Quách Dư Thành buông lơi cô ra, trừng mắt nhìn người đàn ông kia giống hệt như một con sói đang cố gắng bảo vệ điều trân quý nhất của mình vậy. Bàn tay anh cầm chặt lấy cổ tay cô, siết nhẹ.
"Thôi nào, đừng nhìn tôi như kẻ thứ ba thế." Đổng Trình Tranh nhún vai. "Tôi và Phong có hôn ước, anh mới là kẻ chen vào đấy."
"A Phong chỉ có thể là thiếu phu nhân của Quách gia." Quách Dư Thành nghiến răng.
Anh biết Đổng Trình Tranh, một nhân vật có tài trong giới thương trường nhưng luôn bị các thế lực khác cố gắng kìm hãm. Đặc biệt từ sau khi Lâm Dương cố ý để anh biết về Đổng Trình Tranh, anh càng điều tra kĩ hơn về người đàn ông này.
"Phong, lại đây với tôi." Đổng Trình Tranh làm ngơ trước lời gầm gừ của anh, lẳng lặng chuyển đổi đối tượng sang Lâm Phong, chìa tay ra với cô, trên gương mặt cương nghị của hắn nở nụ cười nhẹ nhàng.
Lâm Phong bị đẩy vào thế khó xử, cô dần luống cuống lên không biết phải làm gì. Quách Dư Thành thấy cô đang có ý tách tay cô khỏi anh, liền quay lại nhìn cô một cách đau lòng. "A Phong, em yêu tôi đúng không?"
Cô cắn môi, dùng tay phải cố gắng gỡ tay anh ra, ấp úng. "Dư Thành, chúng ta hết rồi. Tôi sẽ gả cho anh Trình Tranh."
Giống như hàng vạn mũi kim đâm vào trái tim anh, Quách Dư Thành cảm thấy nhói đau khi chứng kiến vẻ mặt này của cô, tay anh vô thức siết chặt hơn như không muốn để cô đi.
"Dư Thành, đau..." Lâm Phong cắn răng, giơ tay lên, mày nhíu lại. Quách Dư Thành vì vậy mà vô thức nới lỏng tay đi.
Lâm Phong liền dứt ra, cô vội vàng sải bước về phía Đổng Trình Tranh, thế nhưng cũng chỉ được vài bước, Quách Dư Thành níu tay cô lại một lần nữa, hạ giọng. "A Phong, tôi tìm được manh mối rồi. Tin tôi đi, chuyện giữa tôi và cô có một kẻ đang đứng đằng sau thao túng."
Đôi mắt Lâm Phong giãn ra, có chút sửng sốt với lời nói này của anh.
"Dư Thành, anh nói..."
Câu nói của cô chưa dứt, Đổng Trình Tranh đã vội vàng bước lên, ghé đầu nói vào tai cô. "Tôi nghe ngóng được rằng cô chỉ cần gả cho tôi thì anh trai của cô mới cưới được người anh ta yêu đúng không?"
Lâm Phong giật mình bừng tỉnh, cô chợt nhớ về anh trai cô Lâm Dương, về bạn thân cô Triệu Uyển Tử, về lời hứa với cha cô rằng cô ngoan ngoãn gả vào Đổng gia thì sẽ để yên cho hai người họ, bàn tay cô hơi run lên.
Nếu như bây giờ, cô lựa chọn Quách Dư Thành trong khi mọi việc chưa rõ ràng, gần như sẽ đánh mất hoàn toàn mối quan hệ với Đổng Trình Tranh, mọi thứ gần như không chắc chắn việc cô đặt vào một trong hai người.
"Dư Thành, bây giờ tôi chỉ có thể nhìn thấy tờ xét nghiệm ADN thôi, không thấy gì khác." Lâm Phong nhướn mày, khóe môi co giật nhẹ.
Đổng Trình Tranh nắm lấy cổ tay cô, kéo khỏi tầm tay của anh rồi nhanh chóng đưa cô lên xe của mình.
Quách Dư Thành bất lực giương mắt nhìn theo bóng dáng cô gái mà anh yêu ngồi lên xe của người đàn ông ấy, ánh mắt vô cùng không cam tâm xen lẫn đau đớn bất lực. Chiếc xe nổ động cơ rồi lăn bánh đi mất.
Bàn tay anh nắm chặt lại, lồng ngực như bị một thứ áp lực gì đó đè chặt lại, khó thở đến vô cùng.
Từ ngày giữa anh và cô xảy ra mâu thuẫn, sau những lần anh tan làm vẫn luôn tạt qua trụ sở của AG như một thói quen. Lần nào cũng thế, ngước lên phòng làm việc của cô luôn thấy tối đèn, nghe ngóng tin rằng cô không đến AG. Điện thoại cô không thèm dùng suốt thời gian vừa rồi, nhờ Triệu Uyển Tử đến nhà cũng không gặp được cô, Lâm Phong hoàn toàn biến mất khỏi tầm kiểm soát của anh.
Hôm nay cũng vậy, anh ghé qua AG, và thấy phòng làm việc của cô đã sáng trở lại, liền đứng đợi cô suốt sáu tiếng đồng hồ, để rồi gặp được cô trong hoàn cảnh nghiệt ngã như thế.
Thế nhưng, anh căn bản không thể tuyệt vọng. Quách Dư Thành anh đã tra ra manh mối của sự việc này, càng không thể dừng giữa chừng. Hơn nữa, lúc nãy anh đã kịp nhìn thấy ánh mắt cuối cùng của cô, vô cùng khổ tâm, giống như việc cô rời khỏi anh không phải cô toàn tâm toàn ý vậy.
"A Phong, nhất định tôi sẽ danh chính ngôn thuận đem em về bên cạnh tôi..."...
Lâm Phong ngồi trên ghế phụ lái bên cạnh Đổng Trình Tranh, đôi mắt cô đờ đẫn, nhìn lơ đãng vào phía trước, tâm can không thể ngừng nghĩ về Quách Dư Thành. Bầu không gian trong xe yên ắng đến mức Đổng Trình Tranh có thể nghe rất rõ tiếng thở đều đặn của cô.
"Tưởng cô quyết tâm dứt khỏi tên đó rồi?"
"Sao không?" Lâm Phong cười nhạt. "Điều làm tôi ngạc nhiên là anh mới phải. Đổng Trình Tranh, một người nói với tôi rằng hôn nhân giữa chúng ta hoàn toàn là thương mại, vậy mà lại xuất hiện ở chỗ tôi lúc nửa đêm, còn can thiệp hơi sâu rồi đấy."
"Tôi nói rồi, tôi đi ăn với đối tác gần AG, nãy mới xong." Đổng Trình Tranh thở dài, bộ dạng có vẻ vô cùng bất đắc dĩ. "Lâm Phong, nhìn biểu hiện ban nãy của cô đối với Quách Dư Thành thật sự làm tôi lo lắng đấy. Cô nói xem, hôn nhân thương mại này tôi cảm thấy không chắc bằng, có đáng tin không?"
Lâm Phong giật mình, bàn tay nhỏ nhắn vô thức vò chặt tà áo, hơi run. Lát, cô quay sang, vươn tay ra nắm lấy mu bàn tay của anh, lắc đầu, ánh mắt van lơi như có nhiều điều muốn nói.
.
.
.
Cánh cửa phòng khách sạn vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng. Lôi Dĩ Hằng đang nằm mệt mỏi trên giường liền vội vàng bật dậy. Chị chạy ra cửa, vừa mở vừa lớn tiếng. "Lâm Hy, tôi đã chờ đợi quá lâu rồi, tại sao bây giờ cô mới...?"
Câu nói chưa dứt, chị đã vội vàng im bặt.
Ở cửa, bóng của một người đàn ông cao lớn phủ cả tầm nhìn của chị. Lôi Dĩ Hằng bị dọa sợ điếng người, vô thức đóng sập cửa lại theo bản năng. Nhưng anh nhanh hơn, vội chặn lại. "Dĩ Hằng, cậu quả nhiên có khúc mắc."
Lôi Dĩ Hằng hoảng sợ, từng bước lùi lại. Quách Dư Thành bước vào trong, cẩn thận khóa cửa lại.
"Dư Thành, sao cậu lại...?"
Giọng nói của chị lắp bắp, ngắt quãng thành từng đợt.
"Mình đến xem cậu ra sao, nhân tiện..." Anh ngó quanh căn phòng khách sạn chị đang ở, ngắt lửng câu nói một lát rồi mới tiếp. "Mình muốn biết đứa bé được gọi là 'cốt nhục của mình' rốt cuộc trông như thế nào."
Thực ra, việc Quách Dư Thành sớm sẽ tìm đến chị không phải là chuyện khó đoán. Nhưng chỉ là chị đã rời Bắc Kinh từ hai tuần trước, đang sống tạm trong một khách sạn nhỏ ở tỉnh lân cận trong lúc đợi thông tin của Tiểu Khải từ Lâm Hy. Chỗ này ngay cả Giang Chấn cũng chưa tra ra chị, nhưng bây giờ Quách Dư Thành đã đến tìm chị trước.
"Ban nãy, cậu nhắc đến Lâm Hy, chuyện này liên quan đến cô ta?" Quách Dư Thành bình thản ngồi xuống ghế, điệu bộ vô cùng bình thản với đôi mắt thâm trầm.
"Không... Không có..." Lôi Dĩ Hằng vội vàng chối như một loại bản năng.
"Thực ra mình cũng sớm tra ra rồi. Cậu bị Lâm Hy buộc rời xa khỏi Giang Chấn?"
Cơ thể gầy gộc của Lôi Dĩ Hằng hơi run lên. Chị ngồi xuống phía đối diện Quách Dư Thành, lí nhí. "Thực ra kể cả Lâm Hy không ra tay, mình đã sinh ra con của cậu, có thể tiếp tục ở bên cạnh Chấn được sao?"
Quách Dư Thành nheo chặt mày nhìn chị. Anh đã từng học tâm lý học, nên có thể đoán được một người đang nói dối hay không. Anh nhìn vào Lôi Dĩ Hằng, chị vậy mà lại nói thật, bản chất của chị cũng quá ngây thơ đơn thuần nên không thể nói dối được.
"Cậu chắc rằng đêm hôm đó mình và cậu đã cùng với nhau? Sự thực là mình quá say, say đến mức mình không thể nhớ đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì."
"Mình ngã vào lòng cậu, được cậu bế đi mà?" Lôi Dĩ Hằng nhướn mày, nhìn anh giống như đang tìm kiếm một chút hy vọng để chối bỏ Tiểu Khải của chị vậy. "Dư Thành, xét nghiệm ADN đã làm hai lần, mình và cậu đều không muốn thừa nhận đó là con cậu. Nhưng mình tuyệt đối không bắt cậu phải gánh lấy mẹ con mình, mình sẽ tự lo cho Tiểu Khải."
Quách Dư Thành vội vàng ngắt lời chị, giọng nói vô cùng kiên quyết. "Dĩ Hằng, mình không phải kẻ tồi tệ. Mình muốn xác minh sự thật, chỉ đến khi mình chắc chắn Tiểu Khải thật sự là giọt máu của mình, mình sẽ đáp ứng cho đứa bé mang họ Quách, một cuộc sống đủ đầy vật chất, cũng sẽ đảm bảo cho cậu được quyền nuôi lớn và gặp gỡ đứa bé. Nhưng mọi thứ quá mơ hồ để khẳng định nó là con mình."
Lôi Dĩ Hằng tặc lưỡi, lén trút ra một tiếng thở dài. "Cậu định làm gì để khẳng định?"
"Mình muốn máu của Tiểu Khải, tự mình sẽ xét nghiệm lại lần nữa."
Trước yêu cầu này của Quách Dư Thành, Lôi Dĩ Hằng đông cứng người. Đứa con bé nhỏ của chị bây giờ cũng chưa biết đang ở nơi nào, rốt cuộc ăn uống có tốt không. Đừng nói là cọng tóc, máu đào đâu ra mà đưa cho Quách Dư Thành.
Hơn nữa, Lâm Hy vô cùng để ý tới tình hình của chị, chẳng lỡ cô ta biết chị bán đứng cô ta, đứa con của chị ra sao lấy ai mà đảm bảo?
"Lâm tiểu thư đã tự mình đến lấy máu, tự xét nghiệm rồi." Lôi Dĩ Hằng vội lắc đầu.
"Mình muốn tự mình xét nghiệm." Quách Dư Thành vẫn vô cùng kiên định.
"Thôi đi." Lôi Dĩ Hằng bất quá liền hét lên. "Lâm tiểu thư không tin, lấy máu. Cậu không tin, đòi lấy máu. Thời gian tới ai cũng không tin cũng tự muốn xét nghiệm thì Tiểu Khải của mình sẽ ra sao?"
Quách Dư Thành quan sát kĩ đôi mắt của Lôi Dĩ Hằng, biểu hiện của chị vô cùng hoảng loạn. Anh có thể kết luận rằng chị không nói dối, nhưng chị đang trốn tránh, đang muốn giấu một điều gì đó.
"Dĩ Hằng, đứa bé đâu?" Quách Dư Thành hạ giọng, vô cùng thâm trầm. "Tiểu Khải đáng ra nên ở cùng với cậu?"
"Mình... Mình..." Lôi Dĩ Hằng ấp úng. "Tiểu Khải hơi sốt, mình để thằng bé ở bệnh viện..."
"Cậu không ở cạnh chăm sóc đứa bé sao? Dù gì nó cũng chỉ chưa đầy tháng tuổi..."
"Mình vừa ở bệnh viện đấy chứ, chỉ mới về đây lấy đồ..."
"Nhưng căn phòng này mình không thấy có đồ đạc chăm sóc trẻ sơ sinh?"
Lôi Dĩ Hằng bị anh hỏi đến quẫn quá, ấp úng mãi. Lần này Quách Dư Thành quan sát chị, biết rõ rằng chị đang nói dối.
Chị như đang kiên quyết giữ im lặng, bàn tay nắm chặt lấy gấu áo không ngừng run lên, giống như đang phải chịu kiểm soát của một ai đó, anh bèn thở dài, cũng không nỡ làm khó chị nữa.
"Thôi bỏ đi, cũng không mấy khi có cơ hội thế này. Dĩ Hằng, có muốn cùng mình nói chuyện không?" Cơ mặt Quách Dư Thành cuối cùng cũng giãn ra, anh mỉm cười với chị, một nụ cười mà đã rất lâu rồi mới dành cho chị.
Lôi Dĩ Hằng không run nữa, ánh mắt vẫn có chút đề phòng với anh nhưng đã thoải mái hơn hẳn, chờ đợi anh nói.
"Dĩ Hằng, cậu có từng một phút giây nào ước rằng năm đó cậu sẽ chọn mình thay vì Giang Chấn không?" Câu hỏi của Quách Dư Thành bình thản, đều đều, nhưng không giấu chút hoài niệm.
Câu hỏi của Quách Dư Thành hơi đột ngột với chị, nhưng không khó hiểu. Vì dù sao giữa chị và anh cũng có khúc mắc chuyện này, nhưng đã qua bao nhiêu năm rồi bây giờ anh mới nhắc lại. Lôi Dĩ Hằng ngẩng đầu, đôi mắt chị nhắm nghiền lại. Thanh xuân của chị, những năm tháng đại học của chị, có hai người bạn thân là Giang Chấn và Quách Dư Thành. Ba người vô cùng thân thiết, một tình bạn đáng ngưỡng mộ cho đến khi hai người quay sang đối nghịch vì chị.
"Dư Thành, luận tính cách, cậu so với Chấn càng hoàn hảo hơn, dịu dàng hơn, chu đáo hơn, biết cách quan tâm. Luận gia thế, cậu kinh doanh thanh bạch khác so với Giang gia liên quan đến hắc đạo." Lôi Dĩ Hằng ngẩng đầu dậy, nhìn thẳng vào mắt anh, bình thản. "Nhưng mình chưa một lần động tâm với cậu. Mình không bao giờ hối hận vì năm đó đã chọn Chấn."
Quách Dư Thành mỉm cười.
Lôi Dĩ Hằng tiếp tục câu chuyện của chị. "Chấn không biết cách quan tâm, nhưng Chấn đối với mình rất chân thành. Anh ấy tuy độc miệng, nhưng sẽ không làm hại mình. Năm đó mình thích Chấn, đến cả bây giờ, mình vẫn yêu Chấn, vô cùng yêu."
Quách Dư Thành thở dài, anh khẽ ôm mặt mình, cười thành tiếng tuy rất nhỏ. Anh đã luôn cho rằng anh tốt hơn Giang Chấn, luôn thắc mắc tại sao người con gái anh yêu nhất năm đó lại không chọn anh. Hóa ra chỉ đơn thuần dựa vào hai chữ 'động tâm', không hề phụ thuộc vào yếu tố ngoại cảnh nào. Điều đơn giản như thế tại sao đến bây giờ anh mới hiểu chứ?
"Dĩ Hằng, cho đến một năm trước, mình vẫn nghĩ rằng nếu như có một ngày cậu không chịu nổi Giang Chấn, chạy đến tìm mình thì mình vẫn sẵn sàng ôm cậu vào lòng, cho cậu danh phận Quách thiếu phu nhân. Nhưng mà hôm nay, kể cả khi Tiểu Khải thật sự là con của mình, mình cũng không thể nào đón nhận cậu được."
Từng lời này của Quách Dư Thành lại khiến Lôi Dĩ Hằng nhẹ nhõm. Chị luôn cảm thấy áy náy khi năm đó phụ anh, khi mà ngay cả khi chị hoàn toàn nằm trong vòng tay của Giang Chấn rồi, anh vẫn sẵn sàng đến bên chị lúc chị tìm đến. Cuối cùng, anh cũng có thể hoàn toàn rũ bỏ chị, mở lòng ra đón một cô gái khác.
"Cậu đối với Lâm tiểu thư là động tâm rồi?" Chị mỉm cười, để rồi nhận được cái gật đầu của anh, mới hít sâu một hơi. "Mình mừng cho cậu. Lúc đầu nhìn thấy cô ấy, mình đã sợ rằng cậu vì mình mà tìm một người thay thế. Cũng tại Lâm tiểu thư ngoại hình rất giống mình."
"Lần đầu tiên nhìn thấy A Phong, mình đã nghĩ là sao trên đời lại có một cô gái giống Dĩ Hằng như thế? Nhưng bây giờ, nhìn cậu, mình lại chỉ nghĩ về A Phong." Quách Dư Thành gục mặt xuống bàn, giọng nói nghẹn cứng lại. "Mình không thể tưởng tượng nổi một tương lai không có A Phong bên cạnh. Dĩ Hằng, làm sao đây? Mình thật sự rất nhớ cô ấy..."