Sau khi ra khỏi văn phòng, chuyện của Phùng Liễu và Lạc Vân Sam chậm rãi được lan truyền, không đến mấy ngày mà hầu hết mọi người đều biết.

Đương nhiên chuyện này chỉ lan truyền giữa các giáo viên với nhau, học sinh và phụ huynh đều không hề hay biết.

Giáo viên khác nhau cũng có nhiều phản ứng khác nhau, tuy nhiên điều đáng mừng chính là phần lớn giáo viên đều không phản đối hay kì thị. Rốt cục thì nghề giáo viên này chuyện gì cũng sẽ gặp được, đối với chuyện hai người đẹp là Lạc Vân Sam và Phùng Liễu ở bên nhau thì cũng không khó tiếp nhận lắm.

Ngoại trừ một phần giáo viên không phản đối, người không chấp nhận được chính là hai thầy giáo có nhiều thâm niên ở trường.

Mấy người cổ hủ này bình thường đi dạy cũng chẳng mấy khi cười, sau khi chuyện của Phùng Liễu đến tai thì lại đi bàn tán cùng mấy người khác, cuối cùng lại chọn Lạc Vân Sam ra để nói về chuyện của hai người thay vì Phùng Liễu.

Rõ ràng mấy người bảo thủ như thế này không đi bàn tán về chuyện siêu xe, nên hẳn là không biết thân phận con nhà giàu của Lạc Vân Sam.

Sau khi nhận được tin tức, Lạc Vân Sam không hề bất ngờ mà còn có chút vui vẻ.

Chọn hồng phải chọn quả mềm, trong mắt những người được gọi là lãnh đạo thì việc tự từ chức với một giáo viên mỹ thuật còn hơn là phải để một giáo viên ưu tú phải từ chức.

- Có phải chủ nhiệm hẹn gặp em đúng không?

Phùng Liễu thấy Lạc Vân Sam vâng dạ vài tiếng rồi tắt máy, cô nhíu mày hỏi.

- Cũng gần giống như vậy ạ.

Lạc Vân Sam cười trừ.

- Cô không cần lo lắng đâu, em có thể thuyết phục được chủ nhiệm mà.

- Ông ấy làm chủ nhiệm mười mấy năm rồi nên tư duy có chút cổ hủ, nếu ông ấy kiên quyết làm khó em, em cứ dùng luật mà nói chuyện.

Phùng Liễu cũng có vài lần làm việc với vị chủ nhiệm này, tư duy của ông ấy cũ kỹ đến đáng sợ, chuyện mà ông ấy đã cho là sai thì chính là sai, ghét nhất việc dùng tình cảm để lôi kéo.

May là tư tưởng cổ hủ cũng có chỗ tốt, chỉ cần không trái pháp luật thì ông ấy cũng không thể làm gì được Lạc Vân Sam.

Thời gian Lạc Vân Sam được hẹn gặp là buổi chiều, cô đấy cửa ra liền nhìn thấy chủ nhiệm để kiểu tóc Địa Trung Hải với vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên ghế, cách đó không xa là giáo viên phụ trách hành chính.

"Đây là một lần chơi với hai lão đại à, xem ra bọn họ đã hạ quyết tâm với mình rồi."

- Chào chủ nhiệm.

Lạc Vân Sam mỉm cười chào, sau đó nàng thoải mái ngồi đối diện với chủ nhiệm.

- Cô Lạc, gần đây tôi nghe được một vài tin đồn liên quan tới quan hệ của cô và cô Phùng hình như không đơn giản?

Chủ nhiệm đã hơn 50 tuổi, lời nói chậm chạp vô hình làm người ta cảm thấy áp lực.

- Quan hệ giữa tôi và cô ấy rất đơn thuần.

Lạc Vân Sam cười cười, nàng không bị thái độ của chủ nhiệm ảnh hưởng.

- Quan hệ đơn thuần?

Trong mắt ông hiện lên ý cười, người trẻ tuổi đều nhát gan.

- Đúng vậy, đơn giản là quan hệ yêu đương.

Lạc Vân Sam nói.

- Cô...

Chủ nhiệm nghẹn lời.

- Hoang đường! Hai người phụ nữ làm gì có chuyện yêu đương!

- Chủ nhiệm, xin hỏi pháp luật quy định giữa hai người con gái không thể yêu đương hay sao?

Lạc Vân Sam bình tĩnh hỏi ngược lại.

Đe dọa gì đó, nàng đều không sợ.

Chủ nhiệm...

- Không có, những loại chuyện này không cần quy định.

Chủ nhiệm hắng giọng lại nói.

- Cô nên hiểu rằng trên giấy đăng ký kết hôn chỉ có giới tính nam và nữ mới có thể đăng ký.

- Chủ nhiệm, tôi nhớ rõ thỉnh thoảng trường ta có trao đổi học sinh với Mỹ có đúng không?

- Đúng.

- Vậy chủ nhiệm có biết người đồng tính ở Mỹ có thể đăng ký kết hôn không?

Lạc Vân Sam mỉm cười hỏi lại.

- Mỗi quốc gia đều có khác biệt, không thể vơ đũa cả nắm!

Chủ nhiệm bắt đầu phủ nhận.

- Là vậy sao? Trường học không phải muốn mở rộng giao lưu văn hoa sao?

- Đừng nói là có hay không, dù sao trong trường học cũng không thể chấp nhận loại quan hệ như vậy.

Chủ nhiệm ngắt lời Lạc Vân Sam, ông ấy nói tiếp.

- Chuyện này ảnh hưởng rất lớn tới danh dự của trường học, nếu để phụ huynh học sinh biết được chắc chắn sẽ tìm tới mắng chửi trường chúng ta.

- Vậy sau đó thì sao?

- Trường này không cần giáo viên như vậy!

Chủ nhiệm tím mặt, ông ấy ghét nhất là loại giáo viên cà lơ phất phơ như thế này sẽ làm tấm gương xấu cho giáo viên khác.

- Chủ nhiệm Trịnh, ông còn nhớ chuyện 5 năm trước không?

Lạc Vân Sam trở lại bộ dáng nghiêm túc.

- 5 năm trước? Chuyện 5 năm trước liên quan gì tới cô?

- 5 năm trước tôi chính là thủ khoa của kỳ Liên khảo đầu tiên, lúc ấy chủ nhiệm Trịnh còn gọi tôi tới khen nữa mà.

Lạc Vân Sam chậm rãi nói.

Ánh mắt chủ nhiệm Trịnh nhìn Lạc Vân Sam thay đổi, từ trên người nàng tìm lại ký ức.

- Cô... cô là bạn học kia sao?

- Là em. Lâu rồi không gặp mà chủ nhiệm Trịnh vẫn phong độ như vậy.

Chủ nhiệm Trịnh:...

- Em thay đổi không ít.

Biểu cảm trên mặt chủ nhiệm Trịnh trở nên phức tạp, từ tức giận đã biến thành hận sắt không thành thép, hình tượng 5 năm trước của Lạc Vân Sam là người hướng nội không thích nói chuyện, chỉ biết đi theo sau lưng Phùng Liễu.

- Vậy sao em lại... lại biến thành như thế này?

- Chủ nhiệm, em học đại học ở Perseus, học song bằng kinh tế học và nghệ thuật.

Lạc Vân Sam nói, nàng bắt đầu nói ra lý lịch thật sự của mình.

- Ngày còn học lớp 12, em cùng một vài bạn học khác sáng lập ra SUN khoa học kỹ thuật, sau khi tốt nghiệp thì làm việc ở tập đoàn Hoàn Vũ. Sau một năm làm Phó Tổng giám đốc ở Tổng công ty thì em tới Nhất Trung làm giáo viên mỹ thuật.

Lạc Vân Sam không nhanh không chậm nói, nàng nhìn biểu cảm trên mặt của chủ nhiệm Trịnh và giáo viên hành chính tổng hợp bên cạnh liên tục thay đổi, cuối càng là mở to mắt không thể tin nổi.

- Dạy xong học kỳ này em sẽ trở lại Lạc thị.

Lạc Vân Sam cười nói câu chốt.

- Em... em...

Chủ nhiệm không nói nên lời, tập đoàn Hoàn Vũ chính là tập đoàn nổi tiếng thế giới, Phó Tổng giám đốc của Hoàn Vũ thì giá trị con người phải lớn đến thế nào.

- Vì muốn cảm ơn công bồi dưỡng của Nhất Trung nên em quyết định xây dựng thêm một tòa nhà, hơn nữa trang bị đầy đủ tất cả thiết bị thực hành hóa học cho nhà trường.

Lạc Vân Sam không đợi chủ nhiệm nói mà lập tức ném ra một quả bom.

Bùm!

Một tòa nhà.

Chủ nhiệm và giáo viên hành chính tổng hợp còn nghĩ là đang nằm mơ.

Một giáo viên mỹ thuật nhỏ lại từng là Phó Tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Vũ.

Thân phận này cũng quá lớn rồi.

- Không biết hai thầy thấy thế nào?

Lạc Vân Sam ân cần dành hai phút để hai người tiêu hóa tin tức.

- Chuyện này chúng tôi không thể quyết định.

Chủ nhiệm không nhịn được mà nuốt nước bọt, một tòa nhà lại còn thêm thiết bị thực hành, đây lại không phải nói đùa, quá nhiều tiền.

- Chúng tôi cần bàn bạc với hiệu trưởng, cần thêm mấy ngày.

Chủ nhiệm Trịnh khó khăn nói.

- Dạ được, vậy hai thầy cảm thấy chuyện của em và cô Phùng thế nào?

Lạc Vân Sam tủm tỉm nói.

Chủ nhiệm và giáo viên hành chính tổng hợp nhìn nhau, đồng loạt thống nhất.

"Chỉ nửa năm nữa sẽ đi mà cũng không phải chuyện trái pháp luật, lo gì chứ."

"Một tòa nhà đã là quá lớn rồi, bây giờ Lạc Vân Sam nói chuyện chỉ có thể là nói cho có mà thôi, có thể tưởng tượng bối cảnh của nàng đáng sợ cỡ nào."

Mặc kệ là vì trường học hay là vì chính bản thân mình, Lạc Vân Sam cũng không quan tâm mà bọn họ cũng không chạm được tới nàng.

Sau hai giờ nói chuyện, Lạc Vân Sam liền kết thúc cuộc gặp mặt ôn chuyện cũ, thuận lợi hóa giải khúc mắc chuyện yêu đương cùng Phùng Liễu với lãnh đạo nhà trường.

"Có tiền là có tất cả mà!"

Lạc Vân Sam huýt sáo, nàng lập tức quay lại văn phòng.

- Cô yêu ơi, đã giải quyết xong rồi ạ!

Lạc Vân Sam mười phần tự tin nói, bộ dạng cực kì đắc ý.

- Người gọi em lên là chủ nhiệm Trịnh sao?

Phùng Liễu không tin được, vì tính tình của ông ấy lúc nào cũng ương ngành bảo thủ.

- Vâng, còn có cả một giáo viên hành chính tổng hợp ngồi nghe nữa.

Lạc Vân Sam tùy tiện nói sau đó nàng ngồi trở lại vị trí của mình, bắt đầu mở sách bài tập.

"Đều đã chữa xong rồi, xem ra mình không phải làm gì nữa."

Phùng Liễu chớp mắt, cô không thể tin được mà tự nhéo đùi mình.

"Đau quá, xem ra không phải nằm mơ."

- Vân Sam, em tốt quá!

Phùng Liễu không biết Lạc Vân Sam làm cách nào để thuyết phục hai người kia, nhưng chỉ cần biết nàng đã trả giá không ít.

- Đó là điều đương nhiên, em xuất sắc vậy mà.

Lạc Vân Sam vui vẻ "vẫy đuôi".

Khi hai người ăn xong cơm chiều, Phùng Liễu thu dọn giáo trình tới lớp 11 - 5, Lạc Vân Sam thì nhàn nhã ngồi ở chỗ Phùng Liễu.

Bru bru~ điện thoại Lạc Vân Sam sáng lên.

Lâm Nghi: [Sếp, Lục Minh được người nhà nộp tiền bảo lãnh ra ngoài rồi.]

Lạc Vân Sam nhìn tin nhắn của trợ lý, ý cười trên mặt liền bớt đi vài phần.

Lạc Vân Sam: [Ảnh chụp đã xóa hết chưa?]

Lâm Nghi: [Đã xóa hết, tất cả lịch sử cũng xử lý sạch sẽ, tất cả thông tin liên quan tới sếp đều đã xóa bỏ.]

Lạc Vân Sam: [Được rồi, anh dẫn người đi theo dõi anh ta, đừng để anh ta gây chuyện.]

Lâm Nghi: [Đã rõ.]

Lâm Nghi là trợ lý mà khi Lạc Vân Sam ở Mỹ hay dùng, năng lực nghiệp vụ rất mạnh, thuộc hạ của anh có một đội nhỏ nhưng có thể hoàn thành phần lớn nhiệm vụ Lạc Vân Sam giao phó.

Ngay khi được Lạc Vân Sam giao phó, Lâm Nghi để người ra tay với Lục Minh, mang tất cẩ đồ điện tử, đồ có thể lưu trữ của hắn ta lấy đi. Chỉ cần anh ta muốn phơi bày chuyện của Lạc Vân Sam và Phùng Liễu thì những dữ liệu đó sẽ xoay vòng không thể mở ra được.

Lục Minh được thả ra thì tinh thần có phần không ổn, mặt mũi đầy râu ria.

Rời khỏi đồn cảnh sát, Lục Minh nhận được một tin đó chính là anh ta bị trường học sa thải.

Biết lần này mình không thể tẩy trắng nên biểu hiện Lục Minh tỏ ra vô cùng bi thương, anh ta cũng không có tâm trạng đi giày vò Phùng Liễu và Lạc Vân Sam.

Đáng tiếc tâm trạng không tốt này cũng chỉ kéo dài mấy ngày, lúc ăn cơm anh ta nhớ tới việc bị thiếu mất hai cái răng mà người gây nên chính là Lạc Vân Sam.

Không được, anh ta không cam lòng!

"Dù sao cũng không còn là giáo viên, vậy liền kéo mấy người đó xuống ngựa chết chung, có người nghỉ việc cùng thì mình cũng không còn khó chịu như bây giờ nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play