vào trong nhà, Sở Hàm thấy được Sở tam gia, Sở Mục Bình.

Sở gia là một gia tộc lớn, Sở lão gia có tất cả 4 đứa con, gồm 3 trai 1 gái.

Con trai trưởng Sở Thừa Hiến đã qua đời, con trai thứ hai là Sở Dụ Hằng chính là baba Sở Từ và Sở Hàm, con trai thứ 3 Sở Mục Bình, còn con gái út đã gả cho gia đình danh giá ở kinh thành.

Gen người nhà họ Sở rất tốt, ba anh em Sở gia lúc còn trẻ đều rất tuấn tú. Sở Mục Bình năm nay đã 40 tuổi, dáng người chững chạt, ngũ quan đoan chính, có tí nếp nhăn, khí chất có hơn chứ không kém.

Vợ chồng Sở Mục Bình vì bận bịu việc làm ăn, tạm thời rời đi một thời gian, khi trở về lại nge nói Sỡ lão gia nhận về đứa cháu gái, là con của anh chị hai.

Thật sự làm ông ta choáng váng mặt mài. Ở đâu lại chui ra thêm đứa con gái 18 tuổi thế?

Thấy Sở Hàm bước vào, Sở Mục Bình nhìn ngẩn ngơ, đầy mặt đăm chiêu suy nghĩ.

Chờ Sở Từ lên lầu, ông mới bắt đầu hỏi Sở Hàm" Tiểu Hàm, cô bé vừa rồi là chị ruột cháu sao? có thật vậy không?"

" vâng, đúng là sự thật "

Nhận được câu trả lời khẳn định, Sở Mục Bình nghiêm túc suy tư một hồi, mặt ông ta vẫn miên mang khó hiểu." Nhưng là... chị cháu không phải đã chết rồi sao?"

Sở Hàm nhận thấy được, chú ba của cậu có khả năng biết chút gì đó." Chết rồi?...

Chú biết sự việc của Sở Từ sao? sao chú lại cho rằng chị ấy chết?"

"Ta cũng đâu biết rõ ràng, chỉ biết rằng, lúc mẹ cháu sinh ra bé gái, ông nội cháu đặt cho tên Sở Từ, không lâu sau đứa bé được một tháng bệnh nặng qua đời".

Sự tình của anh,chị dâu Sở Mục Bình không biết được nhiều. Lúc ấy ông vẫn chưa tốt nghiệp đại học, chỉ có lúc được nghỉ hè hoặc nghỉ tết ông mới về nhà.

Sở Hàm nhíu mày, chẵng lẽ chuyện năm đó là nhầm lẫn sao? Cho rằng người đã chết, nhưng kỳ thật đã bỏ lỡ nhiều năm nay?

Sở Hàm bỏ qua ý nghĩ vừa rồi," chắc là năm đó nhầm lẫn chổ nào rồi, đều quan trọng giờ là chị ấy vẫn còn sống".

Sở Mục Bình thật sự cười không nổi. Sự góp mặt của Sở Từ nói lên có thêm người chia tài sản.

Mắt thấy Sở lão gia cũng không sống được bao lâu, đợi ngày ông nhắm mắt lìa đời, nhà họ Sở khẳng định sẽ tách ra.

Ông cùng Sở Dụ Hằng bằng mặt chứ không bằng lòng, thời khắc thật sự tách ra hai người sẽ trở mặt với nhau. Chỉ sợ tới lúc đó lão gia tử phân tài sản theo thứ tự lớn nhỏ, như vậy thì ông sẽ thua thiệt rất lớn.

" Nghe nói cháu đón con bé đó về từ khu dân nghèo?" Sở Mục Bình lại hỏi.

“ Chú ba, chuyện lúc trước đã qua rồi.” Sở Hàm khẽ cau mày, lộ vẻ không vui khi nge ông ta nói về Sở Từ như vậy.

" cái gì mà trước hay sau, từ nhỏ đã sinh sống nơi đó, lớn lên tính cách cũng không đàng hoàng, ta nge người làm nói con bé lúc mới tới, ăn mặc rách rưới? Tới rồi trong nhà chỉ biết ăn với ngủ?"

Khi 3 người Sở Hàm về nhà, Sở Mục Bình đã hỏi người làm về tình huống của Sở Từ trước đó rồi.

Ấn tượng của người làm về Sở Từ cũng không tốt, từ đầu tới chân một vẻ quê mùa, không chút tiến bộ, ngay cả ở trước mặt người lớn còn không biết giữ phép tắc lễ nghĩa.

Tuy rằng Sở Hàm cũng khó chịu với mấy thói hư tật xấu đó của Sở Từ, nhưng khi nghe Sở Mục Bình nói cậu thấy càng khó chịu hơn.

Đó dù sao cũng là chị ruột cùng một dòng máu với cậu, từ nhỏ đã bị bỏ rơi, sống cơ cực vậy chị ấy cũng đâu muốn.

" chú ba, đừng nói vậy, mấy năm qua chị ấy ăn không ít khổ rồi, chúng ta là người nhà chị ấy, nên bù đắp hơn là trách cứ ".

Sở Mục Bình lập thức hùa theo " cháu nói cũng đúng, con bé là người nhà chúng ta"

Vừa mới ông uống lộn thuốc rồi, vậy mà trước mặt Sở Hàm nói ra mấy lời đó, Sở Hàm dĩ nhiên phải đứng về phía ba mẹ nó rồi.

Sở mục bình nhìn trên lầu, âm thầm tính toán, nếu Sở Từ không phải người nhà Sở gia, ông tìm cơ hội đuổi đi. Mà đúng là sự thật, ông cũng không cho phép cùng ông đoạt gia tài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play