Lâm Dương chạy vào phòng nghỉ, ôm em gái lên, bế ngang chuẩn bị về. Quách Dư Thành đã soạn hết túi xách của cô đưa cho anh.

"Tự nhiên sốt sao?" Lâm Dương cười lạnh áp má vào trán em gái, thấy nóng bất thường, trong lòng vừa đau đớn vừa hoài nghi.

"Ừm." Anh gật đầu một cái cho có lệ.

Nào ngờ, Lâm Dương nhếch môi, lát sau ánh mắt tối sầm đi. "Trước đây con bé từng bị sốt li bì thế này hai lần rồi. Dù không nói cho tôi và cha nhưng tôi chỉ việc mang vỉ thuốc lạ con bé luôn mang trong túi xách cho bác sĩ tư là thừa biết. Con bé luôn giấu tôi bất cứ sự cố nào mà nó gặp phải, nên Quách thiếu gia, cậu nghĩ cậu lừa được tôi?"

Quách Dư Thành không hề có ý muốn né tránh ánh mắt của Lâm Dương, nhưng cũng không biết nên mở lời ra sao, cứ im lặng mãi.

Lát sau, Lâm Dương thở dài. "Thôi được, chắc là con bé đã nhờ cậu giúp." Im lặng đắn đo một lúc, anh mới tiếp. "Chưa chắc cậu đã yêu con bé bằng tôi đâu. Từ lúc con bé được mười sáu cha đã bắt đầu tìm các mối liên hôn cho nó, nhưng tất cả đều bị tôi phản đối. Căn bản những kẻ đó đều là những kẻ trăng hoa, coi đàn bà như đồ chơi. Nhưng đến lượt cậu thì thôi, vì tôi biết cậu là một kẻ rất đứng đắn, và có vẻ cậu thật sự quan tâm con bé. Nhưng mà, nếu tôi đã giao con bé cho cậu rồi, sau này phải bảo vệ nó cho thật tốt. Chỉ cần tôi biết cậu làm con bé khóc, tôi nhất định sẽ không để yên."


Quách Dư Thành không đáp, cúi nhẹ đầu một cái. Lâm Dương bế em gái mình trở về từ tư gia của nhà họ Quách.

Anh nhìn theo bóng lưng dần khuất, lát sau tựa người vào tường, lặng đi.

Lâm Dương và Lâm Phong thật sự quá yêu nhau, kẻ như anh xen vào có vẻ giống như kẻ thứ ba vậy. Nhưng anh em nhà này lớn lên bên nhau, cái gì cũng dành cho nhau thì việc yêu thương một cách thái quá thế này cũng lạ.

"Không lẽ giờ lại đi ghen với cả anh trai của cô ta?" Ánh mắt Quách Dư Thành tối đi, cười nhạt. Ngón tay day nhẹ trán, mắt đăm đăm nhìn vào một điểm vô hình trong không trung.

Giây sau, anh giật mình. Đôi mắt mở to, môi khẽ bặm lại. "Ghen? Mình ghen sao?"

Rồi như một đứa trẻ đập mạnh tay lên kệ, đầu lắc liên tục. "Đừng nghĩ linh tinh nữa đi! Quách Dư Thành cao cao tại thượng mà cũng biết ghen? Nực cười!"


.

.

.

Sau ba ngày, Lâm Phong đã hết sốt thật.

Cầm cốc nước ép cam mà Lâm Dương đích thân mang lên phòng uống một ngụm, cô cười khẽ. "Dương, anh biết em sẽ không nói, nên anh đừng lãng phí thời gian vô ích nữa."

"Đúng, em sẽ không nói. Vậy nên anh chỉ cần tra hỏi những người có mặt ở bữa tiệc là biết ngay việc này liên quan đến Lâm Hy."

Gương mặt Lâm Dương xám xịt, sâu bên trong đôi đồng tử màu nâu là muôn phần lạnh lùng và tàn nhẫn. Lâm Phong đã nhìn quen mặt này của anh nhưng cũng không khỏi giật mình.

"Dương!" Cô lớn giọng. "Đừng động tay đến Lâm Hy! Anh động tay tới đàn bà thì chẳng có gì đáng tự hào cả, dù cho cô ta có giở trò trước." Rồi giây sau khi quan sát vẻ mặt của anh trai, Lâm Phong đành nói nhỏ lại. "Em muốn tự mình xử lí cô ta, không phiền đến anh."

Thấy anh có vẻ vẫn nhìn cô, thái độ tỏ vẻ không tin, Lâm Phong bực mình uống cạn cốc nước cam, rồi dúi chiếc ly rỗng vào tay anh. "Lâm Phong em là người ăn miếng trả miếng, không hiền đến nỗi để cho người ta ăn hiếp."


Lát sau, Lâm Dương đành nhượng bộ. Anh thở dài, rồi bẹo má em gái. "Được, lần này anh sẽ làm ngơ như không biết, cũng sẽ không nói với cha. Lần trước em và Quách Dư Thành biến mất trước lễ đính hôn, lần này lại sốt li bì. Đừng để bất kì chuyện gì xảy ra với mình lần nữa, nếu không anh không chắc mình có nhẫn tâm xuống tay với đàn bà không. Đụng đến em gái anh, kể cả cha, anh cũng không ngại chống lại."

Lâm Phong nhún vai nở một nụ cười đáp lại anh.

Đàn ông trên thế giới này thật sự đáng để cô tin tưởng, chắc là chỉ có mỗi Lâm Dương.

Tự nhiên, trong đầu cô hiện lên một dáng dấp cùng một chất giọng rất dịu dàng. "Yên tâm, bất kì nơi nào có Quách Dư Thành tôi đều là những lúc cô không cần đề phòng ai."

Lâm Phong liền tự mình cốc đầu, lắc nguầy nguậy, mái tóc đen xoăn nhẹ khẽ bay lên. "Chết tiệt, sao lại nghĩ về tên đó chứ?"
Cô trượt xuống giường, mang chăn trùm lên tới mắt, che đi cái má đang hửng nóng của cô, mày chau lại giống một đứa trẻ. "Kể ra thì, tên đó cũng cho mình cảm giác rất yên tâm."

Đôi mắt đen láy nhìn lên trần nhà thạch cao màu trắng cùng chiếc đèn chùm đơn giản mà sang trọng. Đầu óc cô cứ nghĩ vu vơ, nhiều lúc tự nạt mình sao lại suy nghĩ nguy hiểm như thế, nhưng không tài nào cản được hình ảnh người đàn ông đó cứ mập mờ trong tâm trí.

.

.

.

"Phong à, mình đến thăm cậu này!" 

Triệu Uyển Tử bước vào từ cửa phòng cô mà chẳng thèm gõ, cất cái giọng lảnh lót đầy vui vẻ.

Lâm Phong đang lim dim ngủ liền bật dậy, tươi cười. "Tử! Mình có rất rất nhiều chuyện muốn kể cho cậu! Đang chán chết, may mà cậu tới!"

Triệu Uyển Tử đặt một bó hoa hướng dương lên bàn, cùng lẵng hoa quả đầy ụ cộng thêm một vài túi xách có in thương hiệu thực phẩm chức năng.
"Gì thế?" Lâm Phong ngạc nhiên nhìn. "Hôm nay cậu bày vẽ dữ thế?"

"Không phải của mình. Là sếp mình bắt mình mang từng này đến cho cậu."

"Sếp cậu? Quách Dư Thành?" Lâm Phong trố mắt ngạc nhiên.

Cô bạn kéo chiếc ghế từ bàn làm việc của Lâm Phong lại gần giường, thả mình ngồi xuống, rồi xoay xoay vai. "Anh ta lo cho cậu lắm, tự nhiên ban sáng đặt mua một đống rồi cho mình nghỉ làm nhưng phải mang đến cho cậu. Chắc ngại."

Gương mặt Lâm Phong thoáng ửng đỏ, đồng tử mắt đảo đi né tránh sự hiếu kì của bạn.

"Thôi nào, nãy cậu bảo có chuyện muốn kể mà."

"Đúng rồi, chút nữa quên." Lâm Phong vỗ tay cái đét rồi bắt đầu bày ra vẻ mặt điêu ngoa. "Tử à, mình chắc chắn phải kể cho cậu về cái hãm và sự ngu của đứa con gái Lâm Hy đó đã dẫn đến ba ngày sốt li bì của mình!"
Triệu Uyển Tử cười trừ, nhìn cô gái trước mắt chẳng ai nghĩ là giám đốc Lâm Phong cao cao tại thượng, kiêu ngạo lạnh lùng mà cũng chỉ là một cô gái Lâm Phong bình thường, cũng nhiều chuyện, cũng chanh chua chẳng kém gì ai.

Thế là cuộc trò chuyện về chủ đề này kéo dài cả tiếng đồng hồ.

"Hóa ra Lâm Hy ghét cậu như vậy." Triệu Uyển Tử gật gù. "Bảo sao ban nãy mình đến, cô ta biết mình là bạn cậu nên gây khó dễ cho mình."

"Khó dễ?"

"Ừm, mình vừa chường mặt ra, người làm trong nhà đang đón chào mình niềm nở, thì cô ta đã đanh giọng sai mình xuống bếp mang bánh ngọt lên cho cô ta tiếp bạn."

Gương mặt Triệu Uyển Tử nhắc lại không mấy hài lòng.

Đột ngột, cô liền giật mình khi nhìn sang Lâm Phong. Bàn tay nắm chặt lại, nụ cười lạnh lùng tỏa ra sát khí tới rợn sống lưng.
"Lại còn dám như thế nữa?" Cô nàng cười lạnh. "Nhân tiện có bạn cô ta ở đây, chắc là nên động thủ rồi."

Triệu Uyển Tử bị dọa hết hồn, liền luống cuống. "Bạn cô ta là cái cô tiểu thư nhà họ Triển, Triển Khai Như bữa trước cậu gặp ấy. Hai người họ đang dùng trà ở phòng khách."

Lâm Phong bỏ ngoài tai, bước xuống giường, dùng tay vuốt tóc một hồi là tóc cô đã vào khuôn. Khoác thêm chiếc áo lụa mỏng bên ngoài váy ngủ, cô quay lại cười với bạn. "Tử, đi nào."

"Đi?"

"Đi trả thù cho cậu, và cả mình."

Bước ra khỏi phòng là Lâm Phong có thể nhìn thấy phòng khách, đôi môi xinh đẹp của cô nở một nụ cười xảo quyệt. Triệu Uyển Tử lúng túng đi theo, nhưng trong lòng cũng cười thầm vì trò hay sắp diễn ra.

Thấy bóng dáng cô đang khoan thai bước xuống cầu thang, nụ cười trên môi Lâm Hy cứng lại rồi vụt tắt. Triển Khai Như cũng ngạc nhiên quay lại nhìn hai người, vẻ mặt vẽ lên rất rõ hai chữ "khó chịu" nhưng cũng đành giả bộ cười xã giao. "Đại tiểu thư Lâm, nghe nói cô đổ bệnh, bây giờ đã khá hơn chưa?"
"Rất khỏe." Lâm Phong bước lại chỗ Lâm Hy ngồi, lạnh lùng. "Quay về phòng cô mà tiếp bạn cô, tôi cần dùng phòng khách tiếp bạn tôi."

Lâm Hy trợn tròn mắt, đôi môi vô thức há to. Giây sau, cô ta trợn mắt, môi giật giật, lông mi chau chặt lại.

Dù cô ta rất muốn làm to chuyện, nhưng hôm nay cả Lâm Dương cả cha đều ở nhà. Mẹ cô trước mặt cha chắc chắn sẽ không bênh cô, bây giờ cô ta chỉ cần làm Lâm Phong phật ý thôi thì chắc chắn cả cô cả mẹ đều chịu khổ.

Lâm Hy uất ức cắn răn, cầm lấy tay Triển Khai Như, bất lực đứng dậy. "Như Như, lên phòng mình."

Triển Khai Như cũng tức giận, liền không ngại lớn tiếng. "Lâm đại tiểu thư, thế này không phải quá thất lễ sao? Tôi là đương kim tiểu thư của Triển gia, là hôn thê anh trai cô. Cô nên đối xử lịch thiệp với tôi thay vì với người bạn thân phận thấp hèn của cô."
Triểu Uyển Tử được phen giật mình, cô không dám nói gì, gương mặt tối hẳn đi.

"Người này là hôn thê của Lâm Dương sao? Hóa ra, hai người họ có hôn ước..." Triểu Uyển Tử len lén nhìn cô ta, trong lòng cười dài. "Xinh đẹp thế này, gia thế hiển hách thế này, thật xứng đôi..."

Lâm Phong đương nhiên đen mặt đi, bạn thân cô lại bị cô ta hạ thấp trước mặt, đương nhiên tức giận. Đôi môi nở một nụ cười xảo quyệt, cô mở lời rất giả tạo. "Được, Triển tiểu thư cứ ngồi ở đây, tôi sẽ tiếp cô đàng hoàng." Rồi liếc xéo về phía Lâm Hy, cười. "Nhưng đứa con gái này thì không được."

Lâm Hy tức đến nghẹn giọng, hận mình không thể lao đến tóm lấy tóc cô ta giật mạnh.

Cô ta toan bỏ đi, nhưng được mấy bước liền bị Lâm Phong gọi giật lại. "Lâm Hy, dọn mớ bánh trà rẻ tiền cô vừa dùng xuống. Xuống bếp bưng loại hồng trà và bánh ngọt lần trước Dư Thành tặng cho tôi."
"Nhắc đến Quách Dư Thành, chính vì để dằn mặt cả mình và Lâm Hy đều là những kẻ đeo theo hôn phu của cô ta. Bánh rẻ tiền? Khác nào bảo giá trị của mình chỉ là bèo bọt so với cô ta?" Triển Khai Như đanh mặt.

"Cô đừng có quá đáng!" Lâm Hy không kìm được liền kêu lên. "Nhà này có bao nhiêu người làm, tôi không phải kẻ ở của cô!"

"Bạn tôi cũng không phải kẻ ở của cô, Lâm Hy. Tôi nghĩ trước khi làm gì cô cũng nên nghĩ đến hậu quả." Lâm Phong bộ dạng vẫn điềm đạm. "Ở cái nhà này, vị trí của cô luôn luôn dưới tôi mười bậc."

Sắc da Lâm Hy tái đi.

"Có chuyện gì mà ồn ào thế?" Chủ tịch Lâm bước ra đã chau mày không vui. "Hy Nhi, chị gái cô vừa ốm dậy. Phong Nhi cần gì thì cô đừng có mặt nặng mày nhẹ mà vui vẻ làm đi. Tiền cô tiêu là chị gái cô kiếm đấy."
"Chuyện đàn bà thôi, cha đừng bận tâm." Lâm Dương bật cười vỗ vai cha, trong lòng tự nhiên cũng sợ em gái, khẽ liếm môi. "May mình là người thân với Phong, nếu lỡ đắc tội chắc số phận cũng thê thảm thế kia thôi."

Triển Khai Như chứng kiến mấy cảnh này cũng uất ức. Kia là bạn cô, Lâm Phong cố tình làm vậy chỉ là để hạ nhục Lâm Hy trước mặt cô, khiến Lâm Hy đường đường là nhị tiểu thư Lâm gia nhưng bây giờ chẳng khác gì một con chó đáng thương không có tiếng nói cả.

Lâm Hy thấy trước mặt bạn mình mà cha còn ra mặt bảo vệ Lâm Phong, đành cắn răng, soạn ấm trà và bánh ngọt vào khay, bưng đi.

Phòng khách tự nhiên yên lặng lạ thường so với những ồn ào ban nãy, một lát sau, Lâm Hy bưng một khay bánh ngọt khác lên, đặt lên bàn.

Đôi môi Lâm Phong nhếch lên.

Cô cố tình quơ tay làm đổ một chiếc cupcake, lát sau đành nhún vai cười với Triệu Uyển Tử. "Chết, mới sốt dậy nên tay chân lóng ngóng quá." Rồi ngay lập tức thay đổi vẻ mặt, quay sang Lâm Hy. "Còn không nhanh dọn?"
Đôi mắt Lâm Hy đỏ quạch, tia máu hằn lên, đôi môi tưởng như sắp bị răng cắn nát. Chiếc cupcake đổ dưới chân cô ta, giờ cô cúi xuống chẳng khác nào như đang cúi đầu dưới chân cô ta cả.

Lâm Hy nghẹn giọng, bất lực cúi xuống. Đôi tay run run thu dọn chiếc cupcake và dùng khăn lau kem dính lên sàn nhà. Lúc làm gần xong, dép mang trong nhà của Lâm Phong đã nhẫn tâm đặt lên tay cô, đè chặt.

Lâm Hy đau tới muốn rã rời, miệng vô thức rên lên một tiếng.

Lâm Phong cúi đầu, giọng như rít qua răng, khẽ khàng rơi vào tai Lâm Hy. "Im lặng mà sống. Lâm Dương sắp tra ra được hành vi của cô rồi, chỉ cần tôi nói cho cha việc cô âm mưu hạ bệ Lâm gia và AG, cả cô cả mẹ cô chuẩn bị ra đường mà sống."

Đôi mắt cô ta ầng ậc nước, tay sắp bị dẫm cho gãy ra không có dấu hiệu ngưng. Lát sau, Lâm Hy lí nhí nói. "Tôi biết rồi."
Lâm Phòng cười, liền buông chân ra. Lâm Hy đem cupcake và khăn dính kem vứt vào thùng rác, rồi bỏ lên phòng.

"Hy Hy, đợi mình!" Triển Khai Như liền đứng dậy chạy theo bạn, tự nhủ còn ở đây thêm giây nào nữa chắc chắn sẽ rất nhục nhã.

___o0o0o___

Hết chương 20.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play