Tiếng phanh xe gấp khiến Lạc Vân Sam và Phùng Liễu cũng phải chú ý tới, Vương Kiến An ngồi trong xe đờ ra nhìn hai người.
Lạc Vân Sam vuốt mũi, nàng nhìn Phùng Liễu.
Phùng Liễu khẽ nhíu mày nhưng cũng mau dãn ra, cô thản nhiên nắm tay Lạc Vân Sam tới chỗ Vương Kiến An.
- Chào buổi sáng anh Vương!
Lạc Vân Sam chào hỏi trước.
- À, chào cô.
Vương Kiến An là một mặt không tin nổi nhìn Phùng Liễu và Lạc Vân Sam, đôi mắt anh ta dán chặt vào đôi bàn tay đang nắm của hai người.
- Hy vọng anh Vương có thể giữ bí mật một chút, chuyện này chúng tôi vẫn chưa nói với bác trai và bác gái.
Lạc Vân Sam nói thẳng, nàng làm rõ mối quan hệ của mình với Phùng Liễu đồng thời cũng đưa ra yêu cầu giữ bí mật với anh ta.
Vương Kiến An hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, tin tức này đúng là có chút đả kích, anh ta còn chưa kịp phản ứng lại.
- Hai người là người yêu sao?
Trong mắt Vương Kiến An mang theo vẻ không tin, anh ta mở miệng hỏi lại.
- Đúng, Vân Sam là bạn gái của tôi.
Phùng Liễu nhanh chóng đáp lời, mặt cô không có vẻ gì là ngượng ngùng hay giấu giếm.
- Thì ra... thì ra là như thế này!
Vương Kiến An xấu hổ, anh ta cũng không biết nên nói gì cho phải.
- Anh Vương có thể giúp chúng tôi giữ bí mật không?
Lạc Vân Sam cúi người nhìn Vương Kiến An đang ngồi trên ghế lái.
- Tất nhiên, tất nhiên là được!
Sau khi hồi thần, Vương Kiến An cũng bình tĩnh hơn nhiều.
"Xem ra mình và Phùng Liễu đúng là không có khả năng, cũng đến lúc mình phải chết tâm rồi."
Vương Kiến An nghĩ vậy xong không nhịn được lại nhìn Lạc Vân Sam, giống như muốn xem trên người nàng có nơi nào ưu tú hơn anh ta.
"Cô Lạc này trẻ tuổi hơn mình, đẹp hơn mình, hơn nữa lại là đồng nghiệp sáng đi chiều về cùng Phùng Liễu, Phùng Liễu thích nàng không thích mình cũng phải."
Vương Kiến An là người khá lạc quan, nâng lên được thì cũng bỏ xuống được.
- Vậy hai người có cần tôi đưa về không?
Vương Kiến Anh nhanh chóng hồi phục tâm tình.
- Không cần đâu, tôi có lái xe tới đây.
Lạc Vân Sam mỉm cười, nàng khá hài lòng với thái độ của Vương Kiến An.
- Vậy tôi không làm phiền hai người nữa, bao giờ đi thăm cô Vương tôi sẽ liên hệ với cô Lạc sau.
Vương Kiến An nói xong liền nhả chân phanh, anh ta lập tức lái xe khỏi tầm mắt của hai người.
- Cô ơi, lần này là ngoài ý muốn. Lần sau hôn cô em sẽ chú ý xung quanh một chút.
Lạc Vân Sam quay đầu nhìn Phùng Liễu nói.
Phùng Liễu ho nhẹ một tiếng.
- Không sao, tôi và em cũng không phải loại quan hệ xấu hổ gì.
Phùng Liễu chỉ lo lắng ba mẹ mình trong thời gian ngắn không tiếp thu được, so với ánh mắt của mấy người xung quanh thì tâm trạng của Lạc Vân Sam mới là thứ khiến cô để tâm.
Thật ra Vương Kiến An cũng là một người khá uy tín, anh ta đã đồng ý giữ bí mật cho hai người liền không hé răng nói với người ngoài, sau khi trở về chỉ nói với bố mẹ rằng không có ý gì với Phùng Liễu để hai người đừng tác hợp nữa.
Vương Kiến An xuất hiện cũng chỉ là một nốt nhạc lệch nhịp trê bản tình ca của Phùng Liễu và Lạc Vân Sam, về cơ bản là không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp của hai người, cho nên những dự định trước đó vẫn được tiếp tục.
Mãi tới 30 Tết, mẹ Phùng và Phùng Liễu ăn trưa xong liền bắt đầu bận rộn trong bếp để chuẩn bị cơm tối.
Lạc Vân Sam đeo tai nghe bluetooth nói chuyện với người nhà.
- Vân Sam, nghe Tiểu Từ nói con đến ở nhà bạn gái hả?
Mẹ Lạc trực tiếp gọi điện thoại quốc tế tới cho nàng.
- Dạ, đúng ạ.
Lạc Vân Sam đáp, nàng đứng cạnh cửa sổ nghe điện thoại.
- Con yêu đương cũng được nhưng phải quản lý tốt công ty trong nước, gần đây mẹ có nghe thấy chuyện một vài vật liệu xây dựng có chất lượng không tốt đấy, qua Tết con đi kiểm tra chút xem.
Mẹ Lạc dặn dò vài câu sau đó liền chuyển đề tài tới chuyện trong công ty.
- Vâng, con biết rồi ạ.
Lạc Vân Sam đáp.
- À, dưới quên cũng gọi điện tới, có thể thì mùng 2 mùng 3 con về thăm chút đi, dù sao cũng là người một nhà.
Lạc Vân Sam cũng vâng lời.
- Vậy tới mùng 4 hoặc mùng 5 con sẽ tới thủ đô.
Mẹ Lạc gật đầu.
- Được rồi, con ở trong nước có chuyện gì thì cứ gọi cho mẹ.
- Con đã biết.
Hai người đều im lặng, cuối cùng mẹ Lạc thở dài một tiếng nói.
- Con với con bé ở cùng cho tốt, chắc chắn thì đưa tới đây cho ba mẹ nhìn xem đã, nếu muốn kết hôn mẹ cũng có thể sắp xếp.
- Mẹ...
||||| Truyện đề cử:
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
Lạc Vân Sam nói, nàng bỗng cảm thấy chỉ trong mấy phút ngắn ngủi nhưng có thật nhiều điều muốn nói cùng mẹ Lạc, nhưng nàng không biết bắt đầu từ đâu.
Trong trí nhớ của Lạc Vân Sam, ấn tượng của nàng với ba mẹ cũng không nhiều.
Đặc biệt là trước khi ra nước ngoài, trong ký ức của nàng ngoại trừ ông bà nội chính là mấy người gia sư và bạn tốt Từ Bân.
Nói khó nghe hơn thì chính là trong ấn tượng khi còn nhỏ của Lạc Vân Sam, nàng còn quan tâm tài xế hơn cả ba mẹ.
Đương nhiên điều này cũng không thể nói ba Lạc và mẹ Lạc đối xử với Lạc Vân Sam không tốt, chỉ là bọn họ thấy con gái sống trong nước như vậy là ổn rồi.
Hai người họ thấy con gái của mình giao cho ông nội Lạc chăm sóc là không nên, nhưng điều bọn họ có thể làm chỉ là ngày lễ ngày Tết mua vài món quà cho Lạc Vân Sam, lớn hơn thì đưa tiền còn hiện tại chính là đưa cổ phần.
Sau khi ông bà nội của Lạc Vân Sam mất, ba Lạc và mẹ Lạc cũng có ý định đưa Lạc Vân Sam qua Mỹ.
Nhưng lúc đó trong lòng Lạc Vân Sam chỉ có ông bà nội, nàng không muốn ra nước ngoài.
Cũng may khi ấy Từ Bân vẫn ở trong nước, cô thường đến ở nhà họ Lạc, Lạc Vân Sam cũng không tới mức quá cô đơn.
Điều làm tâm lý của Lạc Vân Sam thay đổi chính là sau khi xảy ra chuyện, ba Lạc và mẹ Lạc vì an toàn của Lạc Vân Sam mà dựng lên tầng tầng lớp lớp bảo vệ nàng.
Bên cạnh không có bạn tri tâm, xung quanh lại chính là mấy vệ sĩ cả ngày chỉ đứng đơ ở đó, một thời gian sau trong lòng Lạc Vân Sam xảy ra thay đổi.
"Khi ấy mình cảm thấy như thế nào?"
Lạc Vân Sam ngây ngốc một hồi, khi nàng còn chưa nghĩ ra đã bị mẹ Lạc cắt ngang.
- Nếu thật sự không thích đi làm ở công ty thì con có thể đi vẽ tranh.
Mẹ Lạc nói xong lại thở dài.
- Mẹ và ba con đều có thể chăm sóc con mấy chục năm nữa, đến lúc đó nếu con muốn sinh con hoặc là muốn nhận con nuôi cũng được.
- Mẹ...
Lạc Vân Sam một lần nữa nghẹn lời.
- Con muốn dùng những gì ông nội đã dạy con.
Trong lòng Lạc Vân Sam không bài xích việc thừa kế công ty của nhà, nàng chỉ chán ghét việc vì công ty mà phải bỏ những thứ khác.
"Tiền tài và quyền lợi đều là những thứ khiến người khác động tâm, thế nhưng mình không muốn cả đời đều phải phấn đấu vì cái gọi là tiền tài, cố gắng cho lý tưởng của chính mình là tốt nhất."
- Ừ.
Mẹ Lạc lên tiếng, bà dời mắt nhìn về phía chồng mình rồi lại dùng ngón tay chỉ vào điện thoại, ý hỏi xem ông có muốn nói chuyện với Lạc Vân Sam hay không.
Ba Lạc do dự một lúc, cuối cùng ông cũng nhận điện thoại.
- Alo, Vân Sam!
Lạc Vân Sam rũ mắt.
- Ba!
- Vân Sam, con thích cái gì thì làm cái đó, trước kia ba và mẹ con không làm tròn bổn phận của cha mẹ, bây giờ cũng chỉ có thể giúp con xử lý chuyện công ty mấy năm mà thôi.
Tư duy của ba Lạc tương đối rõ ràng, ông sẽ không vì để con gái yên bề gia thất mà làm ra những chuyện không nên làm.
- Ba, cảm ơn ba.
Lạc Vân Sam khô khốc đáp lại, nàng vẫn không quá quen khi ba mẹ bỗng dưng quan tâm như vậy.
- Quà tặng năm mới ba đã phái người đưa tới trong nước rồi, qua Tết con vào chỗ chú Trương mà lấy.
Ba Lạc bắt đầu cảm thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng.
- Ba nghe nói bây giờ con làm giáo viên đúng không, nếu công việc có chuyện gì phiền phức cứ tìm bác hai của con, ông ấy cũng nhận chức trong tỉnh.
- Vâng, con đã biết thưa ba.
Lạc Vân Sam gật đầu, nàng vẫn nhớ rõ người bác hai này, ông ấy là Giám đốc Sở giáo dục của tỉnh.
"Nếu giáo viên muốn phát triển trong ngành giáo dục này hẳn không thoát khỏi liên quan tới bác hai."
Ba Lạc không phải người sống tình cảm, ông nói thêm vài câu với Lạc Vân Sam rồi tắt máy.
Lạc Vân Sam nhìn màn hình điện thoại hiển thị thời gian cuộc gọi gần nửa tiếng thì trên mặt lộ ra nụ cười.
"Tính ra ba và mẹ cũng rất đáng yêu đấy chứ."
"Sang năm hai người họ liền về nước, đến lúc đó mình phải thử xem có mang được cô ấy về nhà ăn Tết không."
Buổi tối đêm 30 vô cùng náo nhiệt, sau khi ăn cơm chiều, Lạc Vân Sam và Phùng Liễu liền cùng nhau ngồi xem chương trình trên tivi.
Hai người thấy tiểu phẩm thú vị liền cùng nhau cười hi hi ha ha trên sô pha, không khí vui vẻ vô cùng.
Sau 10 giờ đêm, ba Phùng và mẹ Phùng không thức được nên đã đi ngủ, chỉ còn lại hai chị em Phùng Liễu và Lạc Vân Sam cùng nhau đón giao thừa.
Phùng Ích không thích xem mấy chương trình Gala xuân nên đeo tai nghe ngồi trên sô pha chơi game cùng bạn.
Lạc Vân Sam xem các chương trình tết thì càng thấy mới lạ, vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện.
- Cô nhìn kìa, kia chẳng phải là Phong Hi sao?
Khi bắt đầu tiết mục hợp xướng, Lạc Vân Sam liền thấy bóng dáng quen thuộc.
- Ừ đúng rồi, chính là Phong Hi.
Phùng Liễu gật đầu.
- Cạnh cô ấy chính là Hàng Thêu Tô Châu.
- Một đỏ một xanh quả thực rất hợp.
Lạc Vân Sam gật đầu, hình ảnh lúc này là Hàng Thêu Tô Châu mặc váy dài đỏ, Phong Hi một thân váy dài xanh lam, hai người nắm tay nhau cùng nhìn ống kính/
- Đúng là rất đẹp.
Phùng Liễu gật đầu tán đồng.
Thời gian trôi nhanh, trên màn hình tivi bắt đầu đếm ngược thời gian tới năm mới.
Năm, bốn, ba, hai, một!
- Năm mới vui vẻ!
Lạc Vân Sam và Phùng Liễu cùng nói.
Lúc này Phùng Ích cũng đặt điện thoại xuống, cậu cười nhìn hai người chúc mừng năm mới.
- Cho em!
Phùng Liễu đưa một bao lì xì cho cậu.
- Cảm ơn chị!
Phùng Ích cười đón lấy.
- Cái này là của tôi.
Lạc Vân Sam cũng lấy từ trong túi ra một bao lì xì.
Phùng Ích có chút do dự nhìn qua chị mình, cậu thấy cô không phản đối mới dám nhận lấy.
- Em cảm ơn cô Lạc, sang năm mới chắc chắn cô Lạc càng ngày càng xinh!
Phùng Ích nhận được lì xì xong miệng như bôi mật nói.
Đặc biệt là khi cảm nhận được độ dày của bao lì xì, đôi mắt cậu sáng lên, chúc Lạc Vân Sam trên trời dưới bể cái gì cũng chúc nàng,
Sau khi qua giao thừa, Phùng Ích liền về phòng của mình, chỉ còn Lạc Vân Sam và Phùng Liễu ở lại ngắm pháo hoa ở gần đó.
- Ở đây không cấm bắn pháo hoa, pháo nổ hả cô?
Lạc Vân Sam nhìn bầu trời hỏi.
- Có chứ, nhưng không tránh được có vài người muốn thử, chỉ cần chạy nhanh một chút là không vấn đề gì.
Phùng Liễu cười nói.
- Vậy cô có muốn đi thử một lần không ạ?
Lạc Vân Sam thấy ánh mắt hâm mộ của Phùng Liễu liền hỏi.
- Đi bắn pháo hoa sao?
Phùng Liễu có chút dao động, tuy nhiên cô vẫn từ chối.
- Thôi bỏ đi, giờ cũng muộn rồi nên về tắm rửa thôi.
Lạc Vân Sam hơi nhướng mày, trong đầu nàng bắt đầu nảy ra ý tưởng.
- Vâng ạ!
"Mình có thể phóng loại pháo hoa khác trên người cô ấy cơ mà!"