Phùng Liễu nhìn hai sợi tơ hồng trong tay Lạc Vân Sam lại thấy có phần kỳ quái.
- Vân Sam, em quen với đạo cô kia hả?
- Không ạ, hôm nay là lần đầu em gặp mà.
Lạc Vân Sam lắc đầu.
- Chắc là thấy em cho nhiều tiền nhang đèn nên cho.
- Tiền nhang đèn nào?
Lạc Vân Sam giải thích qua cho Phùng Liễu về quá trình mình tiếp xúc với đạo cô và 1888 tệ nhang đèn.
- À, ra là vậy!
Phùng Liễu khẽ gật đầu, đối với cung Vĩnh Tuyền thì 1888 tệ cũng là rất nhiều.
- Thế bùa bình an đâu? Em định giữ lại cho người nào?
Phùng Liễu nhướng mày hỏi lại.
Lạc Vân Sam sửng sốt, ngay sau đó lại cười nói.
- Đương nhiên là để cho người trong lòng em rồi!
- Người trong lòng em?
Phùng Liễu cố ý làm bộ mặt khó hiểu.
- Không biết người trong lòng vị nữ sĩ này là ai nhỉ?
- Hừm... chính là người mà buổi tối ngủ cùng em đó.
Lạc Vân Sam chớp chớp mắt nhìn Phùng Liễu, trong ánh nhìn mang theo vài phần trêu chọc nhìn Phùng Liễu.
- Muốn ngủ sô pha hả?
Phùng Liễu híp mắt hỏi.
- Người trong lòng em đương nhiên là cô rồi, ngoại trừ cô thì chẳng có ai vừa mắt em cả!
Lạc Vân Sam vội vàng sửa lại, nàng mới không muốn ngủ ở sopha đâu.
- Được rồi, chuyên tâm lái xe đi.
Phùng Liễu nhìn sợi tơ hồng trong tay, hoa văn trên hơi sợi dây này có vài chỗ không giống nhau, hình như là do hai người khác nhau cùng làm một họa tiết.
"Không sao, cùng do đạo cô đưa mà đồ cũng đã nhận rồi, đeo trên tay cũng không ảnh hưởng gì."
Sau khi Phùng Liễu và Lạc Vân Sam về tới nhà, trước cửa đã đọng một chút tuyết, trong lùm cây nhỏ bên cạnh lại có một tầng tuyết đọng rất dày, còn có không ít người đi đắp người tuyết.
- Cô ơi, hay là chúng ta cũng đi đắp một đôi người tuyết đi.
Trong mắt Lạc Vân Sam có phần hâm mộ mấy người kia, lần cuối cùng nàng đắp người tuyết cũng là mấy năm trước rồi, khi đó là đắp cùng bà nội.
Nàng vẫn còn nhớ lúc đó bà nội còn khen người tuyết xấu xí của nàng xinh đẹp.
- Duyệt! Cô Lạc có muốn thi xem ai làm đẹp hơn không?
Phùng Liễu nhìn tuyết phủ trắng xóa cũng có chút hứng thú.
- Tuyệt quá đi ấy chứ!
Lạc Vân Sam cũng không chịu yếu thế.
- Cô cũng đừng quên tối qua em ăn gì!
- Vậy tôi rửa mắt mong chờ đây!
Nói xong Phùng Liễu và Lạc Vân Sam nhìn nhau, hai người đều tự tìm cho mình một chỗ và bắt đầu đắp người tuyết.
Phùng Liễu trực tiếp nắm một nắm tuyết, cô cởi găng tay ra để đắp một quả cầu nhỏ, sau đó lấy quả cầu này làm trung tâm để vun tuyết xung quanh. Sau khi quả cầu lớn bằng bàn tay lại cầm nó lăn đi lăn lại trong tuyết, một lúc sau quả cầu nhỏ đã cao ngang gối.
Phùng Liễu nhìn thấy phần dưới của người tuyết đã hình thành thì hài lòng phủi tay, cô hướng mắt nhìn về phía của Lạc Vân Sam xem nàng làm đến đâu.
Nếu nói người tuyết của Phùng Liễu có phần thô ráp thì người tuyết của Lạc Vân Sam vừa tinh tế lại vừa tỉ mỉ.
Lạc Vân Sam đang đắp một khối lập phương nhỏ trong tay, vừa đắp vừa tạo hình cho nó.
Người tuyết của Lạc Vân Sam trông khá kỳ lạ, xung quanh có không ít người tới xem, Phùng Liễu nhìn xong cũng không nhịn được mà lăn quả cầu của mình tới gần nàng, cô muốn nhìn xem Vân Sam của cô đang mân mê cái gì.
- Uầy, cái này chính là người máy sao?
Một cô bé đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn người tuyết của Lạc Vân Sam, cho dù là tay hay chân nhìn hệt như củ ấu.
- Đúng thế, em thấy tôi làm giống vậy à?
Lạc Vân Sam cười hỏi.
Nàng có thế dùng sự khéo léo của mình để kiếm ăn, thế nhưng lại không thể xếp được hai quả cầu tuyết chồng lên nhau làm người tuyết.
- Giống lắm ạ!
Cô bé lớn tiếp trả lời, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ, nếu em ấy cũng có một người tuyết thì tốt.
Lạc Vân Sam làm nốt mấy bộ phận đắp lên người tuyết, nàng nhìn ngắm một vòng lại có chút không hài lòng, người máy vuông vức thế này không phù hợp với thẩm mỹ của nàng lắm.
- Tặng cho em đấy!
Lạc Vân Sam tặng người tuyết mình vừa làm cho cô bé.
- Chị cho em thật sao?
Cô bé ngây người sau đó vô cùng vui vẻ nhận lấy.
- Cảm ơn chị xinh đẹp ạ!
Cô bé lại gần thơm lên má Lạc Vân Sam đang ngồi, sau đó tung tăng chạy đi, chắc là gọi mẹ ra xem người tuyết của cô bé.
Phùng Liễu lại liếc Lạc Vân Sam một cái sau đó lăn quả cầu tuyết trở về.
Cô quyết định sẽ làm một quả cầu thật lớn.
Lạc Vân Sam không để ý tới hành động của Phùng Liễu, nàng ngồi suy tư một lúc sau đó lại nắm lấy một nắm tuyết trong bụi cây làm người tuyết.
Hiện tại nàng đang dùng cách của Phùng Liễu, rất nhanh đã làm được một quả cầu tuyết lớn.
Tiếp theo là đắp nặn, một lúc sau trước mặt Lạc Vân Sam đã có ba quả cầu tuyết.
Lạc Vân Sam sửa hình dạng của ba của cầu thành hình hộp rồi đẩy chúng lại gần nhau, sau đó nàng lấy tuyết để kết nối chúng.
Chân, thân, đầu.
Lạc Vân Sam nhìn người tuyết của mình một lúc mới miễn cưỡng gật đầu, tiếp đó dựa theo trí nhớ bổ sung các chi tiết cho người tuyết.
Về phần kí ức của nàng có gì, đó chỉ vỏn vẹn một câu là làm cho hài hòa.
Sau khi Phùng Liễu đặt một chiếc mũi heo lên quả cầu tuyết, Lạc Vân Sam cũng đã điều chỉnh người tuyết của mình ra hình ra dạng, tiếp theo chính là cánh tay.
- Vân Sam!
Phùng Liễu tủm tỉm cười bưng đầu heo của cô đi tới.
- Em nhìn này, cái này trông có giống em không?
Lạc Vân Sam...
- Cô ơi, cô làm cái mũi lớn thế!
Lạc Vân Sam sờ mũi mình.
"Mình cũng không phải heo mà."
- Thế sao?
Phùng Liễu nhướng mày.
- Sao tôi lại cảm thấy nó chính là em, rất giống.
Lạc Vân Sam khó hiểu chớp mắt.
"Ban nãy mình có làm gì sai à nhỉ?"
- À đúng rồi, người tuyết của cô rất giống em!
"Cần gì quan tâm xem có sai hay không, cứ nhận là được rồi!"
- Chuẩn rồi, em là đồ con heo!
Phùng Liễu lạnh mặt nhét người tuyết vào tay Lạc Vân Sam.
- Đi mà ôm con heo của em đi!
Vẻ mặt Lạc Vân Sam ngây ngốc.
"Không phải chỉ là người tuyết thôi sao? Sao lại biến thành đầu heo rồi? Không cầm đi luôn hả?"
- Mẹ ơi, chị gái này làm người tuyết cho con đó!
Cô bé ban nãy kéo một người tới và chỉ tay vào Lạc Vân Sam.
- Cảm ơn người tuyết của cô nhé!
Mẹ Cầu Cầu lịch sự cảm ơn.
- Không có gì đâu, Cầu Cầu thích là được rồi.
Lạc Vân Sam vươn tay muốn sờ mặt Cầu Cầu, nhưng nàng nghĩ tới tay mình đang lạnh nên thu tay lại.
- Nào, cảm ơn chị đi con.
Mẹ Cầu Cầu nói.
- Em cảm ơn chị ạ!
Cầu Cầu ngoan ngoãn làm theo.
- Ừm!
Lạc Vân Sam cười.
Lúc mẹ Cầu Cầu đang định nắm tay cô bé rời đi lại nhìn thấy sợi tơ hồng trên tay Lạc Vân Sam, cô khẽ ngây người.
- Mẹ ơi, con muốn về nhà ăn tôm hùm đất!
Cầu Cầu kéo tay mẹ cô bé rồi nói tiếp.
- Con còn muốn ăn cả nồi lẩu nóng nữa!
- Được, mẹ đưa con đi ăn lẩu.
Mẹ Cầu Cầu hồi thần, cô nắm tay Cầu Cầu rời đi.
- Cả tôm hùm đất nữa cơ!
- Ừ, cả tôm hùm đất.
"Đã qua nhiều năm vậy rồi, quên cô ấy đi thôi!"
Lạc Vân Sam nhìn Cầu Cầu rời đi nhưng thân hình vẫn cứng đờ tại đó, bỗng dưng nàng nghĩ lại rồi liền hiểu những điều kỳ lạ Phùng Liễu nói ban nãy.
- Cô ơi, vừa nãy cô ghen hả?
Lạc Vân Sam đặt đầu heo đè lên người tuyết của mình, sau đó phủi bông tuyết trên người xuống.
- Ghen ấy hả?
Phùng Liễu nhíu mày.
- Tôi không thích ăn đồ chua!
Vẻ mặt Lạc Vân Sam bây giờ chính là em hiểu mà, nàng nhẹ nhàng vuỗi bông tuyết trên đầu Phùng Liễu.
- Vậy là tốt rồi, em còn tưởng cô để ý Cầu Cầu thơm má em chứ.
Lạc Vân Sam chớp mắt tỏ vẻ vô tội.
- Ái chà!
Phùng Liễu lên tiếng, cô quay mặt đi không thèm quan tâm đến Lạc Vân Sam..
"Mình là người hẹp hòi thế à? Chỉ là cô bé mà thôi, mình mà lại để ý người tuyết đầu tiên của Lạc Vân Sam tặng cho cô bé đó sao? Mình mà lại để ý cô bé thơm má người yêu mình nữa chắc?"
"Không, mình không hề để ý!"
- Cô ơi, cô xem hai người tuyết của chúng ta này, nhìn giống hai ta thật chứ!
Lạc Vân Sam không ngại Phùng Liễu ghen, thậm chí nàng còn có chút vui vẻ.
"Này cũng chính là biểu hiện cô ấy quan tâm đến mình!"
- Hai cái?
Phùng Liễu xoay người lại nhìn theo hướng Lạc Vân Sam chỉ.
Một người tuyết đầu heo đè trên thân của một người tuyết khác.
Phùng Liễu...
- Đêm nay đừng hòng ngủ cùng tôi!
Không biết Phùng Liễu nghĩ tới cái gì mà mặt đỏ ửng lên.
Đi chơi về, mẹ Phùng thấy quần áo hai người đều ướt đẫm liền kéo hai người đi tắm.
Quần áo của Phùng Liễu và Lạc Vân Sam đều ở trong vali, dường như hai đều vội vàng lấy quần áo cùng một lúc.
- Cô ơi, hay là tắm cùng nhau được không?
Lạc Vân Sam giơ quần áo trong tay lên.
- Không! Em tắm ở đây, tôi xuống dưới.
Phùng Liễu trừng mắt nhìn Lạc Vân Sam.
"Ban ngày ban mặt cũng không đứng đắn."
- Cô à, em nói là tắm rửa bình thường mà!
Lạc Vân Sam có chút tủi thân, nàng cũng không phải người không biết suy nghĩ.
"Tắm cùng nhau ấm áp hơn, còn có thể kỳ cọ cho nhau mà. Tất nhiên lúc kì cọ có thể cọ ra lửa không thì tính sau."
- Thật sự không nghịch đấy chứ?
Phùng Liễu nửa tin nửa ngờ hỏi.
- Tất nhiên ạ, nếu em làm chuyện gì không đứng đắn thì đêm nay em sẽ ngủ sô pha!
- Thế à?
Phùng Liễu trắng mắt liếc Lạc Vân Sam.
- Vốn dĩ hôm nay em phải ngủ sô pha đấy.
- Vâng vâng, nếu em nghịch ngợm em sẽ ngủ sàn nhà!
Lạc Vân Sam giơ quần áo đảm bảo.
Phùng Liễu nhìn chằm chằm Lạc Vân Sam ba giây, cô gật đầu rất nhẹ.
- Đi tắm thôi!
Lạc Vân Sam cười lớn, nàng trực tiếp kéo tay Phùng Liễu vào nhà tắm.
Nàng đã nói không đùa nghịch thì chính là không đùa nghịch, lúc hai người tắm rửa Lạc Vân Sam lại vô cùng nghiêm túc, không hề có một ý nghĩ sai trái nào, thậm chí còn mát xa cổ cho Phùng Liễu.
- Cô yêu thoải mái không ạ?
- Cũng được, sang trái chút đi.
Hai người đều trần trụi, Phùng Liễu cũng không ngại ngùng, cô để Lạc Vân Sam chỉnh nước ấm dội lên người nên cũng thoải mái hơn.
- Tuân lệnh!
Lạc Vân Sam làm theo, tay hơi dịch sang trái.
Trong mùa đông giá rét, tắm nước nóng là thích nhất. Đặc biệt là được tắm nước nóng cùng người mình thích, loại cảm giác sung sướng này không có từ ngữ nào diễn tả được.
Lạc Vân Sam dựa vào tay nghề của mình mà thành công làm cho Phùng Liễu thoải mái, buổi tối có thể tiếp tục như hôm qua.
"Đương nhiên là có cả đoạn tắt đèn nhưng không ngủ!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT