Gương mặt Giang Chấn tối sầm, răng hắn nghiến chặt ken két, những đường gân nổi lên dọc theo cơ mặt, cổ và cánh tay, sát khí quanh người tỏa ra ngút trời. Cơn thịnh nộ của hắn đã đạt đến đỉnh điểm mà tất cả vệ sĩ của hắn cũng phải run sợ.
"Vậy đấy, Chấn. Em đã mong rằng đứa bé là con của anh để em có thể tiếp tục lưu lại bên cạnh anh. Nhưng không ngờ chỉ một lần với Dư Thành, em lại dính." Lôi Dĩ Hằng ngồi yên như bất động, ánh mắt vô hồn và thẫn thờ, chỉ có khuôn miệng cử động - cử động theo những lời nói đã được Lâm Hy sắp xếp trước.
Tiếng rơi vỡ vang lên ngay bên tai chị, Giang Chấn tức giận đến mức cầm lấy chiếc gạt tàn ném mạnh vào chân tường, từng mảnh thủy tinh rơi vương khắp nơi, âm thanh như muốn xé rách cả tâm can chị.
Giang Chấn vẫn không mở miệng mắng chửi chị một câu.
Cổ họng Lôi Dĩ Hằng bắt đầu nghẹn cứng lại, chị cố gắng nói tiếp những lời cuối cùng. "Bên cạnh anh có nhiều phụ nữ như thế, đâu cần em nữa? Anh giam cầm em mười hai năm rồi, lần này anh có thể buông tha cho em và Tiểu Khải được không?"
Cơ thể cao lớn của Giang Chấn run lên, vẻ mặt hắn phức tạp, không rõ đó là cơn thịnh nộ ngút trời hay còn ẩn chứa những xúc cảm khó biểu lộ ra. Mãi, hắn mới mở miệng nói câu đầu tiên, cố gắng kìm cản lại thanh âm. "Dĩ Hằng, em cho rằng quãng thời gian qua là tôi giam cầm em?"
Trái tim chị dần dần cảm nhận được sự đau đớn tột cùng. Chị cười nhạt, rõ ràng thời gian qua hắn chỉ coi chị như là một bù nhìn rơm, một người vợ lực bất tòng tâm nhìn hắn tự do tự tại bên ngoài, ngay cả quyền được ghen cũng không có. Vậy mà tại sao bây giờ hắn lại nhìn chị bằng vẻ mặt đau thương đó chứ?
Không giống đám vệ sĩ chỉ nhìn ra sự kích động và nộ khí của hắn, chị theo hắn lâu như thế, chị nắm rõ nhất từng cảm xúc của hắn, chị nhìn ra sự đau lòng hiếm hoi trong mắt hắn.
Nhưng Lôi Dĩ Hằng chị cũng là con người, cũng có những cảm xúc ích kỷ, bây giờ chị đau đớn biết chừng nào khi nghĩ về đứa con vô tội của chị đang bị bắt đi, không biết ăn ngủ như thế nào, lại càng đau đớn khi nghĩ về những nhu nhục chị chịu đựng trong bóng tối. Bây giờ chị mới thấm thía lời Lâm Phong nói với chị lúc đó.
"Anh lên giường với bao nhiêu đàn bà thì được, tại sao em một lần bất đắc dĩ bị chuốc thuốc nên mới lên giường với người khác thì không được?"
"Vì hắn là Quách Dư Thành!" Giang Chấn gào lên, cắt ngang lời chị.
Lôi Dĩ Hằng thở dài. Chị nhìn xuống bàn tay với những ngón thon dài vì không cần phải động chạm vào công việc gì, những cũng là bàn tay gầy đi rất nhiều vì ăn không ngon, dưỡng thai vất vả. Ở ngón áp út bàn tay trái, có một chiếc nhẫn ngọc màu đỏ có khắc gia huy của Giang gia, đó là chiếc nhẫn hắn trực tiếp đeo vào tay chị vào ngày hai người đính hôn, thừa nhận chị là nữ chủ nhân Giang gia. Nhưng từ ngày đó đến nay, hai người đã đính hôn gần một năm, hắn vẫn chưa một lần đề cập đến việc cưới hỏi chị đàng hoàng.
Lôi Dĩ Hằng tháo chiếc nhẫn ra, trao vào tay hắn. "Hãy đưa nó cho cô gái nào đó anh yêu thương, thay vì một bù nhìn như em."
Chị vừa đứng dậy, bước qua hắn, lạnh lùng và vô tình đến đáng sợ. Bước chân chị chưa tròn bốn bước, Giang Chấn đã quay phắt người lại, nắm lấy cổ tay chị, yếu ớt gọi. "Dĩ Hằng..."
Tiếng gọi này dịu dàng và chân thành, đã rất lâu rồi hắn không gọi chị như thế. Chị đã luôn cảm thấy những lần hắn gọi chị nhẹ nhàng nhưng cũng đều mang chất giả tạo, ích kỷ và thương mại, rất lâu rồi mới nghe thấy sự chân thành đó.
Lôi Dĩ Hằng quay lại, càng chứng kiến vẻ mặt đau lòng càng lúc càng lấn át nộ khí.
"Chấn, anh đừng giữ em nữa! Xin anh cho em đi tìm hạnh phúc của em đi!" Lôi Dĩ Hằng như muốn đem hết mọi sự tàn nhẫn nói ra. "Dư Thành trân trọng em, không như anh!"
Bàn tay của Giang Chấn buông lơi.
Lôi Dĩ Hằng sải bước dài rời khỏi căn phòng của hắn, là căn phòng mà chị cùng hắn đã bên nhau trong gần mười năm, bước chân nặng trịch như dồn rất nhiều áp lực, để nhấc một bước đi chị như phải xé đi một phần tâm can.
Nước mắt lăn dài trên gò má xanh xao của chị. Tại sao hắn không buông một câu mắng chửi chị là đồ đàn bà lăng loàn? Tại sao hắn không đe dọa chị sẽ khiến cho đứa con của chị biến mất? Tại sao hắn không tức điên lên mà đánh chị cho hả giận?
Tại sao hắn lại giữ vẻ mặt đau thương thay cho tính khí tàn nhẫn của hắn, khi mà chị đã làm chuyện tồi tệ phản bội hắn?
Lôi Dĩ Hằng sợ rằng chỉ cần chị chứng khiến hết vẻ mặt đó của hắn, chị sẽ không còn đủ dũng khí rời đi, Tiểu Khải của chị sẽ nguy hiểm. Vậy chi bằng triệt để hủy hết tình nghĩa hắn dành cho chị, triệt để hủy hết hy vọng của chị nơi hắn, để chị có thể vĩnh viễn rời xa hắn trong sự dằn vặt và day dứt như một hình phạt dành cho bản thân.
.
.
.
"Con không gặp anh ta!" Lâm Phong đem chiếc gối ôm ném mạnh về phía quản gia và cha cô, lớn giọng. "Con nói rồi, đừng mơ con kết hôn!"
Lâm lão gia vừa tức giận, vừa bất lực. "Phong Nhi, con đã nhốt mình trong phòng ngày thứ mười rồi, công việc cũng không thiết tha. Quách Dư Thành kia đối xử tệ với con, việc con cần bây giờ là một người đàn ông khác giúp con chữa lành vết thương."
Tin Quách gia và Lâm gia hủy hôn đã được cánh nhà báo săn ra, lên bài liên tục. Dư luận được phen thất vọng vì họ đã luôn cho rằng hai người họ vô cùng đẹp đôi, nhưng cũng không ít những diễn đàn đặt ra vấn đề lý do tại sao hai bên lại hủy hôn.
Ngay cả Lâm Châu Tưởng ông ta cũng tự nể phục bản thân mình vì chuyện có thể kiên nhẫn thuyết phục con gái mình suốt hơn một tuần qua, cũng nể phục con gái mình bướng bỉnh cứng đầu đập phá biết bao nhiêu đồ đạc trong nhà để phản đối sắp đặt này.
"Ai biết anh ta sẽ chữa lành hay là xát muối vào vết thương chứ?" Lâm Phong cười lạnh, rồi đem tai nghe đeo vào, trùm chăn nằm xuống, quyết không nghe thêm lời nào từ cha cô nữa.
Lâm lão gia thở dài, lực bất tòng tâm với chuyện hôn ước của con gái mình.
"Đổng gia thì sốt sắng muốn gặp Phong Nhi, họ hẹn chiều nay rồi, nếu con không đến nữa chính là thất hẹn lần thứ ba đấy."
Lâm Phong không nghe thấy tiếng phàn nàn này của cha mình, nhắm chặt mắt không để những thứ khác phân tâm. Cô đưa tay lên bóp chặt ngực trái mình, rõ ràng là đã nghỉ ngơi suốt hơn một tuần qua rồi nhưng vẫn không đỡ đau lòng đi chút nào, chỉ dần cảm thấy sự mệt mỏi ăn sâu vào máu đến tê liệt rồi, không thể cười được một chút nào cả.
.
.
.
"Phong vẫn không chịu gặp Đổng thiếu à cha?" Lâm Dương vừa trở về từ công ty, tháo áo khoác ngoài ra. Anh nhìn cha mình thở dài liên tục ngồi ở phòng khách mà dễ dàng đoán ra chuyện ông lo gần đây.
Lâm lão gia lại thở thêm một tiếng não nề nữa, chán nản. "Con không khuyên em ư?"
Lâm Dương cười cười tìm cách trốn tránh câu hỏi này. Dù trước mặt Quách Dư Thành, anh ra vẻ ủng hộ em gái mình và Đổng thiếu gia, nhưng anh chưa một lần mở lời khuyên em mình nên đồng ý với hôn ước. Bởi vì anh cũng đang yêu, đang yêu hết lòng một cô gái nên anh hiểu cảm giác đau đớn của em gái anh. Những lúc này anh hiểu việc bị ép buộc thì như thế nào.
Lâm lão gia nhìn anh như thế, bất giác lại nhớ ra một chuyện, mở miệng. "Dương Nhi, con thì sao? Ta nghe nói gần đây con đang qua lại với một đứa con gái xuất thân trung lưu?"
Lâm Dương giật mình. Cha anh quả nhiên dù đã nhường chức chủ tịch hội đồng quản trị lại cho anh, nhưng ông vẫn là cổ đông lớn nhất AG với số cổ phần chiếm một phần ba, tai mắt khắp nơi. Việc anh đang hẹn hò với Triệu Uyển Tử đến tai ông cũng không phải điều khó hiểu.
Ông thấy con trai mình không đáp, chỉ có cơ mặt hơi cứng đờ, liền thở dài. "Chơi đùa gì thì cũng được nhưng đừng đi quá giới hạn. Con từ hôn với Triển tiểu thư kia rồi nhưng cũng nên tính đến chuyện cưới xin đi. Ta đã tìm được cho con một mối khá tốt đấy."
"Cái gì cơ?" Lâm Dương nghe cha mình đột nhiên nhắc đến chuyện ép hôn với mình, liền giật mình bật lại. "Con không đồng ý chuyện này với cha đâu."
Lâm lão gia bực mình đặt mạnh tách trà xuống, tiếng va đập vang lên chói tai. Ông lớn giọng. "Phong Nhi đã chống đối rồi, anh đừng có mà làm loạn nữa đi. Tôi giao công ty cho anh không có nghĩa Lâm gia này đến lượt anh làm chủ đâu."
"Cha, con đã lớn rồi, cuộc đời của con cha để con quyết định đi." Lâm Dương bước lại chỗ ông, kiên quyết.
Anh giờ đã hiểu lý do tại sao năm đó, lúc cha anh ép hôn anh và Triển Khai Như, Lâm Phong và Quách Dư Thành, cả hai người đều nhu thuận làm theo. Đó căn bản vì chưa tìm được một người quan trọng, thì kết hôn với ai cũng thế thôi. Bởi thế nên bây giờ, khi trong tim anh và Lâm Phong đều có một người ngự trị, hai người sẽ kiên quyết không bước chân vào hôn nhân sắp đặt lần nào nữa.
Lâm Phong được người giúp việc thông báo về cãi vã giữa cha và anh trai về chuyện hôn nhân của anh trai liền rời khỏi giường, vội vàng xuống phòng khách. Lần đầu tiên cô rời phòng từ sau chuyện giữa cô và Quách Dư Thành lại là vì chuyện mối quan hệ giữa anh trai cô và bạn thân cô Triệu Uyển Tử.
"Hừ, anh đừng nói anh yêu con bé kia rồi?" Lâm lão gia cười lạnh.
"Vâng, thưa cha. Con yêu Uyển Tử, vợ của con chỉ có thể là cô ấy." Lâm Dương đứng đối diện với sự giận dữ của cha anh nhưng vẫn kiên định.
"Đừng có đùa!" Lâm lão gia cầm cả tách trà hắt vào người anh, nổi cơn thịnh nộ. "Đứa con gái tầm thường đó mà trở thành con dâu trưởng của Lâm gia? Còn không xem lại thân phận địa vị của mình."
Lâm Dương chưa kịp lên tiếng đáp trả, Lâm Phong đã bình thản bước xuống cầu thang, vẻ mặt điềm tĩnh đối chất với cha cô. "Uyển Tử không tầm thường. Cậu ấy thông minh, có năng lực, độc lập và hiểu chuyện. Một cô gái trung lưu bình thường chẳng mấy ai chỉ dựa vào bản thân mà vươn cao như Uyển Tử đâu. Gia đình cậu ấy có gia giáo, cậu ấy lương bổng cũng cao, đều do năng lực."
Lâm lão gia thấy Lâm Phong đích thân lên tiếng mới nhớ Triệu Uyển Tử cũng là bạn thân con gái mình, huống chi con gái ông sau mười ngày mới chịu rời phòng, mới chịu nói chuyện với ông bằng vẻ mặt điềm tĩnh, làm ông cũng không thể tức giận được nữa.
Lâm Phong cầm lấy khăn giấy giúp anh trai mình lau vết trà trên mặt.
"Dù năng lực có giỏi thì thân phận cũng không xứng." Lâm lão gia hạ giọng. "Đối phương ta tìm cho Dương Nhi là đại tiểu thư Tiêu gia, Tiêu Y Na. Tập đoàn EMT của Tiêu gia rất phù hợp đấy."
Cả Lâm Dương và Lâm Phong đều được phen kinh ngạc. Hôn thê của Lâm Dương mà lại là Tiêu Y Na? Lâm Phong chỉ sợ rằng cô ta mà làm chị dâu cô thì cái tương lai của Lâm gia sẽ đen tối đến mức nào?
"Tiêu Y Na?" Lâm Dương khinh bỉ lặp lại. "Cô ta chẳng khác gì Triển Khai Như thứ hai đâu."
Bàn tay của Lâm lão gia cuộn chặt lại thành quyền, lát sau hô hấp của ông dần trở nên khó nhọc. Cả hai đứa con của ông đều đang chống đối ông.
"Lâm gia rốt cuộc là có họa hay có phúc? Tôi sinh được ba đứa con mà không đứa nào chịu yên bề gia thất là sao hả?"
Cơ thể của Lâm lão gia co giật, hô hấp hỗn loạn, Lâm Dương liền giật mình hét lên. "Quản gia đâu? Mau lấy thuốc hạ huyết áp cho cha tôi!"
Lâm lão gia cũng đã có tuổi, gặp kích động đương nhiên khó tránh khỏi việc tăng huyết áp. Ông khó nhọc uống thuốc xong, nằm ngả người ra, ổn định lại nhịp thở, nhưng vẫn gượng nói. "Không được, Dương Nhi không được cưới cô gái đó. Ta còn sống, sẽ không để con bé bước chân vào Lâm gia đâu."
Bàn tay Lâm Dương cuộn chặt thành quyền, run lên nhưng không thể nói năng câu nào vì cha anh đang bị kích động. Lâm Phong đứng bên cạnh, nhìn anh mình bất lực mà đau lòng.
"Nếu con đồng ý hôn ước với Đổng thiếu, cha sẽ để yên cho Dương và Uyển Tử chứ?"
Một lời này của cô khiến cả Lâm Dương và Lâm lão gia giật mình. Lâm lão gia ngồi dậy, nhìn con gái mình với vẻ mặt thản nhiên và vô hồn.
"Phong, em nói cái gì thế? Anh không đồng ý..." Lâm Dương giật mình kêu lên.
"Nếu cha cần một hậu thuẫn đủ vững cho AG, con đồng ý gả cho Đổng thiếu. Đổi lại điều kiện của con là cha để yên cho Dương cưới người anh ấy yêu, sau này cũng không được gây khó dễ cho vợ anh ấy." Lâm Phong bỏ mặc ngoài tai phản ứng của anh trai mình, điềm tĩnh đàm phán với cha mình.
Lâm lão gia không ngờ rằng cuối cùng con gái mình lại đồng ý hôn ước chỉ bởi chuyện này. Ông cười dài. "Không ngờ cũng có ngày ta phải đàm phán với chính con cái của mình." Nói rồi Lâm lão gia yên lặng suy nghĩ một lát, rồi gật đầu. "Phong Nhi, chỉ cần con trở lại làm Lâm Phong của lúc trước, đến AG làm việc nghiêm túc. Đợi ngày chuyện của con và Đổng thiếu gia ổn định, ta sẽ để yên cho Dương Nhi cưới cô gái kia."
"Thành giao."
"Được rồi, lên phòng chuẩn bị đi. Ba giờ chiều nay đến quán Enchanted Café gặp mặt Đổng thiếu, chỉ có hai người thôi nên thể hiện tốt một chút." Lâm lão gia gật đầu xua xua tay, cuối cùng thì ông cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Lâm Dương cùng em gái mình lên phòng, không cam tâm. "Phong, đừng làm việc em không thích. Anh sẽ nghĩ cách thuyết phục cha để hai chúng ta đều được tự do tự quyết."
"Không sao đâu, Dương." Lâm Phong cười nhạt. "Em lại quay về làm em của ngày trước, lạnh lùng, quyết đoán, tàn nhẫn, không biết yêu là gì. Hôn nhân cũng chỉ là công cụ cho công việc thôi, không sao đâu."
Nói rồi, cô bước lên trước anh, bóng lưng lại cô độc đến ám ảnh. "Bởi vì Quách Dư Thành đã khiến em mở lòng yêu thương, và cũng đã hủy hoại Lâm Phong biết yêu rồi."