Ra khỏi Thiều Hòa viện của Cố thị, người của tam phòng giải tán trước cửa viện, mỗi người trở về viện của mình dùng bữa sáng. Thẩm Nguyên Ngọc đi theo phía sau Thẩm Quân, thấy tay áo của Thẩm Quân nhẹ nhàng theo mặt đường trải đá xanh trước cửa Thiều Hòa viện đi một đoạn, muốn rẽ trái, đây là phương hướng đi ngoại thư phòng.
Thẩm Nguyên Ngọc nhớ tới mẫu thân đang nằm bệnh trên giường, nhịn không được mở miệng hỏi: "Phụ thân, Yến Nhiên cư chỗ đó có nấu cháo tổ yến tơ vàng, còn có sủi cảo tôm thủy tinh, bánh bao tiểu hoa, còn có món dưa muối khai vị do con gái tự mình xuống bếp làm, người có muốn đi qua nếm thử không?"
Khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Quân hiện lên vẻ chần chờ, cuối cùng vẫn lắc đầu cự tuyệt nói: "Một hồi nữa ta phải đến nhà Binh bộ thị lang Trương đại nhân thăm bạn bè. Vừa rồi ở Thiều Hòa viện đã trì hoãn một chút thời gian. Ta ở ngoại thư phòng tùy tiện dùng một chút rồi trực tiếp đi qua, đi trễ sẽ thất lễ!" Có vài phần ý tứ giải thích.
Trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc hơi thất vọng, "A" một tiếng nói: "Vậy nữ nhi ở đây cung kính phụ thân!"
Thẩm Quân xoay người lại, đôi mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào mắt nữ nhi, Thẩm Nguyên Ngọc thấy vậy trong lòng sợ hãi. Thẩm Quân phất phất tay, nói với một đám nha hoàn bà tử còn có gã sai vặt tùy tùng đi theo: "Các ngươi lui sang một bên!"
Mọi người hiểu rõ Đại lão gia đây là có chuyện muốn một mình dặn dò nữ nhi, vội vàng thối lui đến chỗ xa xa không nghe được. Thẩm Nguyên Ngọc nhịn không được nhìn phụ thân, ông cứ tùy tùy tiện đứng như vậy, đã vô cùng hoàn mỹ cho lời giải thích cái gì gọi là ngọc thụ lâm phong, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy đẹp mắt.
Thẩm Quân như có chút khó có thể mở miệng, do dự nửa ngày mới mở miệng nói: "Có phải con còn đang oán giận cha hay không?"
Thẩm Nguyên Ngọc bị ông hỏi đến có chút khó hiểu, vội vàng nói: "Con không có."
Thẩm Quân lắc đầu, trong giọng nói có vài phần ủy khuất: "Con còn lừa cha! Từ lúc con từ thôn trang trở về, cho tới bây giờ chưa từng gọi ta một tiếng cha, trước kia con cũng không phải như vậy!"
Thở dài một hơi, đáy mắt rốt cuộc hiện lên một chút áy náy nói: "Ta biết con ở trên thôn trang chịu không ít khổ sở, sở dĩ để con đến nơi đó, ta cũng là muốn mài giũa tính tình của con. Con thấy đấy, lần này trở lại, con đã có tiến bộ hơn rất nhiều!" Thẩm Nguyên Ngọc là trưởng nữ của ông, khi còn bé cũng thông minh đáng yêu, nhưng cũng không biết là bị ai dạy, càng lớn tuổi càng lệch lạc, tính tình càng ngày càng nóng nảy, cũng không còn thân thiết với mình như khi còn bé, lúc này ông mới nghĩ đến mượn cơ hội lần trước để cho nàng đi thôn trang, ông nhân cơ hội điều tra nơi này có chuyện ẩn ở bên trong hay không.
Nhưng lúc ấy những chuyện này lại không thể nói hết cho Thẩm Nguyên Ngọc biết.
Đối với một mỹ nam tuyệt sắc mà gọi cha, thì Thẩm Nguyên Ngọc thật sự có chút không gọi nổi, thế nhưng hiện tại ông chính là chỗ dựa lớn nhất của nàng trước mắt, Thẩm Nguyên Ngọc cũng không muốn đắc tội ông, đành phải dỗ ông nói: "Cha nghĩ nhiều rồi, cha... Cha! Mới mấy ngày không nhìn thấy cha, nên cảm giác có chút xa lạ."
Một tiếng cha vừa ra khỏi miệng, Thẩm Quân lập tức mặt mày hớn hở, ý cười kia chạy thẳng đến đáy mắt, ông cười tủm tỉm sờ sờ tóc nữ nhi: "Cha vẫn cảm thấy lúc này đây con thật sự đã trưởng thành rồi, hiện tại xem ra quả nhiên không có nhìn lầm!"
Bị tay ông sờ một cái, Thẩm Nguyên Ngọc chỉ cảm thấy toàn thân mình nổi lên da gà, nhịn không được liền rụt cổ lại.
Đôi tay kia của cha ruột, oánh nhuận tinh tế tỉ mỉ, trắng nõn bóng loáng, tựa như mỹ ngọc, cho dù là nữ tử, cũng không có được bàn tay đẹp như vậy! Thẩm Nguyên Ngọc im lặng hỏi trời xanh!
Thẩm Quân cũng có chút xấu hổ rụt tay về, trong lòng cảm thán nữ nhi thật sự đã trưởng thành, không còn là lúc mình ôm nàng suốt ngày không buông tay. Ông cố ý nói lảng ra chuyện khác: "Hôm nay xem như đã triệt để đắc tội lão thái thái cùng quận chúa rồi, ngày sau con phải cẩn thận một chút! Chuyện nội trạch, cha không giúp được nhiều lắm, thế nhưng cha nhất định sẽ bảo hộ con chu toàn!"
Thẩm Nguyên Ngọc cười nói: "Cám ơn... Cha! "Tuy rằng gọi cha vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng nhìn thấy bộ dáng kích động của Thẩm Quân, Thẩm Nguyên Ngọc cảm thấy điểm không được tự nhiên này cũng không tính là gì, nói tiếp: "Con sẽ cẩn thận. Chuyện nội trạch cha không tiện nhúng tay vào, ngài vẫn nên ngẫm lại làm thế nào từ trong tay Nhị thúc đoạt lấy vị trí tông tử đi, nếu để cho Nhị thúc cùng quận chúa toại nguyện, người một phòng chúng ta về sau sẽ đừng mơ tưởng có được một ngày tốt!"
Thẩm Quân cười ngạo nghễ nói: "Con yên tâm đi! Không phải đồ của cha, cha khinh thường tranh cùng người khác, nhưng vốn là đồ của ta, ta cũng sẽ không dễ dàng chắp tay đưa cho người khác!"
Đề tài này nói ở chỗ này cũng không thuận tiện lắm, Thẩm Quân rất nhanh liền thay đổi sang một đề tài khác: "Nghe nói con đã cho muội muội bộ trang sức lần trước cha đánh cho con?"
"Vâng! Con thấy muội muội lớn rồi, cũng nên chưng diện cho tốt..."
"Biết tỷ muội nâng đỡ lẫn nhau, rất tốt rất tốt!" Thẩm Quân cười vui vẻ, không nói thêm gì nữa. "Khi nào rảnh rỗi thì đến thư phòng bồi cha, hôm nay cha xem kinh Phật con chép, chữ viết ngược lại có tiến bộ không ít, đến lúc đó con viết mấy chữ lớn cho ta xem!"
Thẩm Nguyên Ngọc đồng ý, Lúc này Thẩm Quân mới cảm thấy mỹ mãn rời đi. Thẩm Nguyên Ngọc thấy bước chân của ông cũng nhẹ nhàng thêm mấy phần, trong lòng không khỏi ấm áp. Sau khi xuyên không nàng tiếp nhận trí nhớ của nguyên chủ, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, nàng vừa là nàng của kiếp trước, cũng là nàng của kiếp này, cho nên nàng rất tự nhiên tiếp nhận mẫu thân Chu thị, muội muội Thẩm Nguyên Thư, nhưng phụ thân, lại luôn có chút khó thân cận.
Trong trí nhớ người phụ thân này luôn nghiêng về đệ đệ thứ xuất, đối với mình cũng là từng ngày bất hòa, nhưng thông qua hết thảy những gì phát sinh mấy ngày nay, Thẩm Quân ở trước mặt lão thái thái cùng Hồ Dương quận chúa khắp nơi bảo vệ nàng, có vẻ bao che cho con cái. Điều này làm cho nàng thực sự rất cảm động.
Xem ra, rất nhiều ký ức của nguyên chủ cũng không phải là chân thật tồn tại, mà là có vài người xuyên tạc sự thật, làm cho nàng bất giác xa lánh phụ thân mẫu thân, những ký ức này vẫn nên phải sàng lọc tiếp nhận thôi.
Nói ngắn lại, có một người phụ thân thực sự yêu thương mình, luôn luôn là một điều hạnh phúc!
Thiều Hòa viện, Cố thị đợi tiểu tứ phòng đi xa, mới sai ma ma thiếp thân đi mời Hồ Dương quận chúa cùng Tứ tiểu thư tới.
"Hai mẹ con các ngươi, hôm nay làm chuyện gì, làm mặt mo này của ta mất hết rồi! Hai mẹ con tiểu nhị phòng vừa tiến vào, Cố thị liền vỗ bàn. Hôm nay chuyện này tuy rằng miễn cưỡng đè xuống, nhưng người sáng suốt đều thấy rõ ràng, Cố thị cùng Hồ Dương quận chúa đây là bị ngậm bồ hòn.
Hồ Dương quận chúa vẫn xem thường vị bà bà này, cảm thấy bà ta xuất thân tiểu hộ, không lên được mặt bàn lớn. Năm đó Chiêu Đế Đông Độ, trọng chấn ngai vàng Tấn thất, bởi vì mới đến, gót chân còn chưa đứng vững, lúc này mới ra lệnh cho hoàng tộc cùng sĩ tộc họ Kiều cùng "họ Ngô" thông hôn, cho dù như vậy, nếu không phải đại lão thái gia tái giá, cũng không tới phiên Cố thị đến làm tông phụ Thẩm thị này.
Quả nhiên mấy năm Cố thị chủ trì Đông phủ, trên không thể lấy lòng mẹ chồng, dưới không ép được con dâu hào môn họ Cao, đối đãi hạ nhân lại khắc nghiệt thiếu tình cảm, chỉ biết một lòng dẫn dắt người nhà mẹ đẻ, Đông phủ thật sự là một mớ hỗn độn. Nếu đổi lại nàng ta là Cố thị, liều mạng đắc tội đại lão thái gia, cũng phải âm thầm giết chết Thẩm Quân, miễn cho nuôi ong tay áo như bây giờ.
Mẹ chồng nổi giận như vậy, nàng ta hừ một tiếng, tự mình ngồi trên ghế thái sư màu đỏ chót đối diện giường La Hán. "Ngài cần gì phải tức giận với mẹ con chúng ta như vậy? Hôm nay chúng ta bị nha đầu kia dắt mũi, tất cả đều là bởi vì quá coi thường con nhỏ đó!" Cho rằng nó vẫn là đứa ngốc kia, mới dùng phương pháp thô sơ đơn giản như vậy vu tội cho nó.
Cố thị thấy Hồ Dương quận chúa ngữ khí không tốt, cho tới bây giờ bà ta chưa từng ưỡn thẳng thắt lưng ở trước mặt con dâu như vậy, nhất thời cũng có vài phần chột dạ. Thì ra nghĩ đến vì giúp nhi tử tranh thủ vị trí tông tử, tìm cho hắn một thê tộc cường hãn ủng hộ hắn, chờ thật sự cưới quận chúa về nhà, bà ta mới biết đây là cưới về một pho tượng Phật để cung phụng!
Chẳng những đánh không được mắng không được, mình còn phải mỗi ngày tươi cười, thậm chí có đôi khi còn phải nhìn sắc mặt của nàng ta. Y như ngậm hoàng liên trong miệng nôn không ra nuốt không trôi, tư vị kia thật sự là cực kỳ khó chịu.
Thẩm Nguyên Trân thấy giữa tổ mẫu và mẫu thân tràn ngập mùi thuốc súng, vội vàng hòa giải, ôm lấy cánh tay Cố thị, lắc lắc làm nũng nói: "Tổ mẫu, chúng ta cũng không muốn như vậy đâu. Trách chỉ trách tiểu tiện nhân kia, cũng không biết học ai, âm hiểm giảo trá như vậy!"
Lại nói tiếp, hai mẹ con quận chúa Hồ Dương hết sức thông minh!
Nàng ta ngắt lời, Cố thị tìm được bậc thang, không dám bày ra dáng vẻ của mẹ chồng: "Các ngươi nói đều có đạo lý!" Nhìn Hồ Dương quận chúa nói: "Ngươi đã nghĩ qua chưa, với "Diệu Pháp Liên Hoa Kinh" này, lại muốn đưa tam nha đầu đến thôn trang, sợ là không thể! Nha đầu kia lại khắp nơi đối nghịch với chúng ta, ngươi nói hiện tại nên làm sao bây giờ? ”
"Làm sao bây giờ?" Một đôi mắt phượng thật dài của Hồ Dương quận chúa lóe hàn quang, có vẻ dị thường sắc bén: "Chúng ta cùng tiểu đại phòng đấu cũng không phải một ngày, thêm một Tam nha đầu hay bớt một Tam nha đầu cũng không có gì khác nhau! Nếu nàng đã trưởng thành, chúng ta nên mưu tính cho tốt, sẽ có một ngày thu thập nàng!"
Thẩm Nguyên Ngọc đang dùng bữa sáng ở Trường Nhạc đường hắt hơi một cái, nghĩ thầm đây là vị thần tiên nào lại nhớ thương ta. Loan nương ở một bên hầu hạ nhìn thấy liền có chút đau lòng: "Tiểu thư ngài có phải thân thể còn chưa tốt hay không! Lần trước ngự y kê đơn thuốc vô cùng hữu hiệu, đợi lát nữa nô tỳ lại đi sắc cho ngài một chén thuốc! Uống hết, chẳng bao lâu sẽ tốt lên thôi!"
"Ta không có việc gì, nếu là bệnh mà nói, bệnh này đến thật đúng lúc!" Nguyên Ngọc cười nói.
Loan nương tính tình thành thật, trong bụng luôn không có nhiều quanh co khúc khuỷu, nghe thấy lời này không khỏi có chút ngẩn người, như thế nào mà sinh bệnh tiểu thư còn vui như vậy.
Thẩm Nguyên Ngọc cười buông đũa xuống, bọn nha hoàn tiến vào thu dọn bàn, Thẩm Nguyên Ngọc phân phó một tiểu nha hoàn nói: "Ngươi đi Yến Nhiên cư một chút, mời Cổ ma ma lại đây một chuyến, ta muốn đổi lại đồ đạc trong phòng, Cổ ma ma kinh nghiệm phong phú, bảo bà tới giúp ta xem xét cặn kẽ."
Cổ ma ma rất nhanh đã tới Trường Nhạc đường, Thẩm Nguyên Ngọc đuổi nha hoàn bà tử trong phòng ra ngoài, Cổ ma ma cũng là người thông minh, liền hỏi: "Tam tiểu thư có chuyện gì muốn phân phó lão nô đi làm?"
Cổ ma ma đi theo hồi môn Chu thị tới, bà là người hầu Chu gia, đối với Chu thị cũng là trung thành và tận tâm. Ở trong cửa đại trạch phức tạp này, sức chiến đấu bèo bọt của Chu thị có thể sống đến bây giờ, toàn bộ đều dựa vào Cổ ma ma ở bên cạnh chu toàn. Thẩm Nguyên Ngọc bởi vậy đối với bà rất khách khí: "Cổ ma ma mời ngồi!" Để Cổ ma ma ngồi trên ghế bên cạnh giường quý phi, lại tự mình rót cho bà một chén trà nóng, lúc này mới nói: "Là có mấy vấn đề muốn hỏi ma ma một chút!"
Thần sắc Cổ ma ma có thêm vài phần ngưng trọng: "Tiểu thư, mời hỏi!"
Thẩm Nguyên Ngọc dùng nắp chén từng chút từng chút hớt hớt lá trà trong chén trà, chậm rãi hỏi: "Ta nghe nói ngoại tổ mẫu Kiều thị cùng Niệm Từ am chủ Trì Ngọc Lâm sư thái quen biết nhau, chuyện này có phải là thật hay không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT