Thời tiết ngày chủ nhật khá đẹp, bốn người Lạc Vân Sam đi buổi sáng thì buổi chiều tới trung tâm nội Mông Cổ vào khoảng 2 giờ.
So với cái nắng ở thành phố Ninh thì Hải Lạp đang có mưa phùn, nhiệt độ ở đây vào khoảng 20 độ.
- A, nhìn cỏ xanh ở đây này, không khí có cỏ thật thơm và tươi mát không hổ là Hải Lạp.
Sau khi ra khỏi sân bay Từ Bân liền cảm thán.
- Không khí ở đây thật tốt!
Hải Lạp là khu trung tâm của Hải Luân Bối, so với những nơi khác của Hải Luân Bối thì kinh tế và giao thông của Hải Lạp là nơi phát triển nhất, cũng là nơi được phần lớn du khách lựa chọn.
- Nơi này còn chưa nhìn thấy thảo nguyên đâu, chưa thấy cỏ mà đã bảo cỏ dễ ngửi?
Lạc Vân Sam một tay kéo hành lý, một tay nắm Phùng Liễu chậm chạp đi sau lưng Từ Bân.
- Nơi này được thảo nguyên bao quanh, dựa theo hướng gió thổi tất nhiên là hương thơm của thảo nguyên được gió đưa đến đây rồi!
Từ Bân lý luận lại Lạc Vân Sam, lần này cô tới đây đã có chiến lược hết cả.
- Hiếm thấy ha!
Lạc Vân Sam cười nói tiếp
- Ăn cơm trước hay tới khách sạn trước?
- Nhược Nhược đâu rồi?
Từ Bân nhìn thấy Lạc Vân Sam và Phùng Liễu đang nắm tay nhau lập tức lùi lại hai bước, học theo hai người kia mà cầm tay Đỗ Nhược.
- Đi khách sạn trước đi, chúng ta cất hành lý trước đã.
Đỗ Nhược tùy ý để Từ Bân cầm tay, sau đó cô ấy lại khẽ nhéo lòng bàn tay cô.
Bốn mỹ nữ đi trên đường làm cho người ta không khỏi quay đầu lại nhìn, cho dù là nam hay nữ đều quay lại nhìn vài lần, thậm chí có người lén lút lấy điện thoại chụp ảnh.
Sau khi cất hành lý xong, bầu trời vốn mưa nhỏ nay cũng đã tạnh, bốn người quyết định tới công viên cạnh rừng đi dạo.
Công viên rừng quốc gia ở Hải Lạp chiếm diện tích lớn, tuy nơi này không ít khách du lịch nhưng nhìn quanh thì vẫn khá thưa người.
- Ông chủ, bên này cho đùi dê nướng nhé!
Từ Bân kéo tay Đỗ Nhược đi dạo không lâu thì đã ngửi được mùi thơm từ đồ ăn, sau đó hai người liền chạy tới quán cơm.
- Được rồi, chờ một lát là có!
Chủ quán lau mồ hôi trên trán, không ngừng bận rộn.
Diện tích quán cơm không lớn, bên trong có khoảng 20 cái bàn vì không phải giờ cơm nên tính cả nhóm người Lạc Vân Sam mới có năm bàn có khách.
- Cẩn thận kẻo nóng nha!
Chừng 10 phút sau, ông chủ lần bưng một đĩa đùi dê nướng lên bàn, sau đó còn cho thêm than nóng.
- Thịt bên trong cần nướng thêm một lúc nữa là ngon, nếu cần gi vị các cô cứ tự lấy là được.
Ông chủ cười nói.
- Được rồi, cảm ơn ông chủ.
- Các cô cứ từ từ dùng, cần gì thì nói với tôi.
Ông chủ vui vẻ đáp, sau đó liền chạy vào bếp.
Lạc Vân Sam một tay cầm dao một tay cầm kẹp, nàng nhanh chóng cắt từng lát thịt mỏng trên chiếc đùi dê, sau đó lại bày biện chỉnh tề lên đĩa của Phùng Liễu.
- Cô yêu nếm thử xem hương vị thế nào.
Lạc Vân Sam tới gần Phùng Liễu.
Từ Bân nhìn vậy hừ một tiếng, cô cắt thịt vào đĩa của mình sau đó lại cắt nhỏ, chấm nước chấm rồi bón cho Đỗ Nhược.
- Chị thử đi, xem tay nghề của em.
Khóe miệng Từ Bân nhếch lên, bộ dáng như đang chờ được Đỗ Nhược khen.
Đỗ Nhược nể tình ăn xong nói.
- Ăn rất ngon, nước chấm hợp khẩu vị với tôi, rất tuyệt.
- Tất nhiên rồi!
Từ Bân hất hàm với Lạc Vân Sam.
"Trước kia tôi chỉ có thể ăn cơm chó của cậu, bây giờ các cậu phải ăn cơm chó của tôi và Nhược Nhược đi!"
Lạc Vân Sam lườm Từ Bân một cái, đối với hành vi thể hiện ân ái của cô thì vô cùng khinh thường.
"Khoe cái gì mà khoe, ai chẳng làm được!"
Nghĩ vậy Lạc Vân Sam lặng lẽ lấy chân cọ cọ vào Phùng Liễu, sau đó trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc.
Phùng Liễu cười nhẹ, cô lấy đũa gắp một miếng thịt.
- Nào, há miệng!
Lạc Vân Sam phối hợp hé miệng cắn, nàng nhai một hồi nói.
- Đùi dê nướng quả không tồi, Từ Bân, cậu cũng nếm thử xem.
Từ Bân: Quá phận rồi nha!
Vì muốn hưởng thụ chuyến du lịch này nên Từ Bân và Lạc Vân Sam đẩy hết công việc còn tồn trên người sang một bên, hoàn toàn bỏ xuống những chuyện ngươi lừa ta gạt trong công ty. Dưới sự thảnh thơi không có phiền não, tác phong của Từ Bân và Lạc Vân Sam cũng bắt đầu trở nên ấu trĩ, lười biếng, cậu khoe tôi cũng khoe, không ai kém ai.
Phùng Liễu và Đỗ Nhược cũng tới đầu ba, hai người không thèm "đua đòi" với mấy người mới cận 25 nhưng cũng đành phải chiều theo ý của các nàng.
Bốn người ầm ĩ vui vẻ vì đang đi du lịch bên ngoài, em bón tôi thì tôi đút em, không hề che giấu hành động thân mật.
Cảnh như vậy khiến những du khách ở bàn bên không khỏi dùng ánh mắt quái lạ nhìn bốn người, trong đó ánh mắt mãnh liệt nhất là hai nam hai nữ ngồi ở chiếc bàn chéo phía sau.
- Sao tôi cứ cảm giác mấy người đó có gì không đúng nhỉ?
Một người đàn ông đeo kính dùng ánh mắt kì quái nhìn sang bàn Lạc Vân Sam.
- Lạ cái gì mà lạ, chẳng phải là "lét biên" thôi à!
Ngồi bên cạnh người đàn ông đeo kính là một cô gái tóc xoăn, cô nói với vẻ mặt bình tĩnh.
- Nữ thích nữ!?
Một người đàn ông tóc húi cua kinh ngạc thốt lên, nhân tiện quay đầu nhìn một chút.
- Không thể nào, mấy người kia xinh đẹp như vậy...
- Đẹp?
Người con gái buộc tóc đuôi ngựa híp mắt, mặt không đổi sắc buông đồ ăn trong tay nhéo đùi người đàn ông tóc húi cua.
- A!
Người đàn ông tóc húi cua khẽ rên.
- Anh sai rồi anh sai rồi, các nàng không đẹp, Lily em mới đẹp!
- Hừ! Vậy tập trung ăn cơm đi, mấy người đó có gì mà đẹp chứ!
Cô gái tên Lily bĩu môi, bộ dạng không vui nói.
- Đáng tiếc!
Cô gái tóc xoăn tiếc nuối cảm thán.
- Nếu lúc trước cô gái tỏ tình với tôi cũng xinh như mấy người đó, nói không chừng...
- Có gái tỏ tình với em?
Người đàn ông đeo kính không vui hỏi.
- Sao em không nói với anh!
Cô gái tóc xoăn liếc một cái mới đáp.
- Lúc đó em mới học năm nhất, khi ấy anh ở nơi nào em đâu có biết.
- Vậy em cũng phải nói với anh chứ. Trước kia em có bạn gái cũ hay không?
Cậu trai đeo kính hình như rất mẫn cảm với đề tài này.
- Bạn gái cũ? Cho dù có thì sao, ai mà chẳng có người cũ!
Cô gái tóc xoăn rất không hài lòng với ngữ khí chất vấn của cậu trai đeo kính.
- Ha! Ghê tởm!
Đôi mắt người đàn ông giống như bị pháo nổ, lập tức mở to.
- Anh làm gì thế?
Cô gái tóc xoăn không hiểu nổi, cô chỉ nói tới một người bạn gái còn chưa được một tháng đã hòa bình mà chia tay thôi.
- Một đám có bệnh!
Đôi mắt người đàn ông đối với đồng tính cực kì ghét bỏ, anh ta hung tợn nói liền rời đi.
Động tĩnh của bốn người đó khá lớn khiến nhóm Lạc Vân Sam phải chú ý.
- Anh ta vừa mắng chúng ta sao?
Đôi lông mày đẹp đẽ của Từ Bân nhíu lại.
"Sao lại vô duyên vô cớ mắng người khác, đồ khùng!"
- Hình như lời đó là nói với chúng ta.
Đỗ Nhược cũng nhíu mày, ánh mắt cô ấy đặt lên ba người ở bàn phía sau.
Cô gái tóc xoăn xấu hổ nói.
- Xin lỗi các cô, anh ấy uống nhiều quá nói bậy!
Lạc Vân Sam yên lặng liếc nhìn sữa bò trên bàn bọn họ, nàng chưa từng nghe uống sữa bò có thể say đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT