Du lịch ngày đầu tiên chủ yếu là để thả lỏng tâm tình, sau khi thưởng thức cảnh đêm bốn người liền song song về khách sạn, các nàng đều tính toán nghỉ ngơi dưỡng sức và chuẩn bị cho hành trình ngày mai.
Hôm sau Hải Lạp nhiều mây, nhiệt độ không khí khoảng hơn 20 độ, thỉnh thoảng có gió thổi nhè nhẹ khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
- Vân Sam, sau khi tới thảo nguyên chúng ta chơi đua ngựa đi. Tôi đã đặc biệt chọn bốn con ngựa Nội Mông ở đây rồi.
Từ Bân vừa lái xe vừa nói.
Lần lữ hành này đã có kế hoạch từ sớm, Từ Bân và Lạc Vân Sam trước đó đã sắp xếp không ít thứ chỉ để bốn người có thể chơi vui vẻ.
- Được!
Lạc Vân Sam gật đầu đồng ý.
- Thi đấu không thì quá nhàm chán, chúng ta thêm tiền thưởng đi!
Từ Bân trịnh trọng nói, cô nhìn thẳng con đường phía trước.
Lạc Vân Sam có hơi lung lay.
- Phần thưởng thế nào?
- Cậu biết đó, gần đây tôi đang khai phá mảng phim điện ảnh và phim truyền hình, nếu tôi thắng thì cậu phải đầu tư cùng tôi.
Từ Bân nói.
Công ty giải trí do Từ Bân đứng tên đã có thể độc lập đầu tư vào các mảng phim, quyền khống chế cổ phần thực tế đã được cô nắm chắc trong tay. Nếu hạng mục mới nhất của công ty có thể hợp tác với Lạc thị, cho dù Từ Bân come out với gia đình thất bại, bọn họ cũng không thể chèn ép công ty giải trí của cô.
Lạc Vân Sam nghe được yêu cầu của cô liền hiểu ý, nàng trực tiếp gật đầu.
- Nếu là tôi thắng, cậu phải trực tiếp hạ giá khởi điểm xuống một phần trăm trong lần hợp tác tiếp theo của hai ta là được rồi.
- Được, không thành vấn đề.
Từ bân sảng khoái đáp ứng.
Trên thực tế, theo quan hệ giữa hai người bọn họ, những chuyện thế này tùy tiện đánh tiếng là được. Chẳng qua Từ Bân và Lạc Vân Sam trước mắt chưa phải người cầm quyền ở hai gia tộc, loại chuyện này vẫn nên có thêm một tầng yểm hộ mới tốt.
Rốt cuộc có người hỏi tới, còn có thể yểm hộ lẫn nhau.
Phùng Liễu và Đỗ Nhược không thích cá cược giữa họ lắm, vả lại kỹ năng cưỡi ngựa của hai người các cô đều không tốt bằng Từ Bân và Lạc Vân Sam. Vì vậy khi cuộc thi bắt đầu, cả hai chỉ đứng ở cách đó không xa coi như trọng tài.
- Quy tắc như sau, tôi và Liễu Liễu cắm hai lá cờ nhỏ màu đỏ ở phía trước khoảng 5000 mét. Người đầu tiên lấy được lá cờ nhỏ màu đỏ và giao cho chúng tôi sẽ là người chiến thắng.
Đỗ Nhược suy nghĩ một chút rồi đặt ra quy tắc.
- Không thành vấn đề.
Từ Bân giơ bảng tán thành đầu tiên.
- Tôi cũng vậy.
Lạc Vân Sam đi sau, nàng nhìn Phùng Liễu với ánh mắt tự tin.
- Cẩn thận nhé.
Phùng Liễu ngồi trên lưng ngựa, dặn dò nói.
- Dạ.
Lạc Vân Sam kéo chặt dây cương, chuẩn bị xuất phát.
- Như vậy hai người chuẩn bị!
Đỗ Nhược hắng giọng.
- 3, 2, 1, bắt đầu!
Khi cuộc đua bắt đầu, những con ngựa mà Lạc Vân Sam và Từ Bân cưỡi lao đi như tên bắn, móng ngựa sát đạp lên cỏ với tần suất rất nhanh, bóng dáng của hai người dần nhỏ lại, rồi từ từ biến mất.
- Yên tâm đi, hai người ấy đều có chừng mực, ai thắng ai thua không quan trọng.
Đỗ Nhược hiểu rõ tình hình của nhà họ Lạc hơn Phùng Liễu nhiều.
Phùng Liễu hơi hơi mỉm cười.
- Em biết, nhưng chú ý an toàn vẫn hơn.
Cả đi cả về là khoảng 10km, cho dù Lạc Vân Sam và Từ Bân cưỡi ngựa tốt nhất thì vẫn sẽ mất một lúc.
Đỗ Nhược và Phùng Liễu cũng không nhàn rỗi, hai chân kẹp giữa bụng ngựa và cầm dây cương chạy vài vòng nhỏ trên đồng cỏ.
- Đã hai mươi phút trôi qua rồi, sao Từ Bân và Vân Sam còn chưa về?
Đỗ Nhược lấy điện thoại ra xem giờ, hơi nhíu mày.
- Hay là chúng ta đi xem một chút?
Thấy hai người vẫn còn ở đó, Phùng Liễu cũng có chút sốt ruột.
Từ Bân và Lạc Vân Sam chọn ngựa đều là những con đã được đào tạo kỹ càng, tính từ khi bắt bầu đáng ra bọn họ phải quay lại trong vòng mười phút, nhưng bây giờ đã hai mươi phút trôi qua mà hai người kia còn chưa có dấu hiệu quay lại, chắc chắn đã xảy ra điều gì đó ở giữa đường.
Bởi vì muốn nhẹ nhàng ra trận, điện thoại của Từ Bân và Lạc Vân Sam đều đưa cho Đỗ Nhược và Phùng Liễu, cho nên bây giờ các cô không có cách nào liên lạc cho hai người kia.
- Đi thôi, chúng ta đi theo xem.
Đỗ Nhược lôi kéo dây cương, cô ấy dẫn xuất phát.
- Dạ.
Phùng Liễu đáp ứng, cô cũng phóng ngựa đi theo bước chân của Đỗ Nhược.
Sau khi chạy hết sức khoảng năm phút, trên thảo nguyên mênh mông xuất hiện một đàn sinh vật màu trắng, hàng ngàn con cừu đang chậm rãi đi qua, con cừu ở giữa sẽ dừng lại và ăn vài miếng cỏ rồi mới bước tiếp.
Sau khi đến gần, Phùng Liễu nhìn thấy hai điểm đen trong đàn cừu, đó là Từ Bân và Lạc Vân Sam. Trông họ có vẻ bất lực, hai tay trống rỗng, xem ra là chưa tới nơi cắm cờ đỏ.
Lạc Vân Sam cũng biết nàng ở lại đây đã lâu, đoán chừng hai người Phùng Liễu sẽ đi tìm cho nên vẫn luôn ở quan sát tình huống xung quanh, nàng cũng là người đầu tiên phát hiện Phùng Liễu và Đỗ Nhược cưỡi ngựa tới đây.
- Cô ơi, chúng em ở đây!
Lạc Vân Sam nỗ lực khống chế con ngựa đi qua đàn cừu, quay người nghênh đón Phùng Liễu.
- Nhược Nhược, em đây!
Từ Bân cũng thấy Đỗ Nhược, cô vẫy tay với cô ấy.
Sau khi nhận thấy động tĩnh ở đây, một người chăn gia súc đã nhanh chóng cưỡi ngựa đến để giải thích tình hình.
Từ đàn cừu tới vạch đích còn một khoảng, tốc độ của Từ Bân và Lạc Vân Sam ngang nhau, cả hai đều rất tự tin vào kỹ năng cưỡi ngựa của mình.
Chuyện này có một chút không ổn, đàn cừu và Lạc Vân Sam đi theo hai hướng ngược nhau, hơn nữa số lượng cừu khổng lồ đi tới khiến đường cũng bị chặn hết cả, nếu muốn đi ra cũng phải mất một hồi lâu.
- Thật xin lỗi, tôi không biết là các cô sẽ đua ngựa ở đây.
Người chăn cừu nói với giọng địa phương rất nặng, phải nghe tốt lắm mới có thể nghe hiểu ý của đối phương.
- Không sao, không có việc gì, hai người bạn của tôi khá nóng vội, thật xin lỗi.
Phùng Liễu có chút ngượng ngùng nói, dù sao thảo nguyên cũng là nơi chăn thả gia súc, bọn họ là khách du lịch xông vào.
Người chăn cừu vừa ra hiệu vừa nói, bảo hai người còn khoảng mười phút nữa mới có thể ra khỏi đàn, nên hai người không cần lo lắng, anh ta sẽ trông chừng đàn cừu, đảm bảo an toàn cho người và ngựa.
- Vậy tôi giao cho anh.
Phùng Liễu cười nói.
Lạc Vân Sam và Từ Bân có vẻ hơi bất lực, nhìn những con cừu đang kêu gào xung quanh họ bắt đầu hối hận, nếu biết trước có đàn cừu thì hai người họ đã đi đường khác.
So với việc bị kẹt ở đây gần nửa giờ, đi đường vòng vài phút là lựa chọn sáng suốt nhất.
Sau khi xác nhận Lạc Vân Sam và Từ Bân an toàn, Phùng Liễu và Đỗ Nhược cũng trở lại trạng thái nhàn nhã, thỉnh thoảng trò chuyện với những người chăn nuôi trong khi cưỡi ngựa.
So với hai người nhàn nhã và thoải mái, Lạc Vân Sam và Từ Bân mắc trong đàn không thoải mái như vậy.
Ai cũng biết, cừu không thể tắm mỗi ngày, chỗ nào cũng thích đi vệ sinh, hai người mắc trong đàn gia súc hồi lâu nên mũi cũng phải ngửi những mùi khó chịu.
- Vân Sam, lần này coi như hòa đi.
Biểu cảm trên mặt Từ Bân có chút vi diệu, mùi xung quanh thật sự khó chịu.
- Được, tôi vẫn sẽ đầu tư vào hai mảng điện ảnh và truyền hình, lợi nhuận thì bên cậu vẫn phải chia cho tôi bình thường.
Vẻ mặt của Lạc Vân Sam so với Từ Bân thì bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng nàng cũng không vui vẻ hơn là bao.
Khoảng mười lăm phút sau, với sự nỗ lực của những người chăn gia súc và hai người Lạc Vân Sam, cuối cùng các nàng cũng trốn thoát khỏi đàn, mùi hôi đọng lại cũng bị gió thổi bay.
- Chơi cừu cảm giác thế nào?
Đỗ Nhược trên môi nở nụ cười hỏi.
- Không tốt, tốt nhất vẫn là ở bên cạnh Nhược Nhược.
So với sự tự tin lúc mới bắt đầu đua ngựa cao bao nhiêu, bây giờ Từ Bân lại nhụt chí bấy nhiêu.
"Hiếm khi tìm được cơ hội thể hiện sự kiêu ngạo của bản thân, vậy mà bị chặn bởi một bầy cừu khốn kiếp, thật là xui xẻo!"
- Ừm, hiểu được là tốt rồi.
Đỗ Nhược gật đầu, đồng ý lời nói của Từ Bân.
Lạc Vân Sam nhìn thấy Từ Bân như quả bóng xì hơi liền bật cười, quả nhiên chủ nhiệm Đỗ vẫn là chủ nhiệm Đỗ, vừa thấy đã biết Từ Bân bị ăn không chừa cái xương nào.