Sắp xếp cho Nhậm Phi Dương xong, Tiêu Ca và Phó Tùy Vân với tinh thần phấn chấn đi ăn lẩu.

Còn mang theo Phẩm Như nữa, bởi vì Phẩm Như là một con mèo biết ăn cay.

Vốn đây là một bữa tiệc mừng chiến thắng chứ không phải buổi hẹn hò với ánh nến vào buổi tối. Bọn họ cũng cân nhắc là có nên mời thêm Hạ Thời Côi, người đã cung cấp tình báo quan trọng hay không, nhưng nghĩ thì lại lo sau khi ăn xong sẽ bị Hạ tổng kéo đi hát KTV nên thôi.

Còn Quý Châu Ngọc, Quý Châu Ngọc không nói gì, sau khi Nhậm Phi Dương tự đông cứng thì một mình khập khiễng rời đi.

Tiêu Ca lôi kéo Phó Tùy Vân chọn một nhà hàng lẩu Tứ Xuyên, hai người nhất trí chọn một nồi lẩu thuần cay, ngay cả Phẩm Như cũng đồng ý bằng một tiếng “meo”.

Điều đáng nói chính là trước nay Phó Tùy Vân chưa từng ăn lẩu bên ngoài bao giờ. Nhiều lắm thì chỉ ăn trong nhà mình, dù thịt ngon đầu bếp giỏi nhưng hương vị vẫn có chút khác biệt.

Cho nên lúc này Phó Tùy Vân ăn rất hào hứng, Tiêu Ca đã căng đến mức dựa lưng vào ghế ngồi, Phẩm Như thì ăn đến mức biến thành màu đỏ rực, mà Phó tổng thì vẫn ăn tiếp, động tác thanh lịch không nhai ngấu nghiến nhưng chẳng giây nào ngừng.

Bàn bên cạnh người tới người đi còn Phó tổng thì vẫn còn ăn.

Trăng đã dọn nhà đến nơi mà Phó tổng còn ăn.

Phẩm Như cuộn đuôi ngủ mất, Phó tổng ăn mê say.

……

Tám giờ rưỡi tối, Phó Tùy Vân bị xuất huyết dạ dày.

Không phải cay, Tiêu Ca nghi là bụng quá căng.

Phó Tùy Vân gần như là mất luôn năng lực hành động, lúc đó Tiêu Ca đang gà gật sắp ngủ mất thì bị tiếng rên làm cho tỉnh, thấy tình hình không ổn bèn vội vàng kêu người tính tiền, sau đó một tay ôm mèo một tay ôm người vọt ra ngoài nhà hàng giao Phẩm Như cho vệ sĩ đang chờ Phó tổng trông giùm, cậu một hơi bế Phó tổng đi bệnh viện.

Khi được đẩy vào phòng giải phẫu thì ý thức của Phó Tùy Vân rất yếu, dùng hết sức kéo tay cậu, nhẹ giọng kêu: “Tiêu Tiêu …”

Bây giờ Tiêu Ca xem như hiểu được hàm nghĩa câu “Ngày mai và sự bất ngờ, mãi mãi không biết cái nào tới trước”, lập tức gật đầu một cách rất trịnh trọng đáp lại: “Tôi đây, Phó Tùy Vân, anh có chuyện gì muốn nói thì nói đi.”

Phó Tùy Vân nghe vậy thì cười đầy đau khổ, nói một cách đứt quãng: “Tôi đã … viết xong di chúc từ trước, một nửa tài sản … cho em, tôi biết em chướng mắt tiền tài, nhưng … nếu để lại hai người một mèo một nam, tôi không yên tâm, em phải nhận tấm lòng của tôi. Cái chính là … Phẩm Như … nó ăn quá nhiều …”

Tiêu Ca chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại chuẩn bị hết mọi thứ sau lưng mình thế này, nói không cảm động là giả.

Hít một hơi thật sâu, Tiêu Ca trịnh trọng nói: “Phó tổng anh sẽ không chết, đừng từ bỏ hy vọng sống, tôi chờ anh ngoài này. Còn một chuyện nữa, so với Phẩm Như thì anh ăn nhiều hơn.”

Phó Tùy Vân: “…”

Vẻ mặt Phó Tùy Vân kiểu chết không nhắm mắt bị đẩy đi.

Bởi vì đến bệnh viện kịp thời nên sau khi phẫu thuật xong Phó Tùy Vân quả nhiên không bị nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là do thuốc tê còn nên anh hôn mê được một lúc rồi.

Tiêu Ca thở một hơi dài nhẹ nhõm, cậu canh trong phòng rồi tiện thể uống một viên thuốc tiêu hóa dạ dày để đề phòng, cậu nằm trên giường bệnh phòng VIP chuẩn bị qua đêm.

Không ngờ vào lúc rạng sáng cậu đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

“Alo? Chào.” Tiêu Ca nói một cách lịch sự, xong thì nhíu mày. Gọi ai đó vào cái giờ này thật bất lịch sự.

Mà giọng nam đầu kia điện thoại càng làm tăng thêm sự không vui của cậu. Giọng nam cười lạnh, nói một cách nặng nề: “Chào Tiêu Ca, ha ha, giờ cậu hiểu nên làm người thế nào rồi đúng không?”

Tiêu Ca:?

Tiêu Ca buồn bực mà suy nghĩ một lúc, có ý gì? Chẳng lẽ Phó tổng không phải bị căng bụng? Mà là bị hạ độc?

Không có chuyện đó, trúng độc thì sao khám ra xuất huyết dạ dày được, hơn nữa cho dù có thể thì bệnh viện cũng đã kiểm tra ra rồi chứ.

Nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Tiêu Ca không chắc lắm hỏi lại: “Là anh khiến Phó tổng vào bệnh viện?”

“Đúng,” Giọng nam khinh thường nói, “Tôi phái người lái xe đụng anh ta, may anh ta mạng lớn nên không chết, nhưng đây chỉ là cảnh cáo. Tôi thấy cậu theo anh ta đến bệnh viện, hy vọng sau này cậu làm việc thì nên cẩn thận một chút.”

Nói xong câu đó giọng nam dứt khoát ngắt điện thoại, trong ống nghe chỉ còn âm báo bận.

Nghe đến đó Tiêu Ca bừng tỉnh đại ngộ.

Đại khái là một kẻ thù nào đó sắp xếp xe muốn đâm Phó Tùy Vân mà hoàn toàn không đụng được, nhưng thấy cậu và Phó Tùy Vân cùng vào bệnh viện thì cho rằng đụng trúng rồi.

Nhưng vấn đề là xe đụng ai? Miệng lưỡi đối phương rất chắc chắn. Tiêu Ca phỏng đoán là xe chắc chắn đã đụng trúng người nào rồi, chẳng qua kẻ thần bí không ở trên xe nên có khả năng là tài xế nhận nhầm người, tự nhiên tông sai người.

Tiêu Ca nằm trên chiếc gối đầu mềm mại, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, tự hỏi một hồi thì cảm thấy không phải là giúp việc quản gia gì đó, ít nhất phải là mặc vest mang giày da, ăn mặc không khác Phó tổng lắm, mà chiều nay còn đi từ nhà họ Phó ra?

Nghĩ đến đây Tiêu Ca liền chìm trong suy tư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play