Ra khỏi ngân hàng, Kỷ Nguyên thuận đường đến bệnh viện một chuyến.
Tối hôm qua anh làm một cuộc kiểm tra đơn giản cho cơ thể của mình, tố chất cơ thể vô cùng kém lại còn có vấn đề về thiếu máu, suy nhược cơ thể, tim đập nhanh. Càng đừng nói đến lục phủ ngũ tạng của nguyên chủ, gan, túi mật, tim phổi bao gồm cả hệ hô hấp đều không khỏe mạnh.
Hơn nữa dường như còn có dấu hiệu trúng độc, độc tố chưa sạch, lá lách và dạ dày suy yếu, tiêu hóa trao đổi chất thất thường, khí huyết không lưu thông. Hơn nữa hôm qua anh lại trúng gió, trong “Nội Kinh – Phong Luận” có nói gió là nguồn gốc của mọi bệnh tật, nó đến rất chóng mà biến đổi cũng rất nhanh, khiến thân thể thay đổi mạnh mẽ, từ từ suy yếu.
Tối hôm qua Kỷ Nguyên vừa bắt mạch vừa nhíu mày, cảm thấy ngày mai nếu cơ thể này chết đi thì cũng không có gì là lạ.
Vì thế, tối qua anh ra một quyết định nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra một chút, thuận đường kê một ít thuốc Đông y điều trị — cơ thể này không có vấn đề lớn còn vấn đề vặt vãnh thì nhiều vô số, hiện nay, số tiền trong tay Kỷ Nguyên cũng chỉ đủ để điều trị, còn lại chỉ có thể nói sau.
Haizz, đây chính là phiền não khi không có tiền.
Hoàng đế bệ hạ vừa đi vừa thở dài, quốc khố kiếp trước chính là kim khố riêng của anh, anh còn chưa nếm qua tư vị nghèo khổ.
Đại nhân, thời đại thay đổi rồi— trong đầu anh bỗng nhiên toát ra một câu như vậy, có thể là ký ức của nguyên chủ.
Kỷ Nguyên bất đắc dĩ cười một chút.
Khi tham gia phương tiện giao thông, anh cũng dựa theo kinh nghiệm quan sát, tàu điện ngầm chỉ hơi đáng sợ chứ không nguy hiểm.
Chỗ trống trên tàu điện ngầm không nhiều, Kỷ Nguyên tìm một góc nhìn khá trống trải và đứng vào đó, đang là giữa hè, trong không khí tràn ngập mùi mồ hôi và mùi kì lạ, mồ hôi trên người Kỷ Nguyên cũng đổ như mưa.
Anh không phải tạng người hay đổ mồ hôi, chỉ là cơ thể của nguyên chủ này béo quá mức, thời tiết nóng lên, đi hai bước đã thở hổn hển, còn dễ dàng toát mồ hôi.
Nhìn cơ thể mình được phản chiếu trong tấm kính, Hoàng Đế Bệ Hạ hiếm khi cảm thấy có chút ngượng ngùng, quyết định giảm béo trong lòng càng thêm kiên định, hai tháng… Không, tốt nhất là trong vòng một tháng đã có thể gầy đi.
Tàu điện ngầm lái qua năm trạm và dừng tại bệnh viện.
Kỷ Nguyên là người duy nhất không xem điện thoại trên tàu điện ngầm mà chăm chú quan sát những mẩu quảng cáo nhàm chán, không những quan sát quảng cáo nhàm chán mà còn quan sát cửa kính, tay vịn, bóng đèn, xem đến say sưa.
Lúc xuống xe, anh còn lưu luyến không muốn rời, quyết định chờ tới khi bản thân dư dả, nhất định phải đi mua một ít tài liệu lịch sử để đọc, chăm chỉ nghiên cứu một vài công cụ hiện đại.
Kỷ Nguyên không có khái niệm gì về bệnh viện, chỉ là lúc sáng dò hỏi Giang Ngọc, Giang Ngọc liền nói cho anh biết 1 bệnh viện hạng A ở gần nhà hắn nhất: Bệnh viện trực thuộc Đại học Y học Cổ truyền Trung Quốc Kiến Kinh
Xe cộ qua lại trước cổng viện, Kỷ Nguyên bước vào dưới ánh mặt trời, vén tấm rèm nhựa dày cộp ở cửa chính ra, mùi nước sát trùng đặc thù của bệnh viện và gió từ điều hòa phả lên mặt, cảm giác mát mẻ ập vào mặt, Kỷ Nguyên thoải mái híp mắt lại, với tư cách là một vị hoàng đế của chủ nghĩa tư bản tập quyền đế quốc phong kiến trước đây, anh thật không có khí phách mà chân thành xúc động: Xã hội chủ nghĩa thật là tốt.
Anh đứng dưới lỗ thông gió một lát, đương nhiên trong lòng Kỷ Nguyên tỏ vẻ chính đáng, mình tuyệt đối không phải vì muốn ké điều hòa mà vì muốn quan sát người hiện đại khám bệnh thế nào.
Đến khi hơi nóng trên người tiêu tán, Kỷ Nguyên mới dựa theo kinh nghiệm quan sát và tổng kết của mình đi đến cửa sổ đăng ký, dưới sự hướng dẫn của y tá, anh đến khoa nội của bệnh viện.
Thứ bảy, người đến bệnh viện khám bệnh đặc biệt nhiều, Kỷ Nguyên đến từ sáng sớm mà số thứ tự cũng xếp tới giữa trưa.
Hoàng Đế Bệ Hạ mất đi đặc quyền và Thái Y Viện không thể không giống dân chúng, tìm một chỗ ngồi xuống, lẳng lặng chờ bác sĩ gọi đến số.
Có điều người khác ngồi là ngồi, Kỷ Nguyên ngồi lại suy tưởng, sau khi dồn khí đan điền khiến nội lực dần dần tuần hoàn trong kinh mạch, ước chừng đi qua hết 3 vòng Đại Chu thiên, số trên màn hình rốt cuộc gọi tới chính mình.
Bác sĩ Đông y chẩn bệnh cho anh nhìn qua ước chừng khoảng 40 tuổi, cho dù là cổ đại hay hiện đại, bác sĩ Đông ý đều càng già càng nổi tiếng.
Kỷ Nguyên ngồi xuống xong, đầu tiên là chờ bác sĩ bắt mạch dò hỏi, hỏi xong, anh lần lượt báo cáo tất cả các triệu chứng từ nhỏ đến lớn trên cơ thể, thậm chí ngay cả một số loại thuốc thảo dược Đông y mà anh cần cũng có thể nói ra, khiến bác sĩ phải ngạc nhiên nhìn anh.
“Chàng trai, cậu học qua Đông y sao?”
Rất nhiều từ ngữ Kỷ Nguyên nói ra đều tương đối chuyên nghiệp, trừ khi là người trong ngành, người bình thường không thể biết.
Nếu không phải anh vừa tới thế giới này, không biết đường đi mua dược liệu, bằng không anh cũng không muốn thừa thãi tiêu tiền tới bệnh viện khám bệnh, anh tự kê cho mình một vài đơn thuốc, nấu ăn, bảo đảm sẽ khỏi bệnh.
Nhớ tới kiếp trước chính mình đi theo sư nương học y mấy năm, anh gật đầu:
“Chỉ biết sơ sơ.”
Bác sĩ vừa kê đơn vừa cảm thán: “Những người trẻ tuổi như các cậu học Đông y càng ngày càng ít, người hiện tại đều đi học Tây y.”
Kỷ Nguyên cười mà không nói, không phải cậu ra vẻ cao thâm mà là cậu không hiểu biết Tây y, sợ chính mình nhiều lời nói sai thành trò cười.
Bác sĩ nhanh chóng nhập tên và liều lượng thảo dược Đông y vào máy tính tương ứng với các vấn đề cơ thể khác nhau của Kỷ Nguyên, Kỷ Nguyên nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhưng càng nhìn lại càng nhíu mày.
Đắn đo một lúc, Kỷ Nguyên rốt cuộc chỉ chỉ màn hình máy tính, nho nhã lễ độ nói: “Bác sĩ, tỳ vị hư nhược, tỳ vị có đất, đất tuy ưa khô nhưng khô quá sẽ làm cho thực vật bị khô, đất ưa ẩm, nhưng ẩm quá sẽ làm cho thực vật ẩm ướt. Tốt nhất là vị thuốc bổ tỳ, vị ngọt là vị chủ yếu dưỡng tỳ vị, nên dùng cam thảo mới đúng, tại sao lại dùng vị thuốc này ở đây?”
Bác sĩ dừng lại một chút như thể không chú ý đến điểm này, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, hơi sững sờ, sau đó suy nghĩ một lúc, tự nói một mình: “Những gì cậu nói có lý…”
Sau khi mở miệng, Kỷ Nguyên cũng không khách sáo nữa, trực tiếp điều chỉnh một chút cả bốn đơn thuốc mà bác sĩ kê cho, chỉ là thêm một số dược liệu và giảm bớt một ít liều lượng.
Dù sao cũng là điều trị cơ thể của mình, anh tất nhiên là rất để ý.
Phương thuốc mà bác sĩ kê thực ra không có vấn đề, chỉ là uống thuốc quá bình thường, không có tác dụng, thậm chí sau khi uống, hiệu quả cũng không cao.
Mà Kỷ Nguyên phát hiện rất nhiều phương thuốc Đông y mà bác sĩ dùng đều chưa hoàn chỉnh, thiếu vài vị dược liệu này cũng sẽ không ảnh hưởng đặc biệt gì lớn về sau, chỉ là nếu thêm vào mấy vị dược liệu này, phương thuốc lập tức hoàn chỉnh, hơn nữa hiệu quả càng nhanh, càng ổn.
Thậm chí, Kỷ Nguyên cảm thấy có một số phương thuốc còn rất quen mắt giống như phương pháp điều trị thường dùng của sư nương anh.
Bác sĩ bị một loại khí chất lãnh đạo chỉ có trên người Kỷ Nguyên thuyết phục, nghe giọng nói hờ hững, trầm ổn của Kỷ Nguyên, không biết vì sao làm theo mệnh lệnh của anh.
Hơn nữa mỗi khi cải biến một chút phương thuốc, trong lòng ông lại thêm bội phục cậu thanh niên này.
Sau khi sửa xong, toàn bộ phương thuốc đều trở nên rõ ràng hơn, phương thuốc cổ truyền tàn khuyết ban đầu cũng được hoàn thiện, trong lòng bác sĩ dâng lên một cỗ sóng to gió lớn, tấm tắc cảm thán thế hệ sau.
Bèn nhịn không được nghĩ: Cậu ấy trẻ như vậy, hẳn là còn đang học đại học ở trường nào đó? Không biết tốt nghiệp xong dự định đến bệnh viện nào thực tập, nhân tài như vậy, nếu có thể đến bệnh viện của mình thì thật tốt.
Kỷ Nguyên hoàn thiện xong vài phương thuốc, cầm nó trên tay, chào bác sĩ rồi đi xuống tầng.
Lúc bác sĩ lấy lại tinh thần thì đã không thấy bóng dáng của Kỷ Nguyên đâu nữa.
Ông “ai ya” một tiếng, hối hận nói: “Vừa nãy nên hỏi một chút về trường học của cậu ấy!”
Có điều, may mà những phương thuốc cậu ấy đã sửa còn ở trên máy tính, bác sĩ không dám chậm trễ, ông làm nghề y mười mấy năm, tốt xấu vẫn là một chuyên gia bác sĩ, tất nhiên hiểu rõ những chỗ mà Kỷ Nguyên sửa có bao nhiêu quan trọng, ông lập tức gửi phương thuốc này cho viện trưởng.
Quả nhiên, nửa tiếng sau, viện trưởng đích thân gọi điện thoại lại, muốn ông cầm phương thuốc lên văn phòng tầng 12 một chuyến.
Bác sĩ không dám chậm trễ, sau khi dặn dò y tá treo thẻ ngừng khám bệnh trước phòng làm việc của mình, lập tức mang lên tầng 12, đẩy cửa văn phòng, phát hiện ngoài viện trưởng ra, phó viện trưởng cũng có mặt, ngoài ra văn phòng còn có một ông già đầu đầy bạc, khí chất khác biệt.
Bác sĩ trừng lớn đôi mắt, thiếu chút thất thanh, đè lại âm thanh run rẩy nói: “Trương lão tiên sinh!”
Ông lão đầu bạc chính là Bắc Đẩu Thái Sơn của giới Đông y, Đông y kỳ tài Trương Giai lão tiên sinh nổi tiếng nhất trong nước hiện nay, địa vị xã hội cực cao, danh tiếng đỉnh cao, không ai không biết. Đồng thời, ông cũng là ân sư của viện trưởng, giáo sư danh dự của đại học Đông y Kiến Kinh.
Còn có một tầng quan hệ bí ẩn mà người ngoài không biết đến, đó là Trương Giai thực ra là chú của viện trưởng, đây cũng là nguyên nhân vị Bắc Đẩu Thái Sơn xuất hiện ở văn phòng viện trưởng.
Nghe nói hôm nay có một người trẻ tuổi tới viện chúng ta hoàn thiện phương thuốc cổ truyền “Trần Khang Tạp Luận?”
Một câu nói khiến bác sĩ lờ mờ.
Rất nhanh ông liền phản ứng lại, Trương lão tiên sinh đang nói đến người trẻ tuổi, hẳn là người vừa rồi tìm mình khám bệnh, “Trần Khang Tạp Luận” là một trong năm tác phẩm kinh điển lớn của y học cổ đại Trung Quốc do Trần thái y Trần Khang, người đứng đầu Thái Y Viện triều đại nhà Chu sáng tác, là cả đời tâm huyết của ông đặt cơ sở cho lý luận Đông y.
Chỉ tiếc, 200 sau khi triều đại nhà Chu sụp đổ, vì một thảm họa văn hóa. “Trần Khang Tạp Luận” hoàn toàn biến mất trong dòng sông dài lịch sử. Trải qua hàng trăm năm sưu tầm, con cháu của Trần Khang bất đắc dĩ phải ghép lại tất cả những mảnh thiếu được người dân thu thập lại với nhau, trở thành bản thiếu.
Tám chín năm sau “Trần Khang Tạp Luận” mới chính thức ra đời, trong một thập kỉ ngắn ngủn đã chiếm vị trí quan trọng không thể thay thế trong giới Đông y.
Đây mới chỉ là một phần mà thôi.
Có thể thấy được, xuất hiện một người trẻ tuổi có thể hoàn thiện “Trần Khang Tạp Luận” là sự kiện đáng sợ thế nào.
Không kém gì sự xuất hiện trở lại của khủng long trên trái đất.
Vốn dĩ bác sĩ cho rằng người trẻ tuổi kia chỉ là thiên tư thông minh, sửa chữa một chút trên phương thuốc “Trần Khang Tạp Luận” khiến phương thuốc càng thêm hoàn thiện so với lúc trước.
Ai biết, cậu ta, cậu ta thế nhưng là hoàn thiện toàn bộ “Trần Khang Tạp Luận”!
Trời ạ, tim bác sĩ đập nhanh không bình thường, vừa rồi ông đã đối mặt với con quái vật gì không biết?!
Đợi đã, người có thể hoàn thiện toàn bộ “Trần Khang Tạp Luận” tới tìm mình khám bệnh, bước chân bác sĩ nháy mắt muốn lung lay…
Viện trưởng vội vàng nói: “Người trẻ tuổi kia còn ở đây không?”
Bác sĩ vỗ một cái lên chán: “Ai ya, đi được hơn nửa tiếng rồi!”
Vừa dứt lời, trên mặt viện trưởng, phó viện trưởng và Trương lão tiên sinh đều lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, đặc biệt là Trương lão tiên sinh, một người luôn trầm ổn như ông cũng biểu hiện có chút nôn nóng, trong lòng dời non lấp biển: Nếu người thanh niên này thật sự có thể hoàn thiện toàn bộ “Trần Khang Tạp Luận” thì đây sẽ là một sự kiện thay đổi lịch sử!
Nghĩ đến điểm này, Trương lão tiên sinh nói năng có khí phách, mệnh lệnh nói:
Bất kể giá nào cũng nhất định phải tìm bằng được người này!
Phó viện trưởng linh hoạt nói: “Lão tiên sinh, tôi nhớ ra rồi, nếu cậu ta tới bệnh viện khám bệnh thì nhất định sẽ để lại phương thức liên hệ.”.
“Đúng, đúng! Có rồi, ở trên máy tính của tôi!”
Bác sĩ đột nhiên nhớ ra, ghi chép của người trẻ tuổi kia vẫn còn ở trên máy tính!
“Còn chờ gì nữa, đi, hiện tại đi xem!”
Trương lão tiên sinh vui mừng quá đỗi, ngữ khí cũng nhịn không được vui sướng, ngũ quan giãn ra, nhìn qua càng có tinh thần.
Năm phút sau, vài vị chuyên gia tiếng tăm lừng lẫy giới Đông y, Đại Năng, Thái Sơn Bắc Đẩu, im lặng vây quanh hồ sơ bệnh án trên máy tính.
Ảnh trên thẻ bệnh án không có, chỉ điền họ tên, tuổi, hôn nhân và… phương thức liên lạc.
Họ tên: Kỷ Nguyên
Tuổi: 29
Hôn nhân: Đã kết hôn
Điện thoại liên hệ: Nokia
Bốn người đồng thời im lặng:????
Đây, điện thoại liên hệ cái quỷ gì? Số di động đâu??
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT