Hai bên bờ sông Tần Hoài tấc đất tấc vàng, địa giới ngõ Ô Y càng là hào môn đại tộc tụ tập, đất đai đắt đến vô cùng không hợp lẽ thường. Nhưng Thiều Hòa viện của đại lão thái thái vẫn hết sức rộng rãi sáng sủa. Viện tử là tam tiến, chính phòng bảy gian thêm nhĩ phòng, phía sau còn xây dựng cho nha hoàn bà tử ở.

Bởi vì đại lão thái thái là vợ kế của Tổ phụ Thẩm Nguyên Ngọc, dòng dõi của đại lão thái thái là nhất đẳng, xuất thân từ Ngô quận Cố thị. Cố thị thuộc về "Ngô Tứ họ", so với 'bốn họ Kiều' là Thẩm, Tạ, Hoàn dòng dõi hơi thấp, cũng may đại lão thái thái trước sau sinh hạ con trai trưởng Nhị lão gia Thẩm Huy cùng Tứ lão gia Thẩm Thời, lúc này mới đứng thẳng lưng ở Thẩm gia.

Dù là như thế, Nhị thái thái Hồ Dương quận chúa vẫn có chút xem thường vị tông phụ bà bà này. May mà Nhị lão gia coi như hiếu thuận, nếu không cuộc sống này cũng không có cách nào trải qua. Lúc này đại lão thái thái đang ở trong phòng khách nghe tức phụ quản sự trong Đông phủ nói chút đại sự trong phủ, nha hoàn bên ngoài tiến vào hồi bẩm nói: "Lão thái thái, Tam tiểu thư đã trở lại, muốn vào dập đầu thỉnh an ngài."

Đại lão thái thái liền đen mặt, nặng nề đặt chung trà màu trắng trong tay lên trên bàn trà gỗ tử đàn: "Cái đứa nghiệp chướng này trở về khi nào, sao ta lại không biết?"

Nguyên Ngọc trở về tự nhiên là đã thông qua Hồ Dương quận chúa, nhưng Hồ Dương quận chúa vốn luôn bất mãn đối với cách làm rõ ràng đã lui về tuyến hai còn muốn nắm quyền lực không buông của đại lão thái thái, lại cảm thấy chuyện Nguyên Ngọc trở về cũng không phải là đại sự gì, cho nên căn bản cũng không nói với đại lão thái thái một tiếng.

Trong lòng đại lão thái thái có một cỗ oán khí, cho nên đã nói với thiếp thân ma ma tâm phúc của mình là Lý ma ma: "Ta bảo nàng ta có đại sự gì cũng phải nói với mẹ chồng ta một tiếng, ngươi nhìn nàng ta đi, đối với ta như thế nào!" Nếu không phải Nhị lão thái thái bên Tây phủ kia sớm đã giao quyền lực bếp núc cho Tam thái thái, bà ta làm sao có thể dưới áp lực của con dâu mà giao quyền.

Lý ma ma ôn tồn khuyên nhủ: "Xem ngài nói kìa, quận chúa quản lý một gia đình lớn như vậy, một ngày phải có bao nhiêu chuyện, nếu mọi chuyện đều nói một tiếng với ngài, nàng không phiền ngài cũng thấy phiền, vả lại nhị lão gia cùng quận chúa đều hiếu thuận, ngài hiện tại tuổi cũng đã lớn, cứ thoải mái như vậy, hưởng phúc khí của con cháu không tốt sao?"

Nói đến nhi tử thứ hai, trong lòng đại lão thái thái cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, "Huy nhi đương nhiên tốt!" Nhưng không đề cập đến Hồ Dương quận chúa.

Hai người ngươi một câu ta một câu, đề tài đều đẩy đến mười vạn tám ngàn dặm, nha hoàn tiến vào thông bẩm trong lòng âm thầm sốt ruột, rốt cuộc cho vào hay không, ngài nói đại một câu đi, tiểu thư còn đang đứng trong gió tuyết đó.

Đại lão thái thái nơi này quy củ thật lớn, tiểu nha hoàn không dám xen vào, đành phải dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lý ma ma. Lý ma ma tìm một lời nói: "Tam tiểu thư trở về, người đầu tiên nghĩ đến chính là đến chỗ ngài thỉnh an, có lẽ ở trên thôn trang hơn một năm nay, cuối cùng cũng đã hối hận." Bà thăm dò, "Người xem, nếu không cho gọi nàng vào nhé."

"Cái đứa nghiệp chướng này, lần trước có thể hạ bã đậu vào cơm của ta, thì lần sau còn có thể bỏ thạch tín vào trong cơm của ta. Năm đó nó thiếu chút nữa đã lấy mạng của ta, nó nhận ta làm tổ mẫu, nhưng ta còn không nhận đứa cháu gái này đâu." Đại lão thái thái vô cùng tức giận, giọng nói cũng trở nên có vài phần bén nhọn: "Nói với nó, hiện tại ta muốn xem sổ sách, bảo nó quỳ ở bên ngoài chờ ta, khi nào ta xem xong sổ sách thì sẽ lại gọi nó vào."

Lý ma ma vốn định cầu tình cho Tam tiểu thư, nhưng thấy tình hình này đành phải ngậm miệng lại. Bà cũng không phải là người ngốc, sự thật chuyện năm đó như thế nào, cũng khó nói. Hơn nữa cho dù Tam tiểu thư cố ý làm, còn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, còn không phải là bởi vì lão thái thái bất công, quá mức thiên vị Tứ tiểu thư cùng Ngũ tiểu thư, chèn ép đại phòng, tận lực chèn ép quá rõ ràng, lúc này mới khơi dậy sức mạnh của tiểu đại phòng khiến họ phản kháng lại.

Tiểu nha hoàn đi ra thuật lại lời nói của đại lão thái thái, vốn tưởng rằng Tam tiểu thư nhất định hết sức tức giận, không ngờ Nguyên Ngọc không nói hai lời, thẳng tắp quỳ xuống trên phiến đá xanh trong viện.

Nguyên chủ là người không có đầu óc, làm ra loại chuyện bị người nắm được nhược điểm này, lại muốn nàng trở về thu thập cục diện rối rắm.

Trương ma ma đi theo vốn không tình nguyện, nhìn nàng như vậy, có chút vui sướng khi người gặp họa, Loan nương vừa đau lòng vừa sốt ruột. "Tam tiểu thư, trên mặt đất này lạnh như băng, ngài mau đứng lên, mau đứng lên."



Lần trước bị tập kích, Loan Nương liều lĩnh tiến lên bảo vệ mình, Nguyên Ngọc đã biết lòng trung thành của nàng, sớm đã xem nàng thành tâm phúc. Nghe nàng nói như vậy, trong lòng không khỏi ấm áp. "Ngươi không cần phải nói nhiều, cứ đứng ở một bên đi. Tổ mẫu là trưởng bối, lời nói của bà sao có thể cho phép ta làm trái."

Nàng quỳ ở nơi này, không riêng gì quỳ cho đại lão thái thái xem, mà là quỳ cho người cả Thẩm phủ xem. Bởi vì có chuyện nàng bị cho rằng đã bỏ bã đậu lần trước, Nguyên Ngọc hiểu được nàng có vãn hồi thế nào, Cố thị cũng không có khả năng tha thứ cho nàng. Nàng cũng không có ý định yêu thương kính trọng đối với vị tổ mẫu không có quan hệ huyết thống với mình, nàng làm như vậy, chẳng qua là vì vãn hồi thanh danh mà thôi.

Gió bên ngoài càng mạnh, tuyết cũng ngày càng lớn hơn, gió cuốn các hạt tuyết đập vào mặt Nguyên Ngọc, đau như kim châm. Quỳ không quá một lát, nàng cũng đã lung lay sắp đổ.

Loan nương chỉ đứng ở nơi đó cũng có chút run rẩy, huống chi tiểu thư đang quỳ. Nàng vội vàng tìm nha hoàn của Thiều Hòa viện mượn một cái dù. Nguyên Ngọc vô cùng cố chấp nói: "Ta không muốn ngươi bung dù, ngươi đứng ở một bên đi."

Loan nương bắt lấy một nha hoàn của Thiều Hòa viện nói: "Tỷ tỷ, cầu xin tỷ đi vào thông báo cho lão thái thái một tiếng đi. Tam tiểu thư đã chịu không nổi rồi, tiếp tục như vậy, nàng nhất định phải bệnh nặng một trận thôi."

Nha hoàn đứng ở hành lang thấy bộ dáng thê thảm của Tam tiểu thư, cũng không khỏi sinh ra vài phần trắc ẩn, nha hoàn bị Loan nương cầu xin liền vội vàng chạy vào hồi bẩm.

Lý ma ma xuyên qua cửa sổ phía nam cũng thấy rõ ràng biểu hiện của Nguyên Ngọc, nhịn không được lại ở bên tai Cố thị khuyên nhủ: "Trời lạnh như vậy, Tam tiểu thư quỳ gối trong gió tuyết, vạn nhất có chuyện bất trắc, chẳng phải là sẽ liên lụy đến thanh danh của ngài sao, ngài khai ân, gọi nàng vào trong phòng đi. Nếu thật sự không muốn gặp nàng, đuổi nàng trở về cũng được."

Khẩu khí trong lòng Cố thị còn chưa hết, lòng dạ bà ta hẹp hòi, sao có thể nhẹ nhàng buông tha cho Thẩm Nguyên Ngọc như vậy. "Mới quỳ một khắc đồng hồ, không chết được, người xảy ra chuyện gì, tự nhiên có lão bà tử như ta chống đỡ, các ngươi ai cũng không được khuyên ta nữa."

Trước khi lên đường, nàng đã đoán được sẽ có một màn kịch như vậy, ngay từ lúc đầu hai đầu gối đã được buộc bảo vệ đầu gối thật dày. Tuy nhiên, tuy rằng đã sớm chuẩn bị tốt, vẫn cảm giác bắp chân không giống như là của mình. Nàng bất động thanh sắc đánh giá bốn phía, thấy không ngừng có tiểu nha hoàn ở chỗ cửa tròn ngó dáo dác, liền biết ngày hôm nay làm dáng không có uổng phí.

Cố thị này thật sự là không có đầu óc. Không cần đến ngày mai, việc đại lão thái thái Cố thị khí lượng nhỏ hẹp, cay nghiệt thiếu tình cảm, đối với tiểu bối không có chút từ ái nào, sẽ truyền khắp trên dưới Thẩm phủ, hơn nữa mình cũng không phải cháu gái ruột thịt của bà ta, Cố thị như vậy cảng khiến người ta có cớ.

Như vậy nếu ngày sau có xung đột với bà ta, mặc kệ mình đúng hay sai, người khác đầu tiên sẽ ở trong lòng hướng về phía nàng vài phần.

Ngoại thư phòng tiền viện.

"Ngươi nói cái gì, Ngọc nhi đã quỳ trong viện Thiều Hòa được nửa canh giờ rồi." Đại lão gia Thẩm Quân đứng lên, thần sắc trên mặt ngưng tụ.

"Đúng vậy, là nô tỳ tận mắt nhìn thấy. Lão thái thái thật sự là quá đáng, Tam tiểu thư còn nhỏ như vậy, vạn nhất quỳ đến sinh bệnh, thì phải làm sao đây." Nói chuyện là nha đầu hai mươi tuổi hoa xinh đẹp tuyệt trần, nhanh mồm nhanh miệng, tên là Nhị Tâm, quản lý ngoại thư phòng của Đại lão gia, cũng là nha đầu thông phòng của Đại lão gia.

Phong cách xã hội lúc đó, nhà quý tộc vì con cháu hưng thịnh sinh sôi nảy nở, có người kế thừa, thường thường có rất nhiều cơ thiếp, ngay cả nhị thái thái Hồ Dương quận chúa là nữ nhi hoàng tộc cường thế như vậy, bên người Nhị lão gia cũng có ba phòng thiếp thất, một số thông phòng. Đại lão gia tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.

Đại lão gia trừng mắt nhìn nàng ta một cái, răn dạy nàng ta một câu: "Lão thái thái cũng là người để cho ngươi có thể đặt điều hay sao?" Sau đó lại ở trong phòng nhịn không được xoay vòng. Thời này, các danh sĩ cực kỳ chú trọng tu dưỡng phong độ của bản thân, chú ý đến "Thái Sơn sụp đổ trước mà mặt không đổi sắc", đại lão gia học vấn uyên thâm, đọc đủ thứ Chu dịch cùng Trang tử, nho huyền song tu, ở Kiến Khang cũng là đại danh sĩ số một, Nhị Tâm cho tới bây giờ chưa từng thấy ông thất thố như vậy.



Trong lòng chua xót, nhịn không được nghĩ: Thật đúng là cha con liền tâm, nếu như mình cũng vì ông sinh ra một trai nửa gái, ông có thể đối tốt với mình một chút hay không, đối với mình nhìn thêm hai lần, nghĩ tới đây tâm của nàng ta không khỏi nóng lên. Nhưng không kịp quay gót đã bỏ đi ý niệm này trong đầu: Nếu có thể sinh hạ hài nhi cho ông, dựa theo tính tình đại lão gia, tất sẽ nâng nàng ta làm di nương, cũng không thể ở lại thư phòng, không thể giống như bây giờ, mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh ông.

Nàng ta ở bên này suy nghĩ lung tung, đại lão gia bên kia đã hạ quyết tâm: "Đi Thọ Hạc Đường."

Nhị Tâm lắp bắp kinh hãi: "Lão thái quân lớn tuổi, lúc này sợ là sớm đã nghỉ ngơi rồi"

Đại lão gia nhíu mày nói: "Đi trước dẫn đường, ta tự có tính toán" Nhị Tâm thè lưỡi, không dám nhiều lời nữa, hầu hạ Đại lão gia khoác một chiếc áo choàng lông lớn, cầm ô lên đỡ ông ra cửa.

Tuyết càng lúc càng lớn, trời cũng càng ngày càng lạnh, Thẩm Nguyên Ngọc cảm thấy đầu gối của mình như kim đâm, cũng không biết mình làm thế nào chịu đựng được. Lý ma ma trong phòng sớm đã đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng nhìn qua cửa sổ liếc mắt nhìn Nguyên Ngọc đang quỳ bên ngoài, Cố thị lại chỉ cảm thấy trong lòng khuây khoả, căn bản không quản sống chết của Nguyên Ngọc.

Nguyên Ngọc đang nghĩ canh giờ cũng không sai biệt lắm, có nên giả vờ ngất xỉu hay không, lúc này bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng bước chân ầm ĩ, một tiểu nha hoàn vội vàng vàng thông truyền nói: "Lão thái quân tới rồi."

Cố thị lắp bắp kinh hãi, vội vàng mang theo Lý ma ma cùng một đám nha hoàn nghênh đón.

Nguyên Ngọc cũng lắp bắp kinh hãi, lão thái quân là lão nhân gia có bối phận cao nhất hai phủ Đông Tây Thẩm thị, chính là mẫu thân của Đại lão thái gia cùng Nhị lão thái gia, tằng tổ mẫu của mình, lão nhân gia qua vài ngày nữa sẽ đón đại thọ tám mươi, mấy chục năm trước đã không quản sự vụ trong phủ nữa, mấy năm nay vẫn ở Thọ Hạc đường của bà, sao bỗng nhiên lại tới Thiều Hòa viện?

Đang nghĩ thì thấy một mỹ nam y hệt chi lan ngọc thụ đỡ một vị lão thái thái tinh thần quắc thước, chống quải trượng đầu rồng, mặc đối khâm [1] màu tương màu đỏ, đầu đội mũ lông chồn, mười phần kiểu cách đi vào.

[1]: (Là dạng áo có hai vạt trước đặt song song nhau, thường để buông thỏng. Tuỳ vào thời đại, đối khâm còn có những tên như bối tử (thời Tống), phi phong (thời Minh), và nhật bình (thời Nguyễn). Mỗi thời đại, kiểu dáng sẽ thay đổi đôi chút. Không như giao lĩnh và viên lĩnh (có 6 thân), hay thụ lĩnh triều Nguyễn (có 5 thân – còn được gọi là ngũ thân), đối khâm chỉ có 4 thân nên dân gian còn gọi là tứ thân.)

Đây chính là lão tổ tông Thẩm phủ, lão thái quân xuất thân từ đệ nhất danh môn Thanh Hà Vương thị phương bắc.

Trên ót Cố thị đổ đầy mồ hôi, dẫn tất cả bà tử nha hoàn trong viện cùng nhau hành lễ với lão thái quân. "Tham kiến lão thái quân!"

Cố thị nhìn Thẩm Quân đỡ lão thái quân đến, trong lòng đã hiểu được vài phần, nói: "Đêm nay gió lạnh tuyết lớn, lão nhân gia ngài sao lại đi ra ngoài như vậy, vạn nhất bị gió thổi vào, cũng không tốt! Nếu như có chuyện gì, ngài sai người nói một tiếng với con dâu là được rồi, con dâu tự nhiên sẽ an bài thỏa đáng cho ngài."

Lão thái quân dùng sức đập quải trượng một cái: "Hừ, nói dễ nghe nhỉ, nếu ta không tự mình đi một chuyến, chắt gái của ta đều sẽ bị ngươi chà đạp đến chết!"

Người chống lưng đã đến, hiện tại không ngất thì đợi khi nào, giống như đáp lại lời nói của lão thái quân, Nguyên Ngọc quỳ gối cách đó không xa , "bịch" một tiếng ngất xỉu trên mặt đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play