Nghe Thẩm Mộc phân phó, Loan nương có chút khẩn trương, Thẩm Nguyên Ngọc căn bản cũng không coi Tạ Thuần là chuyện gì to tát, vẫn thoải mái đi lên trước, hành lễ như nghi thức nói: "Gặp qua biểu ca!”

Tạ Thuần nhìn thấy nàng, khóe môi khẽ nhếch lên, môi của hắn rất mỏng, cười như vậy trông có vẻ có hơi ngang ngạnh, có vài phần hư hỏng, cũng có vài phần mị lực kỳ dị không giống người thường.

Hắn cũng không gọi Thẩm Nguyên Ngọc đứng lên, chỉ nhàn rỗi nói: "Biểu muội, Tam biểu đệ hoảng hốt gọi muội tới đây, rốt cuộc có chuyện gì muốn dặn dò muội sao?”

Thẩm Nguyên Ngọc liền tự mình đứng thẳng dậy: "Không có gì, Tam ca tặng muội một gói trà, muội tự mình tới đây lấy về.”

"A--" Tạ Thuần kéo âm cuối thật dài: "Thật sự là như vậy sao? Ta còn tưởng rằng tam biểu đệ dặn muội phải cẩn thận với ta!" Thẩm Nguyên Ngọc lắp bắp kinh hãi, chỉ cần bản lĩnh liệu sự như thần này, Tạ Thuần người này cũng không thể khinh thường. Trên mặt nàng cũng không có biểu hiện ra cái gì, nhưng Loan Nương lại là một người thành thật, biểu cảm há to miệng giật mình đã bán đứng nội tình mất rồi.

Tạ Thuần thấy rõ ràng, không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng: "Xen vào việc của người khác!”

Thẩm Nguyên Ngọc thấy không thể gạt được hắn, dứt khoát thừa nhận: "Biểu ca làm sao biết nội dung cuộc nói chuyện giữa Tam ca và muội, chẳng lẽ biểu ca bố trí nhân thủ ở bên cạnh Tam ca?”

Tạ Thuần cười lạnh một tiếng: "Hắn có tài đức gì, đáng để ta xếp nhân thủ vào bên cạnh hắn. Chỉ có đầu óc của hắn, đại khái cũng có thể làm ra chuyện như vậy, có cái gì khó đoán!" Bộ dáng vô cùng khinh thường Thẩm Mộc.

Thẩm Nguyên Ngọc không khỏi có chút tức giận, nàng thản nhiên nói: "Tam ca vừa rồi là dặn dò muội hai câu, bảo muội cẩn thận một chút, bất quá không phải nhằm vào biểu ca. Tam ca nói với muội, Thúc tổ mẫu ở Tây phủ nuôi một con khỉ nhỏ, vô cùng nghịch ngợm không tốt, bảo muội có đến nhất định phải cẩn thận. Muội nói với Tam ca, chúng ta là người, cần gì phải chấp nhặt với con khỉ kia!" Nói đến đây, nàng cười tủm tỉm nói với Tạ Thuần: "Biểu ca huynh nói lý lẽ này có đúng hay không?”

Tạ Thuần từ nhỏ thông minh tuyệt đỉnh, vẫn luôn được trưởng bối nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, huynh đệ tỷ muội cùng thế hệ ai mà không nể hắn vài phần, không ngờ hôm nay gặp phải Thẩm Nguyên Ngọc trắng trợn một ngày đùa giỡn hắn hai lần, trong lúc nhất thời quả thực tức giận không kìm được: "Biểu muội nhanh mồm nhanh miệng, vi huynh hôm nay thật sự là lĩnh giáo. Ta khuyên biểu muội ngày sau đi bộ nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không nên không cẩn thận mà bị trẹo chân!”

Đây là uy hiếp trần trụi mà, Thẩm Nguyên Ngọc mỉm cười, nói: "Tiểu muội còn muốn đi thỉnh an tổ mẫu, sẽ không hàn huyên nhiều với biểu ca, biểu ca, chúng ta sau này còn gặp lại!" Tốt nhất là vĩnh viễn cũng đừng gặp lại!

Thẩm Nguyên Ngọc nói xong liền mang theo Loan nương thản nhiên trở về Trường Nhạc Đường. Lưu lại một mình Tạ Thuần ở dưới cây bạch quả tức giận.

Loan nương vừa thay xiêm y cho nàng vừa nói: "Tam tiểu thư, nô tì thấy biểu thiếu gia tức giận vẫn là rất khinh người, ngài cũng nghe Tam thiếu gia nhiều một chút, về sau cẩn thận một chút đi!”

Thẩm Nguyên Ngọc suy nghĩ một chút, cái gọi là không thể hại người, nhưng không thể không đề phòng người, liền gọi tất cả nha hoàn bà tử bên cạnh nàng vào, bảo các nàng mấy ngày nay giữ vững tinh thần, các phương diện ăn, mặc, ở, đi lại phải chú ý nhiều hơn một chút, đừng để người bên ngoài vươn tay vào Trường Nhạc đường.

Như thế qua hai ngày, nhưng chuyện gì cũng không có. Thẩm Nguyên Ngọc cười thầm, xem ra Tạ Thuần cũng chỉ là như thế.



Hôm nay Trầm Quân đi tới chính sảnh Trường Nhạc đường, cho gọi cả nhà tới, nói cho bọn họ biết một tin tức quan trọng: Đại lão thái gia Thẩm Hoằng sắp trở về.

Thọ yến của lão thái quân là vào ba ngày sau, trưởng tử đại lão thái gia này quả thật cũng nên trở về. Hai ngày nay Thẩm gia từ trên xuống dưới đều bận rộn chuyện mừng thọ của lão thái quân, ngay cả Thẩm Nguyên Ngọc cũng không ngoại lệ, nàng cũng đang chuẩn bị lễ thọ tặng lão thái quân, lão thái quân đã hơn tám mươi tuổi, thứ gì tốt mà chưa từng thấy qua chứ, Thẩm Nguyên Ngọc nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định tự mình viết một bộ Bách Thọ đồ, chính là viết một trăm chữ thọ có hình dạng khác nhau trên một tờ giấy.

Thẩm Nguyên Ngọc đã hỏi qua phụ thân, phụ thân cũng nói tốt, liền bắt tay vào chuẩn bị, bách thọ đồ này cũng không dễ viết như vậy, một trăm chữ thọ, viết sai một nét đều phải làm lại từ đầu, nàng đã viết hư mất mấy tờ, hiện tại tờ này rốt cuộc viết xong chín mươi mấy chữ thọ, chỉ còn thiếu mấy chữ cuối cùng.

Nghe phụ thân dặn dò xong, nàng liền vội vàng trở về Trường Nhạc đường, chuẩn bị viết Bách Thọ Đồ cho xong, sau đó bảo phụ thân tìm người dán hồ cho mình. Thời gian trước bị bệnh, hiện tại thời gian còn lại thật sự là không nhiều lắm.

Trạng thái hôm nay của nàng rất tốt, không lâu sau đã viết xong mấy chữ thọ còn lại. Nàng nghiêm túc nhìn tấm Bách Thọ Đồ này, kiếp trước nàng từng hạ khổ công luyện tập viết chữ bằng bút lông, kiếp này nguyên chủ từ nhỏ đã đi theo danh sư như Thẩm Quân luyện chữ mười mấy năm, nhưng chữ nàng viết ra hiện tại, lại là sở trường của cả kiếp trước kiếp này, càng thêm có một phong cách riêng.

Trong lúc nhất thời nàng có chút kinh ngạc, dường như nhận thức thân phận đích nữ đại phòng Thẩm Nguyên Ngọc này càng sâu, trí nhớ kiếp trước đã dần trở nên mỏng manh mơ hồ, có lẽ, phồn hoa xán lạn từng có kia, cũng chỉ là một giấc mộng Nam Kha!

Thẩm Nguyên Ngọc đang sa vào suy nghĩ triết học không thể tự kiềm chế, nha hoàn gọi một tiếng làm cho nàng lập tức tỉnh lại: "Tam tiểu thư, nên dùng cơm rồi." Thẩm Nguyên Ngọc lập tức ném những suy nghĩ lộn xộn kia ra sau đầu, cuộc sống phải nhìn về phía trước, không phải sao?

Mấy phòng Thẩm gia đều có phòng bếp nhỏ riêng, tuy nhiên các chủ tử vừa có thể ăn phòng bếp lớn, cũng có thể ăn phòng bếp nhỏ, Trường Nhạc đường bởi vì Chu thị bệnh nặng, vẫn không có chủ tử nghiêm chỉnh quản việc nhà, từ trước đến nay là đi phòng bếp lớn ăn. Chu thị sau khi chuyển về cũng không thay đổi truyền thống này. Thẩm Nguyên Ngọc còn chưa dành thời gian làm những việc này.

Cơm đều là ở trong phòng bếp lớn làm, đi lấy hộp thức ăn là một nha đầu nhị đẳng bên cạnh Thẩm Nguyên Ngọc tên là Bảo Thiềm, xách hộp thức ăn cũng không cảm thấy có gì không ổn, cứ như vậy trở về đông sương phòng. Bàn cơm bày ở tây gian, nhóm tiểu nha hoàn mở hộp thức ăn đang muốn bày cơm, liền nghe thấy một hồi kinh hô tê tâm liệt phế.

Trong hộp thức ăn đâu có thức ăn gì, nắp hộp mở ra, bên trong liền bò ra một con rắn nhiều màu sắc, Thẩm Nguyên Ngọc chỉ cảm thấy đầu ong ong một tiếng, phàm là nữ nhân thì không có ai không sợ loại động vật nhũn như con chi chi này.

Thẩm Nguyên Ngọc đang ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn thấy cái đầu hình tam giác của con rắn kia, màu sắc của nó rực rỡ vô cùng đáng sợ, vừa nhìn đã biết là thân mang kịch độc, Thẩm Nguyên Ngọc chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, run cuống họng hô một câu: "Con rắn này có độc, mau chạy đi!”

Bọn nha hoàn chạy ra ngoài, tốc độ con rắn kia trườn lên bàn cực nhanh, trườn về hướng Thẩm Nguyên Ngọc. Thẩm Nguyên Ngọc cũng rất muốn chạy trốn, nhưng nàng không giống bọn nha hoàn, nàng ngồi, muốn chạy nhất định phải đứng lên. Dựa theo tốc độ trườn của con rắn kia, chờ nàng đứng dậy, con rắn kia đã sớm đến phạm vi công kích.

Trên đầu Thẩm Nguyên Ngọc cũng toát ra một tầng mồ hôi, chẳng lẽ hôm nay cái mạng nhỏ này của mình sẽ phải nằm tại chỗ này?

Đầu óc nàng nhất thời cũng có chút choáng váng, đúng lúc này, liền nghe thấy một giọng nói run rẩy hô lên: "Cô nương đừng sợ, nô tỳ đến giúp ngài!" Chỉ thấy trong nha hoàn chạy ra một người, khuôn mặt tròn trịa, mặc áo nhỏ màu đỏ thẫm, là tam đẳng nha hoàn Bảo Châu trong viện Thẩm Nguyên Ngọc, cũng không biết vì sao lá gan nàng lớn như vậy, vô cùng nhanh nhẹn đưa tay ra, liền nắm lấy phía dưới miệng rắn chừng ba tấc, sau đó nhấc cả con rắn kia lên, cầm ở trong tay.

Nha hoàn kia run run hô lên: "Cô nương, người mau đi ra ngoài, súc sinh này hiện tại không nhúc nhích được." Có thể thấy được nha đầu này cũng không phải không sợ. Thẩm Nguyên Ngọc không khỏi cảm động một hồi.

Loan nương đã sớm đỡ nàng, một bước ngắn một bước dài mà chạy ra. Thẩm Nguyên Ngọc vội vàng nói: "Mau đi xem Bảo Châu xem, có sao không!”



Huyên náo, Thẩm Quân không biết từ khi nào đã tới, Đại lão gia biết võ công, hơn nữa công phu không tồi, chỉ thấy ông không biết từ nơi nào rút ra một thanh bảo kiếm, một bước liền bước đi vào, bất quá chỉ chốc lát sau đại lão gia đã khí định thần nhàn đi ra, nói: "Đầu rắn đã bị ta chém xuống, không có việc gì.”

Có chút lo lắng từ trên xuống dưới đánh giá Nguyên Ngọc: "Đây là ngũ bộ xà, độc tính phi thường mãnh liệt, con có bị thương ở chỗ nào không?”

Mồ hôi lạnh trên đầu Thẩm Nguyên Ngọc vẫn còn chảy không ngừng: "Nhờ có Bảo Châu liều mạng cứu chủ, con cũng không có bị thương!”

Lúc này Thẩm Quân mới yên lòng, hỏi: "Được rồi, trong phòng sao lại xuất hiện rắn?”

Thẩm Nguyên Ngọc cũng là hết hồn, đây rốt cuộc là ai muốn hại nàng? Chẳng lẽ là Cố thị cùng Hồ Dương quận chúa?

Lúc này Bảo Châu cũng đi ra, thẳng đến lúc này cả người vẫn còn đang run rẩy. Nàng ấy đánh bạo kêu một tiếng: "Tam, Tam tiểu thư..."

Thẩm Quân nghiêng đầu nhìn Bảo Châu một chút: "Chính là nha đầu này cứu mạng con?" Thẩm Nguyên Ngọc liền kể lại chuyện vừa rồi một lần. Trên mặt Thẩm Quân hiện lên vẻ hài lòng, ôn hòa nói với Bảo Châu: "Ngươi làm tốt lắn, lần này ngươi cứu tiểu thư có công, ta sẽ thưởng ngươi một trăm lượng bạc, lại đề bạt ngươi lên làm nhất đẳng nha hoàn, để ngươi hầu hạ bên cạnh Tam tiểu thư!”

Bảo Châu quỳ trên mặt đất dập đầu với Thẩm Quân. "Nô tỳ lúc nhỏ lớn lên ở nông thôn, lúc làm việc trên đồng ruộng đã gặp qua độc xà vài lần, cũng từng thấy người bắt rắn như thế nào, cho nên mới có thể bắt được con rắn kia, thật sự là không dám kể công!"

Thẩm Nguyên Ngọc thấy nàng không kể công kiêu ngạo, vả lại trả lời trầm ổn vừa vặn, trong lúc nhất thời vô cùng yêu thích. Người bên cạnh nàng hiện tại chỉ có một Loan nương. Loan nương tuy rằng trung thành, nhưng tính tình lại không đủ thông minh, rất nhiều chuyện cũng không có cách nào bảo nàng đi làm, Nguyên Ngọc đã sớm cảm thấy trên tay người giật gấu vá vai, nghèo rớt mồng tơi rồi. Bảo Châu thoạt nhìn chính là một người lanh lợi, lại trung nghĩa đáng khen như vậy, chính là có thể thu làm người của mình. "Nếu là ân điển của lão gia, ngươi liền tiếp nhận đi! Ngươi cứu mạng ta, được ban thưởng như vậy cũng không quá đáng!”

Lúc này Bảo Châu mới dập đầu một cái, nói: "Nô tài tạ lão gia hồng ân!”

Bọn nha hoàn ở một bên bình tĩnh lại, nhất thời nghị luận sôi nổi, hâm mộ không thôi. Phải biết rằng đại nha hoàn bên cạnh tiểu thư theo lệ thường cao nhất cũng chỉ là nhị đẳng, chỉ có đại nha hoàn bên người thái nãi nãi mới có thể thăng lên nhất đẳng, Bảo Châu từ một nha hoàn tam đẳng thoáng cái thăng lên nha hoàn nhất đẳng, thật có thể nói là một bước lên trời, huống hồ nha hoàn nhất đẳng này lại là đại lão gia tự mình thưởng, phần thể diện này cũng là có một không hai!

Bảo Châu từ trên mặt đất đứng lên, đã là vẻ mặt vui mừng.

Thẩm Nguyên Ngọc nói: "Vừa rồi ngươi có chuyện gì muốn nói phải không?”

Bảo Châu nói: "Đúng vậy. Nô tỳ khi còn nhỏ đã từng thấy độc xà đả thương người ở nông thôn, cảm thấy... Cảm thấy con rắn này dường như có chút không ổn? ”

"Ý của ngươi là?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play