Hà Bảo Ngân từ bên trong phòng đi ra, nhìn Khúc Đàn một lượt, nói.

"Ngươi mới vừa nói cái gì? Nói lại cho ta nghe thử..."

Khúc Đàn bộ dáng ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, không một chút tự giác của người hầu, bắt đầu thao thao bất tuyệt nói Hà Bảo Ngân...

"Ta là nói vương phi người, làm thê tử kiểu gì, sáng sớm phu quân phải dậy sớm lên triều, không dậy hầu hạ lại còn ngủ tới tận trưa... Giáo dưỡng của một tiểu thư Hầu phủ là như vậy hay sao?..."

Quản gia nghe một nha hoàn báo có chuyện, vội vàng chạy tới, thấy Khúc Đàn đang lý lẽ hùng hồn dạy bảo chủ tử, trong lòng lạnh lẽo, chỉ biết thở dài lắc đầu.

Hà Bảo Ngân nghe Khúc Đàn nói xong, chỉ cười lạnh một tiếng, sai người mang tới một cái ghế ngồi xuống, nhàn nhạt nói.

"Ngươi nghĩ mình là ai?"

Hà Bảo Ngân cảm thấy chính mình dẫm phải vận c*t chó, đen đủi hết đường nên hiện tại, nàng mới vừa thành thân không lâu, đã liên tiếp gặp được mấy chuyện kỹ nữ trà xanh lởn vởn làm bực mình, trên khóe mắt còn muốn có nếp nhăn luôn rồi.

Khúc Đàn thường ngày ỷ vào việc, Lê Hữu Quân giao việc hậu trạch cho nàng ta quản lý, nên vô cùng phách lối. Lúc này cho dù Hà Bảo Ngân là vương phi, nàng ta cũng không muốn để vào mắt.

"Thường ngày đều là ta hầu hạ vương gia mọi việc lớn nhỏ, nay vương phi người vào cửa, là thê tử ngươi tại sao một chút tự giác hầu hạ phu quân cũng không có..."

Hà Bảo Ngân hơi nheo mắt lại, ý vị nói.

"Thường ngày sinh hoạt của vương gia đều là ngươi hầu hạ?"

"Đúng..."

Hà Bảo Ngân cười lạnh một tiếng, hổ không ra oai, mấy kẻ này tưởng nàng là mèo bệnh chắc.

"Vậy hôm nay, bổn vương phi liền để ngươi hầu hạ vương gia cho thỏa thích..."

Nói đến đây, nàng nhìn sang Dương Nhung phân phó.

"Ngươi đi lấy toàn bộ y phục, giày, tất... Của vương gia tới đây cho bổn cung, chỉ để lại ba bộ y phục và hai đôi giày mới nhất chưa dùng qua, còn toàn bộ đều mang lại đây..."

Dương Nhung có chút khó hiểu nhìn chủ tử nhà mình, thấy nàng mất kiên nhẫn nhìn sang, cũng không dám nhiều lời, nhanh chóng mang theo người đi lấy đồ tới.

Qua nửa canh giờ, rốt cuộc Dương Nhung đã mang được toàn bộ y phục cũ mới của Lê Hữu Quân đều mang tới.

Hà Bảo Ngân chầm chậm đứng lên, một cước đạp xuống toàn bộ những y phục đó, sau đó lại tự mình dẫm đạp một hồi.

Nhìn đống y phục lộn xộn kia, nàng vô cùng hài lòng gật đầu.

"Ngươi làm cái gì?"

Khúc Đàn nhìn những y phục kia đau lòng chạy lại, ôm lấy. Hà Bảo Ngân điềm tĩnh nhìn nàng ta, nói.

"Ngươi thích hầu hạ vương gia như vậy, thế thì những y phục này ngươi giặt cho sạch, gấp lại cho gọn, tự mình làm, không được nhờ bất cứ người nào giúp đỡ... Xong ở chỗ này thì đến quét dọn, lau chùi toàn bộ viện chính từ trong ra ngoài, không cho phép để lại dù là một chút bụi... Phải thật là sạch, ta sẽ kiểm tra, nếu còn một vết bẩn, vậy sẽ tương ứng với một côn..."

"Dựa vào cái gì ta phải làm? Đồ là do ngươi phá, muốn giặt cũng là ngươi tới giặt. Quét dọn là việc của nha hoàn hạ đẳng. Ta vì cái gì phải làm..."

Khúc Đàn hai mắt đỏ ngàu, tức giận thở hổn hển mắng.

Hà Bảo Ngân khẽ nhún vai một cái, hờ hững như chuyện đương nhiên, nói.

"Bởi vì ngươi là nô tài? Ta là chủ mẫu nơi này, ta nói ngươi làm thì ngươi phải làm..."

Khúc Đàn bị nàng nói đến cứng họng, đứng đơ người ra một lúc, mới nói.

"Ta không làm đấy, ta xem ngươi làm gì được ta..."

"Ta không làm gì ngươi, nhưng nó thì không chắc đâu nha..."

Hà Bảo Ngân vừa nói, vừa chỉ tay về hướng Purple đang đi tới. Chờ nó đi đến bên cạnh, Hà Bảo Ngân vuốt vuốt đầu nó mấy cái, nói.

"Ngươi lâu rồi không có ăn tươi nhỉ, hôm nay ta cho ngươi cơ hội để có một món tươi..."

"Hú..."

Purple nghe thấy ăn tươi, vô cùng phấn khích mà hú lên một tiếng rầm trời.

Hà Bảo Ngân thấy nó kích động như vậy, khẽ cười một tiếng, chỉ vào Khúc Đàn, nói.

"Ngươi rảnh rỗi như vậy, hôm nay đến cùng ta trông người làm việc, nàng ta mà lười biếng ngươi đốc thúc, vậy ngươi liền được ăn tươi..."

"Hú...ú u u u..."

Purple kích động hú to, đuôi lắc lắc vui vẻ. Khúc Đàn nhìn thấy Purple, hai chân đã run đến lợi hại, xém ngã quỳ gối.

Tiếp theo đó là tình cảnh Khúc Đàn khệ nệ vất vả mang đồ đi giặt. Hà Bảo Ngân nhàn nhã cho người mang giường quý phi của mình, cùng với hoa quả tươi đến sân giếng giám sát Khúc Đàn làm việc.

Purple ở một bên phá lệ không ngủ, nghiêm túc trông coi người làm việc. Khúc Đàn bị một con sói lớn nhìn chằm chằm, đầu óc căng như dây đàn, không dám lơ là, nghiêm cẩn làm việc.

Hà Bảo Ngân nhàm chán ngáp một cái, nói với Dương Nhung đang hầu hạ bên cạnh.

"Ngươi đi nói với quản gia, bảo hắn gọi thợ may tới đây cho ta..."

"Vâng..."

Trưởng quầy của Tú Lan Phường, nghe nói Khánh Vương phi cho gọi, rất nhanh đã mang theo tú nương giỏi nhất, cùng vải tốt nhất, đẹp nhất đến Khánh Vương phủ.

Hà Bảo Ngân hài lòng gật đầu, chọn qua mười mấy sấp vải, nói.

"Tất cả những sấp vải ta lựa chọn, đều mang may mỗi loại thành hai bộ đồ nam và nữ, kiểu dáng tương đồng, khiến người ta vừa nhìn liền có thể nhận biết là một đôi..."

Trưởng quầy nghe xong liền hiểu ý của nàng, cười lớn.

"Haha... Được... Được... Nhưng nếu như vậy giá thành sẽ có chút..."

Hà Bảo Ngân nhìn trưởng quầy phất tay, hào phóng.

"Bạc không thành vấn đề, chỉ cần ngươi làm tốt. Những bộ đồ đôi làm cho ta phải đảm bảo có một không hai, không đụng hàng với bất kỳ kẻ nào là được..."

"Được ạ... Được ạ..."

Lê Hữu Quân sau một ngày dài mệt nhọc trở về, vừa vào cửa đã thấy Khúc Đàn đứng ở đó.

"Vương gia... Xin người làm chủ cho nô tỳ..."

Khúc Đàn vừa thấy Lê Hữu Quân vào cửa đã lao đến, quỳ trước mặt hắn khóc lớn.

Lê Hữu Quân nhíu mày nhìn nàng ta, lạnh lùng hỏi.

"Có chuyện gì?"

Khúc Đàn khóc nấc lên từng hồi, nói.

"Huhu... Vương gia, nô tỳ theo hầu người bao nhiêu năm nay, nô tỳ chưa bao giờ dám si tâm vọng tưởng bất cứ điều gì, chỉ cần được ở bên hầu hạ người đã là phúc phận của nô tỳ..."

Nàng ta nói dở chừng, khóc như nghẹn lời, quỳ tới chân Lê Hữu Quân, dập đầu, nói tiếp.

"Vương gia thành thân là việc vui mừng, biết người đã có Vương phi bên người, nhưng nô tỳ vẫn muốn được hầu hạ người nên mới đến thỉnh xin vương phi..."

Lê Hữu Quân nghe đến đây hơi nhíu mày một chút, nhưng cũng không nói gì. Khúc Đàn len lén nhìn biểu tình của hắn, sụt sịt mấy cái, lại nói tiếp.

"Không ngờ vương phi không những không chấp nhận, còn mang toàn bộ đồ của vương gia tới, tự mình đạp bẩn, sau đó bắt nô tỳ giặt sạch. Còn bắt nô tỳ làm các công việc nặng nhọc quét dọn khác... Nàng mang đến một con sói lớn, nói nếu nô tỳ không làm tốt sẽ để nó ăn tươi nô tỳ... Vương gia... Nô tỳ chỉ muốn được hầu hạ bên người vương gia mà thôi... Xin vương gia làm chủ cho nô tỳ..."

Vừa nói Khúc Đàn vừa giơ lên bàn tay sưng phù, có chỗ còn bị lột một lớp da ra rướm máu. Lê Hữu Quân thấy nàng ta đã nói xong, khẽ gật đầu một cái, nói.

"Ngươi đi theo ta..."

Khúc Đàn tâm tình vui vẻ, xuân tâm nở rộ, thầm nghĩ, vương gia coi trọng nàng ta như vậy, để xem lần này nàng ta sẽ cho cái vị vương phi không biết điều này mở rộng mắt, để nàng ta biết, ở vương phủ này, đắc tội với Khúc Đàn nàng sẽ có kết cục là gì.

Lê Hữu Quân để Khúc Đàn ở sân chính, cho Lục Đình đi gọi tất cả gia nhân trong phủ tập trung tới, còn mình thì đi gặp Hà Bảo Ngân.

Hà Bảo Ngân đang nhàn nhã thưởng trà, đọc thoại bản. Dạo gần đây nàng phát hiện ra, ở thế giới này vậy nhưng cũng có tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết, viết cũng vô cùng cuốn hút, một con mọt truyện là nàng như tìm được tri kỷ rồi, không có chuyện gì làm liền đọc cho vui.

"Phu nhân, nàng đang làm gì vây?"

Lê Hữu Quân ở sau lưng ôm lấy người, đặt cằm lên cổ nàng cọ cọ mấy cái. Hà Bảo Ngân bị hắn cọ buồn buồn tránh né.

Lê Hữu Quân thấy nàng nhột tránh đông, tránh tây, tiếp tục đùa dai cọ cọ thêm mấy cái.

"Buồn quá... Nào... chàng đừng cọ ta nữa... Haha..."

Hai người hồ nháo một lát, Lê Hữu Quân đem người ngồi lên đùi mình, hỏi.

"Nàng hôm nay ở nhà làm gì?"

Hà Bảo Ngân nghe hắn hỏi, hung hăng ở trên người hắn đánh một cái, nói.

"Ở trong phủ của chàng ai là người lớn nhất..."

Lê Hữu Quân khó hiểu nhìn nàng, Hà Bảo Ngân liếc hắn một cái.

"Hỏi chàng đó, ở Khánh Vương phủ ai là người lớn nhất..."

Lê Hữu Quân cong môi, nhéo mũi nàng một cái, vô cùng thức thời, lấy lòng, nói.

"Trước thì là ta, nhưng bây giờ dĩ nhiên là nàng rồi..."

"Ồ... Vậy mà ta không biết nha..."

Lê Hữu Quân nghe ra sự bất thường, trong lòng bất an. Không cần hắn hỏi, Hà Bảo Ngân đã giúp hắn khẳng định điều bất an ấy.

"Ta còn tưởng, mình ở Khánh Vương phủ này là nô tỳ hầu hạ không hơn không kém ấy chứ..."

Lê Hữu Quân nhíu chân mày, là kẻ nào không biết sống chết chọc tới bảo bối nhà hắn rồi. Nghĩ đến đây Lê Hữu Quân chợt nghĩ đến một cái tên, Khúc Đàn...

Hà Bảo Ngân thấy Lê Hữu Quân không nói gì, đưa tay đấm một cái lên ngực hắn, nói.

"Sáng sớm ngày ra đã có người đến đập cửa gọi ta dậy, dạy dỗ ta, nói ta phải hầu hạ chàng đấy, còn nói giáo dưỡng của ta có vấn đề nữa kìa..."

"Là kẻ nào?"

Lê Hữu Quân lạnh giọng, hắn tức giận rồi, thê tử của hắn, hắn còn không dám khi dễ nàng, vậy mà lại có người dám.

Hà Bảo Ngân bĩu bĩu môi, nói.

"Là hồng nhan duy nhất của chàng đấy thôi..."

"Ta làm gì có hồng nhan gì chứ?"

Lê Hữu Quân khó hiểu, mày kiếm nhíu lại. Hà Bảo Ngân nhéo hắn một cái, nói.

"Khúc Đàn... Khúc Đàn... Chàng còn dám nói không biết. Bao nhiêu năm qua, ở bên cạnh chàng ngoài nàng ta ra thì có ai hả?"

(còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play