn Lâm Hy, đay nghiến. "Đúng lúc tao đang cần một thứ then chốt khiến mày thân bại danh liệt hoàn toàn, mày lại tự dâng cho tao. Lâm Hy, lần này tao sẽ triệt để loại trừ mày."
Lâm Hy tâm trạng càng mất bình tĩnh khi thấy Barbara không sao, lại nghe lời đe dọa này của Lâm Phong, cô ta chưa kịp hiểu tình hình. "Mày không có Quách Dư Thành, không phải tuyệt vọng lắm sao? Chỉ dựa vào chút thương thế của con chó Barbara đó mà đòi khiến tao thân bại danh liệt?"
"Được hay không mày tự biết. Chỉ dựa vào việc mày bắt cóc đứa con của Giang gia, bôi nhọ danh dự Quách gia, tự mình trèo lên giường Giang Chấn như là điếm, hai lần bắt cóc giở trò với tao, bây giờ còn hành hung Barbara, tao không tin mày không bị đoạt họ Lâm, đuổi khỏi Lâm gia."
Lâm Hy giật mình, mặt cắt không còn một giọt máu. Bàn tay cô ta cuộn chặt lại, lòng mắt hằn lên những vệt máu.
Cô ta đã bị Giang Chấn tước đoạt vị trí của cô ta ở Giang gia, vậy mà bây giờ Lâm Phong còn muốn đuổi cô ta khỏi Lâm gia?
Mắt Lâm Hy một màu đen bao trùm...
Cô ta muốn nhìn thấy máu... Cô ta muốn máu của Lâm Phong phải rơi ở đây!
Lâm Hy cúi xuống, cầm một mảnh vỡ tách trà lên. Lâm Phong vừa ngoảnh mặt đi, giật mình quay lại khi thấy hành động đột ngột của Lâm Hy.
Giọng Lâm Phong kêu lên kinh hãi.
Miếng vỡ tách trà đâm vào ngực cô, máu tứa ra. Cơ thể nhỏ nhắn của Lâm Phong lui lại vài bước ngã xuống.
"Lâm Hy, cô điên rồi!" Lâm lão gia nghe động nãy giờ mới có thể bước xuống tầng một, lại trực tiếp chứng kiến cảnh Lâm Hy đâm Lâm Phong, ông tái mặt kêu lên. "Mau bắt đứa nghịch nữ kia lại!"
Mấy nhân viên bảo an nghe động vội vàng chạy vào Lâm gia, dưới lệnh của Lâm lão gia liền xông đến, khóa trái hai tay của Lâm Hy, giữ chặt.
"Buông ra! Tao phải gϊếŧ mày, Lâm Phong!" Lâm Hy điên loạn gào lên, mái tóc cô ta xõa xuống y như một con thú hoang khát máu.
"Mau nhốt nó vào phòng, canh giữ nghiêm ngặt!" Lâm lão gia vội vàng chạy xuống chỗ Lâm Phong, trừng mắt nhìn Lâm Hy ra lệnh.
Mấy nhân viên bảo an khóa chặt tay của Lâm Hy đẩy cô ta đi, cô ta vẫn kêu gào điên loạn.
"Phong Nhi, con có sao không?" Lâm lão gia run rẩy đỡ Lâm Phong dậy, giọng ông ngắt quãng đầy lo lắng. "Ta không ngờ Hy Nhi lại có thể hành động như thế."
"Con không sao." Lâm Phong từ từ đứng dậy. Ngực trái của cô đau nhức vô cùng, nhưng vì miếng sứ nhỏ, Lâm Hy đâm không có lực nên cũng không tổn thương được cô nhiều. "Cha, Lâm Hy điên rồi, cô ta điên thật rồi."
Lâm lão gia lắp bắp. "Tại sao? Sao lại..."
"Ban nãy cô ta hành hung thư kí của con Barbara, bây giờ lại đâm con. Trong mắt cô ta sợ là chỉ còn thấy mỗi máu thôi..."
.
.
.
Lâm Phong ngồi trên giường, dựa người vào giường. Nhân viên y tế vừa băng bó cho Barbara xong đã vội quay sang băng miệng vết thương cho cô. Thật may rằng vết thương không sâu, điều trị đúng cách cũng sẽ không để lại sẹo.
Lâm lão gia run rẩy đọc loạt chứng cứ mà Lâm Phong vừa đưa cho ông. Tất cả mọi việc từ chuyện Lâm Hy bán thân cho Giang Chấn, bắt cóc đánh bom cô, lần khác lại bắt cóc hạ thuốc cô, rồi còn chuyện Lâm Hy bắt cóc con trai của Giang Chấn, vu oan đó là con của Quách Dư Thành, ông tái mặt gần như không thể tin đứa con gái út của ông lại có thể giở biết bao nhiêu thủ đoạn như thế.
"Phong!" Đúng lúc này, Lâm Dương hồng hộc chạy vào. Anh vừa được báo tin nên hộc tốc từ AG quay trở về, nhìn em gái mình nằm trên giường với vết thương ở ngực trên được băng kín lại, anh đen mặt. "Lâm Hy dám làm thế với em?"
"Tâm thần cô ta không bình thường." Lâm Phong cười nhạt, mỉm cười trấn an người anh trai đang đau lòng với vết thương của em gái.
Lâm Dương giận run người, quay sang nhìn cha mình, hạ giọng. "Cha định sẽ xử trí Lâm Hy ra sao?"
Lâm lão gia thở dài. Lâm Hy cũng là con của ông, ông cũng không nhẫn tâm đẩy con gái mình đến bước đường cùng.
Chỉ là lần này, Lâm Hy đã tự tìm đường chết cho mình rồi. Ông cảm thấy lưu Lâm Hy ở lại, tương lai sẽ còn nhiều chuyện ghê tởm hơn. Lâm lão gia đặt đống bằng chứng xuống, nghiêm giọng. "Gọi bác sĩ tâm lý đến khám tâm thần cho Lâm Hy, xem xét đưa con bé vào bệnh viện tâm thần. Đồng thời, tước đoạt họ Lâm của Lâm Hy, trục xuất khỏi Lâm gia, không còn liên quan gì đến Lâm gia nữa. Lâm Châu Tưởng ta không có đứa con gái độc ác như thế."
Lâm Dương giật mình nhìn cha mình, vẻ mặt như đã quyết, lần này ông thật sự vô cùng tức giận rồi, quyết định mới có thể cứng rắn đến thế.
Lâm Phong thở dài, mối họa này cô thật sự đã trừ được rồi.
"Lâm Hy, có trách thì trách cô xuẩn ngốc, tự kiếm chuyện hại mình."
Lâm lão gia đứng dậy rời đi, có vẻ như là chuẩn bị gọi đoàn tư pháp của AG đến làm việc. Lâm Phong giật nhẹ gấu áo của Lâm Dương, hạ giọng. "Dương, anh giúp em gọi Quách Dư Thành và Đổng Trình Tranh đến đi. Em muốn tiện thể nói chuyện tái tác hợp cho em với Dư Thành luôn."
Lâm Dương khẽ thở dài, giúp em gái mình vén tóc. "Được rồi. Xem ra em gái anh thật sự không thể từ bỏ họ Quách kia."
Lâm Phong mỉm cười, đỏ mặt ngượng ngùng. Lâm Hy đã bị xử trí, mọi chuyện dần đến hồi kết rồi, cô và Quách Dư Thành cũng không thể trì hoãn lâu hơn được nữa.
.
.
.
Tiếng đổ vỡ vang lên trong phòng Lâm Hy kèm theo tiếng gào thét của cô ta, vô cùng hỗn loạn, vô cùng inh tai nhức óc. Đám người giúp việc đều run như cầy sấy, mỗi một âm thanh khác thường đều khiến bọn họ giật mình.
"Sửa lại di chúc của tôi như thế này." Lâm lão gia cẩn thận dặn dò với luật sư của mình, vẻ mặt của ông vô cùng phức tạp. "Trục xuất Lâm Hy khỏi Lâm gia, hủy quyền thừa kế của đứa con gái đó. Phần này cứ chia đều cho Lâm Dương và Lâm Phong đi."
"Lâm Châu Tưởng, ông làm cái gì thế?" Lâm phu nhân từ đâu lao vào, gào lên. Nghe nói bà ta sáng nay đi ra ngoài chơi, chắc vừa được quản gia gọi điện thông báo trong nhà có chuyện nên mới cuống cuồng trở về. Chỉ là vừa đặt chân lên tầng hai lại nghe được câu nói này.
Lâm phu nhân gương mặt đẫm mồ hôi, hơi thở dồn dập, mặt mày tái mét. "Tiểu Hy cũng là con của ông mà, tại sao ông lại...?"
"Bà xem chuyện tốt mà đứa nghịch nữ đó làm đi!" Lâm lão gia tức giận cầm chồng tài liệu ném thẳng xuống chân bà, tức giận hét. "Những chuyện mà nó làm quá đủ để kết án tù mấy chục năm rồi. Không chỉ ra tay với Lâm gia mà còn cả Quách gia, tôi mà không xử lý nó thì làm sao nhìn mặt Quách gia được nữa."
Lâm phu nhân hoảng loạn xem đống tài liệu trên tay, mặt mày tái mét. Đột nhiên từ phòng Lâm Hy bên cạnh đập dữ dội, cô ta ở bên trong gào lên. "Mẹ! Mẹ ơi, cứu con! Đều tại con khốn Lâm Phong hại con!"
Bà nhìn sang bên phải mình, con gái của bà đang ở trong vừa đập cửa vừa gào, ở bên ngoài chồng bà đang làm việc với luật sư, hai đứa con riêng của ông thì đang đứng bên cạnh, nhìn bà bằng ánh mắt thương hại càng khiến mà điên hơn.
"Lâm Phong, tại sao mày dám hại con gái tao?" Lâm phu nhân vội vàng lao đến, tóm lấy cổ áo Lâm Phong, giận run người gào lên.
"Chu Mễ Đàn, bà đừng có không biết phải trái như vậy!" Lâm Dương đứng bên cạnh vội gạt bà ra, giữ chặt lấy em gái mình.
Lâm phu nhân run rẩy ngã xuống sàn. Lâm lão gia thở dài, quả thật nhìn hai mẹ con nhà này có chút đáng thương, nhưng cứ nghĩ lại những thủ đoạn độc ác Lâm Hy giở lên Lâm Phong càng khiến ông thêm tức giận.
"Lâm Châu Tưởng, ông không thể trục xuất Tiểu Hy, không thể tước quyền thừa kế của nó. Tiểu Hy chính là giọt máu của ông, ông tuyệt tình như thế ư?" Lâm phu nhân bò quỳ trên mặt đất, lết lại ôm chặt lấy chân của Lâm lão gia, nước mắt trào ra như suối.
"Nó đã làm quá nhiều trò độc ác."
"Độc ác gì chứ, chỉ là tranh chấp giữa đàn bà, không phải Lâm Phong vẫn sống tốt đấy ư? Tại sao con gái tôi phải chịu cực khổ?"
"Phong Nhi may mắn mới thoát chết, bà còn dám nói là tranh chấp?" Lâm lão gia tức giận gạt Lâm phu nhân ra, ông cuộn chặt tay lại, run người. "Nể tình nó là giọt máu của tôi, tôi sẽ chia cho nó một căn biệt thự và một chiếc xe, được chưa?"
Lâm phu nhân đen mặt, gục xuống. Mái tóc xoăn của bà xõa xuống, điên loạn không khác gì Lâm Hy. Bà từ từ đứng dậy, cười lạnh. "Kể cả Tiểu Hy không gây chuyện, phần thừa kế của nó cũng đã ít hơn rất nhiều so với Lâm Phong và Lâm Dương. Lâm Châu Tưởng, công bằng ở đâu?"
"Tôi chia tài sản làm ba phần bằng nhau dựa trên tài sản gốc của tôi, chỉ trừ chiếc ghế chủ tịch là ấn định cho Dương Nhi. Lý do tại sao Phong Nhi và Dương Nhi được hưởng nhiều hơn ư? Vì đó là phần mà hai đứa nó đã cày cuốc đem lại cho AG, một phần tài sản gốc của Hy Nhi cũng là do hai đứa nó kiếm về. Chu Mễ Đàn, Hy Nhi không làm chỉ có hưởng mà đòi phần nhiều, bà không ngượng ư?" Lâm lão gia thở dài.
"Ông thôi ngụy biện đi!" Lâm phu nhân tức giận gạt hết cốc chén trên bàn xuống đất vỡ tan tành, gào lên. "Ông thương hai đứa con kia, vì ông vẫn còn nhung nhớ Tống Tố Nhi, vì hai đứa nó là con của loại đàn bà đó!"
"Chu Mễ Đàn bà đừng có động đến mẹ tôi!" Lâm Dương giận dữ cuộn chặt tay lại, gào lên át cả tiếng của bà.
Lâm Phong lẳng lặng quan sát cha mình, cảm thấy vẻ mặt của ông sa sẩm tối. Cha cô thường nói trông cô rất giống mẹ mình, rất giống Tố Nhi. Cô cũng nghe anh trai cô Lâm Dương kể rằng lúc sinh thời mẹ cô rất được ông yêu thương, hai người đến với nhau hoàn toàn vì tình yêu chứ không phải ép buộc. Cuối cùng mẹ cô đoản mệnh, vì sinh cô mà mất sớm, ông bà nội lại gây áp lực bắt cha cô đi bước nữa với con gái của Chu gia, cũng là Chu Mễ Đàn.
"Chu Mễ Đàn, bà nhớ lại đi. Lúc bà gả cho tôi, bà đã bảo rằng bất chấp tôi còn yêu Tố Nhi bà cũng chỉ muốn gả cho tôi, không đòi hỏi cái gì." Lâm lão gia cười nhạt. "Hơn hai mươi năm qua tôi đối xử với bà không tồi, bây giờ bà lại lôi Tố Nhi ra?"
Lâm phu nhân câm nín, im bặt.
Lâm lão gia thở dài. "Đúng, đến bây giờ tôi vẫn nhớ Tố Nhi, vẫn yêu cô ấy. Chu Mễ Đàn, nếu bà đã bất bình đến thế chi bằng ly hôn đi."
Lâm Dương và Lâm Phong giật mình.
"Lâm Châu Tưởng ông lại muốn ly hôn tôi?" Lâm phu nhân không tin vào tai mình, hơi thở dồn dập, mặt méo xệch đi. Như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, bà lao lên, bóp chặt cổ Lâm lão gia, đè ông xuống, la hét không trọn chữ.
Lâm Dương giật mình chạy lên đẩy bà ra, giữ lấy cha mình.
Lâm phu nhân thở hổn hển, điên loạn gào lên. "Đừng mơ, tôi sống làm dâu Lâm gia, chết cũng làm ma Lâm gia!" Thế rồi, câu nói vừa dứt, bà liền đâm đầu vào cạnh bàn, ngã lăn ra.
Mọi người giật mình đông cứng.
Lâm phu nhân ngã xuống, từ trán của bà từng dòng máu đỏ chảy ra, mắt bà nhắm nghiền lại.
"Mau gọi cấp cứu!" Lâm Phong hoảng hốt ra lệnh cho nhân viên bảo an đang đứng canh trước cửa phòng của Lâm Hy.
Bầu không gian lúc ồn ào lúc yên ắng, cuối cùng cũng chỉ là một mùi tanh của máu bao trùm. Lâm Phong thở dài, cô đưa tay lên ôm mặt, tại sao Lâm gia lại có thể hỗn loạn đến mức này chứ.
Đột ngột, cánh cửa phòng của Lâm Hy bật tung ra. Cô ta hoảng hốt chạy ra, cuối cùng chỉ thấy mẹ mình nhuộm máu nằm dưới sàn đất lạnh lẽo.
"Mẹ!" Cô run rẩy chạy đến nâng lấy bà lên, ôm vào lòng, gào khóc.
Lâm Hy đã nghe hết tất cả, chuyện cha cô từng bước tước đoạt cuộc sống của cô. Lâm Hy ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Lâm lão gia, nghiến răng, ánh mắt đầy hận ý. "Lâm Châu Tưởng, ông dám ly hôn mẹ tôi, bức bà tự sát?"
Lâm lão gia không đáp, mọi người đều im lặng. Lâm Hy liếc mắt, trừng nhìn Lâm Phong.
"Đúng rồi, chỉ tại Lâm Phong, chỉ tại đứa con gái đó!"Ác quỷ chạm đến tâm can Lâm Hy, từng tiếng gọi xúi giục cô, thao túng tâm trí của cô. Lâm Hy buông mẹ mình xuống, chạy lên tóm lấy cổ Lâm Phong.
Lâm Phong giật mình, đối diện với sự điên loạn của Lâm Hy nhất thời không kịp trở mình, bước chân lui lại vài bước.
Lâm Dương và Lâm lão gia mất cảnh giác, hoảng hốt nhìn thấy cảnh này. Phía sau Lâm Phong là lan can, đây là tầng hai...
Lâm Dương vội vàng chạy lên.
Lâm Hy ép Lâm Phong ngã xuống lan can, dùng một lực mạnh đẩy Lâm Phong rơi xuống tầng dưới.
Bàn tay của Lâm Dương vươn ra, tóm lấy em gái mình, nhưng bất thành.
Quách Dư Thành và Đổng Trình Tranh bây giờ mới xuất hiện, chỉ kịp chứng kiến thân thể nhỏ nhắn rơi xuống tự do.
Một giây đông cứng...
Ở dưới tầng một, một đóa cúc họa mi xinh đẹp, một đóa hoa màu trắng thuần khiết, mắt nhắm nghiền, màu máu đỏ bao phủ lấy cô, nhuộm cả cơ thể.
Lâm Hy ngây đơ ra chứng kiến cảnh tượng này, khóe môi cô ta cong lên, lát sau nụ cười phát ra thành tiếng, vô cùng điên loạn. "Tôi gϊếŧ được Lâm Phong rồi! Haha, cuối cùng cũng có ngày cô ta phải biến mất..."
Tầm mắt của Quách Dư Thành trở nên mờ mịt, mọi thứ xung quanh dường như trở nên đen tối, không còn nhìn thấy bất kì thứ gì...
"A Phong!!"