Kế hoạch trả thù chủ sạp khoai tây tạm thời gác lại, Tiêu Ca không nhờ người qua đường giúp hay đưa đối phương đi bệnh viện.
Nhưng còn chưa đợi Tiêu Ca đổi về đồ nam thì Phó Tùy Vân đã tháo trang sức và đổi đồ trước rồi, sau khi được tài xế đút thuốc trợ tim cho uống một cách vội vàng, Hạ Thời Côi đã tỉnh dậy.
Tiêu Ca rất ngạc nhiên nhưng nghĩ lại thì đã hiểu. Công trong tiểu thuyết đam mỹ sao có thể nằm hoài giữa đường không có tác phong như vậy chứ? Dù là pháo hôi công thì vẫn cần giữ phong cách.
Tuy Hạ Thời Côi trong mắt Tiêu Ca từ trước tới nay không có phong cách.
Nói tóm lại công 3 tỉnh rồi, tỉnh lại thấy khuôn mặt đầy màu sắc của Phó Tùy Vân thì hơi thở dồn dập sắp ngất lần nữa.
Tiêu Ca kịp thời mà nói: “Nhìn kìa! Quý Châu Ngọc ở đó!”
Vèo ——
Trong một giây đồng hồ Hạ Thời Côi đã đứng thẳng, dù lảo đảo một chút nhưng lập tức đứng vững chân, vội quét mắt về hướng ngón tay Tiêu Ca chỉ.
Tiêu Ca thổn thức, sức mạnh của kịch bản thật sự rất lớn, mà ngẫm lại thì Phó Tùy Vân có thể trực tiếp thay tình cũ mà đi thích mình như vậy không thể không nói tình yêu đúng là rất đậm sâu.
Tiêu Ca không thể không nhìn Phó Tùy Vân một cách sâu sắc.
Phó Tùy Vân không đoán được ý cậu, anh thấy thế nghiêng người qua hỏi: “Tiêu Tiêu, y tỉnh rồi, chúng ta có cần phải theo đến viện kiểm tra luôn không?”
“Không cần.” Tiêu Ca lắc đầu. Hạ Thời Côi còn có một tài xế kiêm vệ sĩ bên cạnh, nếu đã đứng thẳng dậy rồi thì bọn họ không cần nhọc lòng thêm.
Nhưng Tiêu Ca đột nhiên nghĩ tới kết cục trong truyện về cái chết của Hạ Thời Côi.
Người đang đứng trước mặt mình là một Hạ Thời Côi đang sống sờ sờ, có hô hấp có tim đập, nếu là lúc trước khi biết được cốt truyện thì Tiêu Ca cũng không định nhắc nhở y. Dù có là một con chó nhỏ lưu lạc đầu đường ngày mai sắp bị người ta đánh chết, thì cũng không nên nhắc nhở.
Nhưng mà giờ Tiêu Ca không biết nên nhắc y thế nào, nói là “đề phòng Quý Châu Ngọc” với Hạ Thời Côi thì quá vô ích. Nói quá nhiều thì quá khả nghi.
Rối rắm tới rối rắm lui, Tiêu Ca dứt khoát hỏi luôn Phó Tùy Vân: “Phó tổng, có cách nào khiến Hạ tổng thành bạn chúng ta không?”
“Hả? Em muốn làm bạn với y à?” Sắc mặt Phó Tùy Vân tối sầm, trở nên hơi căng thẳng.
Tiêu Ca vội đi lên vài bước kéo anh lại giải thích: “Tôi chỉ nói cho một mình anh thôi, tôi biết trong tương lai bọn Quý Châu Ngọc sẽ đối phó y.nhưng không biết nên nhắc nhở thế nào, cũng không đủ kiên nhẫn trả lời y tôi lấy tin từ đâu.”
Nghe được câu “chỉ nói cho một mình anh” thì sắc mặt Phó Tùy Vân đã khá hơn, đôi môi đỏ tươi lại nở nụ cười.
“Đơn giản thôi, Hạ Thời Côi là tay ăn chơi, chúng ta nói y tới hỗ trợ kiến thức cho cuộc thi cặp đôi ăn ý là được.” Phó Tùy Vân nói một cách tự tin.
Tiêu Ca do dự: “Vậy nếu y biết chúng ta không phải một đôi thật thì sao?”
Phó Tùy Vân không cho là đúng: “Có thể nói với y tụi mình vừa mới chia tay nhưng không muốn thua trận. Y có xích mích với Nhậm Phi Dương nên nhất định sẽ đồng ý.”
Tiêu Ca hơi sửng sốt, trong cốt truyện cậu đọc thì công 3 và công 4 không liên quan gì nhau.
Nhưng truyện này đã hình thành thế giới riêng của mình, bao gồm giá cả hàng hóa, thương hiệu thức ăn cho mèo, mọi thứ đều có cả, cũng không có chuyện mấy thứ đó đều phải được ghi lại. Không có gì phải ngạc nhiên khi giữa các nhân vật không liên quan đến công thụ chính lại có tương tác với nhau.
“Xích mích gì?” Tiêu Ca thuận miệng hỏi.
Phó Tùy Vân chẳng có vẻ gì là muốn nhiều chuyện, nói thẳng: “Y và Nhậm Phi Dương vốn có hôn ước liên hôn nhưng lúc ấy Nhậm Phi Dương đang ở nước ngoài, nghe nói cả ảnh chụp cậu ta còn chẳng buồn nhìn, kiên trì từ hôn. Trùng hợp sao đó mà y bỗng nhiên đổ bệnh, ông Hạ thấy y không còn giá trị nên cũng chẳng nâng đỡ nữa. Cuối cùng chuyện này cứ thế trôi qua.”
Tiêu Ca: “…”
Ân oán này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, người lớn từ bỏ, thân thể suy sụp, sự nghiệp sắp thành lại bại, đối tượng có hôn ước thì từ hôn, thêm nữa bị người ngoài đem ra chế giễu bình luận, nếu lúc đầu Nhậm Phi Dương đổi tính một chút thì Hạ Thời Côi đã có thể tạo ra bầu trời của riêng mình rồi.
Điều chết người chính là Hạ Thời Côi đã yêu Quý Châu Ngọc, bởi vì lúc ấy Quý Châu Ngọc là người duy nhất an ủi y.
Tiêu Ca không khỏi quăng cho Hạ Thời Côi một ánh mắt đồng cảm.
Hai người bọn họ khẽ nói nhỏ bị Hạ Thời Côi nhìn, lúc này lại thấy an tâm, ấn ngực giương giọng hỏi: “Phó … tổng, mấy người đang làm gì?”
Phó Tùy Vân mở ra miệng lưỡi dùng cho đối tác kinh doanh, mỉm cười trả lời: “Làm phiền anh rồi, chúng tôi đang làm một chuyện quan trọng. Đúng rồi, tôi có một chuyện riêng muốn làm phiền anh, không biết anh có tiện không?”
Hạ Thời Côi suy nghĩ một lúc, bảo anh: “Anh cứ nói.”
Phó Tùy Vân nói ngắn gọn về cuộc thi đấu giữa họ và Nhậm Phi Dương thì Hạ Thời Côi suy nghĩ một lát, rất nhanh sau đã đồng ý.
“Tôi cũng có một chuyện muốn nói nhưng không biết có nên hay không.” Hạ Thời Côi nói.
Tiêu Ca & Phó Tùy Vân:?
Hạ Thời Côi: “Hai người thật sự không giống phụ nữ, đặc biệt là phó tổng.”
Điều này không làm làm Tiêu Ca ngạc nhiên, giống thì là quỷ rồi, cậu chỉ đồng cam cộng khổ với Phó Tùy Vân thôi, căn bản không có tý hy vọng gì về việc kế hoạch sẽ thành công.
Nhưng Phó Tùy Vân lại sửng sốt và sốc vô cùng, che mặt và hỏi Tiêu Ca: “Thật không Tiêu Tiêu? Trang điểm cũng vô ích sao?”
Tiêu Ca: “…” Xem ra Phó tổng còn rất tin tưởng về sức mạnh của trang điểm.
Cậu không biết rằng những ngày anh nằm viện, những ngày mà muốn theo đuổi cũng chẳng theo đuổi được, Phó Tùy Vân nghĩ đến sở thích làm đẹp của nguyên chủ nên đã xem rất nhiều video liên quan đến trang điểm rồi bị một số hướng dẫn trang điểm làm cho sốc.
Tóm lại Phó Tùy Vân đã bị đả kích, thoạt trông rơi vào trạng thái thất vọng.
Vẻ mặt Hạ Thời Côi phức tạp, trông như không hiểu sao thân là tổng tài lại thất vọng khi bản thân mặc đồ nữ không giống nữ, Tiêu Ca lập tức giải vây cho Phó Tùy Vân, “Là vì anh Phó không trả thù được tên gian thương nên mới không vui!”
“Ồ?” Hạ Thời Côi hứng thú, “Sao lại thế này?”
Thế nên.
Mười phút lúc sau, được Hạ Thời Côi ra tay hào hiệp trang điểm giúp hai người Tiêu Phó một lần nữa, cả hai như chưa từng có việc gì xảy ra mà đến chợ lần.
Quần áo trên người bọn họ đã thay đổi.
Phó Tùy Vân đeo một cái kính mát cực bự trên mặt, xịch nước hoa hương trái cây trên người, dáng người đặc thù của phái nam đã được cái khăn lông chồn nhìn giả trân che từ vai đến đầu gối, trông có vẻ thướt tha.
Dù quần áo khoác trên người có vẻ nữ tính và phong cách nhưng không thể nghi ngờ là kiểu sexy táo bạo, mà chủ sạp khoai tây vẫn không thèm liếc một cái.
“Khoai tây bán thế nào?” Theo lời dặn của Hạ Thời Côi, Tiêu Ca đứng đằng sau Phó Tùy Vân để không lộ mặt, bóp giọng thay Phó Tùy Vân nói chuyện, “Bốn đồng? Có thể giảm chút không?”
“Hai đồng!” Chủ sạp khoai tây nói nhanh.
Phó Tùy Vân nghe mà sốc, Tiêu Ca cũng sốc theo.
Phó Tùy Vân không nói lời nào, dùng bao tay thêu hoa mỏng cầm lấy khoai tây, sau đó bất thình lình tháo kính mát trên mặt xuống, thấp giọng quát khẽ: “Gian thương! Thấy rồi nha, ông bị lừa!”
Ngay sau đó anh liền bỏ đi, để lại chủ sạp khoai tây với vẻ mặt địu móe của ổng.
Toàn bộ khu chợ đều bị bọn họ làm cho sốc theo.
Giờ khắc này Tiêu Ca mới bỗng nhiên ý thức được điều không ổn, sau này chỉ sợ là bọn họ sẽ không còn đến đây mua đồ ăn được nữa, đại khái không tới một ngày uy danh bọn họ sẽ truyền khắp các quầy hàng.
Nhưng mấy siêu thị gần đây thức ăn đắt hơn chỗ này nhiều.
Tiêu Ca chau mày, thở dài trong lòng.
Đi chưa được mấy bước Phó Tùy Vân mới nhận thấy được ánh mắt lạ thường từ xung quanh mình, anh đã từ từ nhận ra vấn đề.
Hai người nhìn nhau, Phó Tùy Vân nhất thời có hơi xấu hổ, vì đây là ý anh đưa ra.
Đương nhiên anh phải chịu trách nhiệm hậu quả sau đó rồi.
Dù Tiêu Ca có hiểu lầm anh cố tình bẫy hay không, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi lâu anh chỉ có thể hỏi một cách ngập ngừng: “Tiêu Tiêu, không thì, em đến ở nhà tôi một thời gian?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT