Lạc Vân Sam đặt điện thoại bên tai, nàng lưu luyến nghe tiếng hít thở của Phùng Liễu rồi mới tắt máy.
Một chiếc đèn ngủ, một cái chăn ấm nhưng Lạc Vân Sam vẫn phải cưỡng ép bản thân đi ngủ, vì ngày mai còn phải tới công tư xử lý tài liệu về việc vật liệu kiến trúc không đạt tiêu chuẩn, cho nên cần phải giữ tinh thần tốt.
Truyện Mỹ ThựcLạc Vân Sam tới công ty là mùng bảy cũng chính là ngày mọi người bắt đầu đi làm.
Sau khi tới cửa, Lạc Vân Sam mới liên hệ với giám đốc điều hành và nói với anh ta là nàng đã tới nơi.
Giám đốc điều hành nghe thấy liền hoảng loạn, anh ta vội giao việc lại cho người khác rồi chạy xuống dưới.
- Phó chủ tịch Lạc!
Chương Thịnh nhận ra Lạc Vân Sam, hơn nữa còn biết từ trước đó. Lúc Chương Thịnh vừa mới nhận chức giám đốc, Lạc Vân Sam vẫn còn đang học tập cùng ông nội Lạc, anh ta cũng chính là một trong những trợ thủ của Lạc Vân Sam khi nàng khai trừ ba người giữ chức vụ to nhất của công ty.
Lạc Vân Sam gật đầu chào Chương Thịnh xem như đáp lại câu chào kia.
- Giám đốc Chương, chủ tịch bảo tôi tới kiểm tra chuyện về vật liệu xây dựng.
- Được, mời Lạc đổng đi bên này!
Biểu cảm trên mặt của Chương Thịnh khẽ thay đổi nhưng anh ta che giấu rất nhanh.
Ngày đầu tiên đi làm, công ty phát lì xì cho nhân viên nên thoạt nhìn mọi người đều vui vẻ, phấn khởi.
- Chào giám đốc!
Trên đường đi có không ít người dừng lại chào hỏi Chương Thịnh, sau đó lại tò mò nhìn Lạc Vân Sam.
Chương Thịnh gật đầu nhưng không nói chuyện với bọn họ, anh ta trực tiếp đưa Lạc Vân Sam tới văn phòng của mình.
- Lạc đổng, đây là những tài liệu liên quan tới vật liệu xây dựng.
Chương Thịnh đã chuẩn bị đầy đủ những tài liệu đưa cho nàng.
- Ở trên là một vài chuyện tôi đã điều tra được.
Tuy rằng Chương Thịnh là giám đốc điều hành nhưng cổ phần trong tay anh ta ít tới đáng thương, không tới nổi 1% cổ phần của Lạc thị. Cho nên Lạc Vân Sam ném 10% cổ phần trước mặt đối với anh ta cũng chỉ là người làm công cao cấp mà thôi.
Lạc Vân Sam lấy tài liệu xem, nhưng sau khi nàng nhìn thấy tên người phụ trách những vật liệu xây dựng này liền hiểu tại sao bà Lạc lại để nàng tới xử lý.
Người phụ trách việc mua vật liệu xây dựng là Phí Tu, lúc nàng còn nhỏ hay tới công ty để học tập thì Phí Tu chính là trợ lý của nàng. Nếu so sánh với thời cổ đại thì Phí Tu chính là thư đồng của hoàng tử. Nếu người như vậy mà phạm sai lầm thì phải để người gọi là "chủ nhân" như Lạc Vân Sam tới xử lý là hợp lí nhất.
- Phí Tu đổi gần một ngàn vạn để lấy hàng đã qua sử dụng và kém chất lượng thay vì hàng đạt chuẩn ban đầu, cũng may là ngay sau hôm khởi công thì nhân viên giám sát công trường đã phát hiện ra, nếu không tổn thất sẽ lơn cả trăm triệu.
Chương Thịnh đứng một bên nói.
- Đây là những tài liệu liên quan tới đơn hàng, có cả một vài khoản tiền dị thường điều tra được khi xuất khỏi ngân hàng.
Lạc Vân Sam gật đầu, nàng bắt đầu tìm kiếm những ký ức liên quan tới Phí Tu.
Trong trí nhớ của Lạc Vân Sam, Phí Tu là người trẻ tuổi nhiệt huyết, hắn lớn hơn Lạc Vân Sam gần mười tuổi, lúc nàng mới bắt đầu tiếp xúc với công ty, Phí Tu cũng vừa tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng.
Hơn nữa, khi đó quan hệ của Phí Tu và Lạc Vân Sam cũng không tệ lắm, nhưng khi chuyện kia xảy ra thì ba mẹ Lạc Vân Sam đã đẩy Phí Tu xuống để ngăn chặn những mối đe dọa, và đổi thành một người luôn trung thành với nhà họ Lạc và quản gia Trương.
Mười năm qua, Phí Tu cũng đã làm tới vị trí phó giám đốc thu mua.
Thu lại những suy nghĩ vẩn vơ, Lạc Vân Sam tiếp tục đọc tài liệu trên bàn, nàng cẩn thận đọc lại lần nữa.
- Công trường đình công mà Phí Tu lại không biết sao?
Lạc Vân Sam tự hỏi.
Chương Thịnh yên lặng một chốc mới đáp.
- Thời điểm xảy ra vấn đề là những ngày cận Tết, sau khi phát hiện tôi đã dùng lí do nghỉ Tết để đình công nên chắc hẳn Phí Tu vẫn chưa biết.
- Tôi biết rồi.
Lạc Vân Sam gập tài liệu lại.
- Vậy đã điều tra được nguồn gốc của những vật liệu không đạt tiêu chuẩn kia chưa?
- Tôi đã điều tra được, có một công ty tên là Gia Đằng đứng ra cung cấp vật liệu xây dựng.
Chương Thịnh đáp.
"Gia Đằng!"
Lạc Vân Sam nheo mắt, nàng nghe tên này khá quen.
Một lúc sau nàng lập tức nhớ ra, Trần Hạo - học sinh từng trộm đề ở Nhất Trung, công ty của ba cậu là Gia Đằng.
"Hình như lúc đó mình còn để mấy người ở cục thuế đi kiểm tra, chắc chuyện này cũng ảnh hưởng đến việc đấu thầu của anh ta với Thụ Nhân."
"Không ngờ là vòng đi vòng lại những vật liệu kia vẫn bị Phí Tu mua hàng kém thế cho hàng tốt, quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nếu đã thối từ tận gốc thì chẳng làm được chuyện gì tốt cả."
Lạc Vân Sam nhắm mắt thở dài một hơi sau đó nàng chậm rãi mở mắt, trong mắt không một gợn sóng.
- Gọi Phí Tu lên đây đi.
- Vâng.
Chương Thịnh gật đầu, anh ta nhanh chóng bấm đường dây nóng gọi Phí Tu.
Tác phong của Phí Tu khá nhanh, chốc lát sau hắn đã tới cửa văn phòng.
- Vào đi.
Chương Thịnh nghe thấy tiếng gõ của liền nói.
- Chúc mừng năm mới giám đốc!
Phí Tu làm như không hiểu chuyện gì, sau khi mở cửa vào hắn vừa cười vừa nói.
Ngay khi nhìn chạm vào ánh mắt của Lạc Vân Sam, sự kinh hãi liền tràn ngập trong mắt Phí Tu.
- Tiểu Lạc tổng!
Phí Tu kinh ngạc, hắn thốt lên.
- Bây giờ phải gọi là Lạc đổng.
Chương Thịnh không cười nói, ánh mắt anh ta nhìn Phí Tu có vài phần đắc ý.
- Anh nói đúng, chúc Lạc đổng năm mới vui vẻ!
Hiện tại Phí Tu đã hơn 30 tuổi, người thanh niên hoạt bát ngày nào đã bị thay thế hành một Phí Tu trưởng thành ổn trọng.
- Chúc mừng năm mới.
Lạc Vân Sam cười nói tiếp.
- Phí Tu, ở đây tôi có một phần tài liệu, anh nhìn giúp tôi.
Lạc Vân Sam nói xong liền đưa tài liệu ra phía trước.
- Được.
Phí Tu nhận lấy, hắn xem qua một lượt thì ý cười dần dần biến mất, thay vào đó là cái nhíu mày thật sâu.
- Lạc đổng, hợp đồng này không phải tôi ký.
Phí Tu đặt tài liệu xuống, hắn nghiêm túc nói.
- Vậy tiền chảy đi đâu?
Lạc Vân Sam vẫn ngồi trên ghế chủ tịch, nàng khẽ cười nhìn Phí Tu hỏi.
- Cái này...
Phí Tu nghẹn lời, chứng cứ trong tài liệu quá đầy đủ, hắn muốn cãi lại cũng không cách nào phản bác.
- Đúng là tôi có lấy tiền nhưng tôi nghĩ nó không đáng bao nhiêu...
Phí Tu cắn răng nói.
- Tôi không biết chuyện vật liệu không đủ tiêu chuẩn, tôi chỉ lấy một chút tiền hoa hồng mà thôi.
- Anh nói vậy là thừa nhận có đúng không?
Lạc Vân Sam ngẩng đầu nhìn Phí Tu, năm tháng quả là con dao sắc, Phí Tu của bây giờ quá kém cỏi so với Phí Tu của trước kia.
"Tiền quả thực rất hấp dẫn."
- Đúng là tôi đã lấy một khoản tiền lãi nhưng những vật liệu xây dựng mà tôi thu mua đều đạt chuẩn. Lạc đổng, chuyện tôi làm tôi nhận, nhưng chuyện tôi không làm tôi tuyệt đối không thể chịu trách nhiệm.
Lạc Vân Sam híp mắt.
- Ý anh là những vật liệu đó đã bị tráo đổi?
- Tôi không biết có ai động tay động chân trong đó không, nhưng lúc tôi đi kiểm tra thì những vật liệu đó đều đạt chuẩn.
Phí Tu không phải kẻ ngốc, hắn hiểu cách hoạt động của Lạc thị.
Phí Tu biết Lạc thị là tập đoàn có tiêu chuẩn cực kì cao, đối với những vật liệu xây dựng ở công trường cũng phải qua kiểm tra kỹ lưỡng, nếu làm giả chắc chắn sẽ bị phát hiện. Nếu biết vậy mà hắn còn làm ra chuyện kia thì chẳng phải là quá ngu ngốc sao.
Lạc Vân Sam nói tiếp.
- Phí Tu, anh biết đấy, trong mắt tôi không thể chứa dù chỉ một hạt cát.
Phí Tru trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng.
- Lạc đổng, từ khi tốt nghiệp tôi đã làm việc cho Lạc thị, tôi sẽ không quên ơn bồi dưỡng của Lạc đổng. Việc tôi ăn chặn hoa hồng tôi nhận nhưng chuyện vật liệu kém tôi không thể nhận.
Lạc Vân Sam cẩn thận nhìn Phí Tu, như thể đang đánh giá xem hắn nói thật hay giả.
- Lạc đổng, chúng tôi đã đối chiếu những vật liệu xây dựng ở công trường, quả thật những vật liệu đó đều được Gia Đằng đưa tới.
Chương Thịnh chậm rãi bổ sung.
- Năm trước tôi đã đi kiểm tra một lần, phía Gia Đằng nói Phí Tu muốn những vật liệu tiêu chuẩn thấp một chút, bọn họ chỉ thỏa mãn yêu cầu khách hàng mà thôi.
Đây chính là nói người muốn lấy hàng kém là Phí Tu, bên Gia Đằng chỉ dựa theo yêu cầu mà xuất vật liệu sao?
Lạc Vân Sam cau mày, ánh mắt nàng sâu không thấy đáy.
Bố Trần Hạo là dạng người như thế nào nàng hiểu rất rõ, bắt nạt kẻ yếu, làm việc bất chấp tất cả.
- Phí Tu.
Lạc Vân Sam suy nghĩ một hồi lâu mới lên tiếng.
- Anh nói những vật liệu anh mua đạt chuẩn sao?
- Đúng vậy, tôi đã tận tay kiểm tra, đúng là đạt chuẩn!
Phí Tu nắm chặt tay đáp, trong mắt hắn mang theo một tia mong chờ.