Trần Thích run rẩy một cái, hiện tại trong lòng hắn vô cùng bất an, hắn cảm thấy mảnh giấy trên tay mình hiện tại nóng như than, tay cũng muốn phỏng luôn rồi.

"Là... Là cổ phù hại... hại người..."

"Tốt... Đưa lại đây bản quan muốn nhìn một chút..."

Trần Thích đưa tới cho Trần Mục mảnh giấy kia. Trần Mục nhận lấy, tự mình mở ra, trong nháy mắt toàn trường im lặng.

Trần Mục ánh mắt cổ quái nhìn Trần Thích.

"Ngươi là đạo sĩ gì?"

"Hả?"

Trần Thích ngơ ngẩn, không hiểu Trần Mục đang hỏi gì. Trần Mục đưa mảnh giấy lên, châm chọc, nói.

"Một mảnh giấy nhỏ, vẽ một con rùa đen mà ngươi lại nói là cổ phù nguyền rủa sao?"

"Haha... Đại sư... Đại sư là người của môn phái nào vậy?"

Hà Bảo Ngân cuối cùng cũng không thể nhịn được cười nữa rồi, ôm bụng nghiêng ngả mà cười to.

Trần Thích khuôn mặt vặn vẹo nhíu mày, tay hắn nắm chặt quả đấm, chuyện quái gì đang xảy ra thế này. Hắn nghi ngờ nhìn sang bên Hà Kính Triển và Hà Kính Phi ở bên kia.

Hà Kính Phi thúc cùi trỏ vào Hà Kính Triển.

"Huynh thế nào lại ra thành cái dạng này đây?"

Hà Kính Triển sắc mặt triệt để đen kịt rồi, nhìn chằm chằm vào Hà Trí Quang.

"Không thể nào..."

Trần Mục nhìn Trần Thích, vẫy tay ra hiệu cho binh lính tiến lên.

"Người đâu, bắt Trần Thích lại, mang về nha môn tra khảo..."

"Không... Đại nhân, ta đã phạm tội gì?"

Trần Mục cười lạnh một tiếng, âm trầm nói.

"Ngươi giả danh đại sư, giả thần, lộng quỷ lừa gạt lương dân... tội chứng rành rành còn gì để chối cãi..."

"Không... Ta không có... Ta không có lừa ai cả, ta không có giả thần lộng quỷ..."

"Haha... Vậy chuyện đang diễn ra này là sao đây, nhân chứng vật chứng rõ ràng như vậy ngươi còn dám chối..."

"Không là... Là... Chính là bọn họ bỏ bạc bảo ta làm như vậy..."

Trần Mục đối với Trần Thích chính là một nỗi sợ hãi từ trong tâm khảm, nếu hôm nay người tới là một vị quan khác, có lẽ hắn sẽ không sụp đổ tinh thần sớm như vậy. Nhưng Trần Mục thì khác, Trần Thích vừa nhìn thấy Trần Mục thì giống như chuột thấy mèo, hắn nào giám phản kháng...

Trần Thích chỉ tay vào Hà Kính Triển và Hà Kính Phi, hét to khiến cho tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn vào hai người này.

Trần Thích không cần Trần Mục hỏi đã vội vàng nói.

"Chính là bọn chúng tìm tới ta, cho ta bạc, nói với ta chỉ cần ta giúp chúng làm việc là được.

Chúng để ta giả làm đại sư, chờ khi lão phu nhân nhà này ho ra máu, không, phải nói là bà ta ho rồi cắn túi máu trong mồm trào ra, ta sẽ đến cứu..."

"Hoang đường..."

Hà Kính Triển hấp tấp hô lên, cắt ngang lời của Trần Thích.

Trần Thích bị Hà Kính Triển quát đầu óc càng thêm kích thích, gấp gáp hơn.

"Ta nói đều là sự thực... Các người để ta ở trước mặt mọi người phóng ra hạc giấy do mình chuẩn bị, trên hạc giấy được chấm sẵn máu của Lão phu nhân, tìm đến con rối cũng được dấu trước đó, cũng đã được đánh dấu bằng máu của bà ta. Hạc giấy theo điều khiển của phù chú, tìm đến nơi dấu con rối..."

"Câm miệng..."

"Nhị thúc, thúc làm gì vậy..."

Hà Kính Phi gấp đến đầu đổ đầy mồ hôi, muốn xông lên, Hà Trí Quang đã nhanh chân chặn trước mặt hắn, cười như không cười mà nhìn hắn ta. Hà Kính Phi thật muốn một quyền đánh chết Hà Trí Quang nhưng hắn không thể.

Trần Thích thấy Hà Kính Phi bị Hà Trí Quang ngăn lại, ánh mắt vô thức nhìn sang Trần Mục.

"Nói tiếp... Nói cho rõ ràng..."

Trần Mục lạnh lùng nhìn hắn, uy nghiêm nói. Trần Thích khẽ run lên một cái, nói tiếp.

"Không biết vì lý do gì mà con rối và bùa chú kia lại ở phòng của nhị phu nhân, kế hoạch ban đầu thất bại. Hai người bọn họ trong lúc gấp lại bày một kế mới. Khi Trí Quang công tử đi ngang qua lão phu nhân, bà ta sẽ một lần nữa ho ra máu, túm lấy y phục của hắn. Ta sẽ theo kịch bản lên sàn lần nữa... Sự việc tiếp theo các người cũng đã thấy rồi..."

"Hay... Hay quá... Lão phu nhân, đại bá, nhị bá... Các người diễn thật hay..."

Hà Bảo Ngân thật không thể nhịn thêm nữa mà châm chọc.

Nàng vừa lên tiếng toàn trường cũng nổi lên một hồi nghị luận.

Lão phu nhân cảm thấy khuôn mặt già này của mình, thực sự không thể giữ nổi nữa rồi, trực tiếp lăn ra bất tỉnh.

"Nhìn xem, lại ngất rồi..."

"Ôi dào... Ngất một lát đại sư dán bùa lại tỉnh như không ấy mà..."

"Haha... Bà già này mặt cũng thật là, một ngày ngất đến mấy lần mà còn chưa đi chầu ông bà luôn đi..."

Tiếng cười nhạo vang lên, lần này đối với việc lão phu nhân ngất đi, họ đã xem như hiểu thấu, chẳng ai muốn quan tâm đến bà ta nữa.

Hà Thanh Nhân vẫn luôn im lặng, hai tay âm thầm siết lại, nâng lão phu nhân lên, phân phó nha hoàn bên cạnh.

"Mau đưa lão phu nhân về nghỉ ngơi..."

Trần Mục đi tới chắp tay với Hà Trí Bình.

"Hầu gia.. Chuyện xem như đã rõ mười mươi, không biết ngài muốn xử trí như thế nào."

Hà Trí Bình đối với Trần Mục thập phần khách khí, nói.

"Cảm ơn Trần đại nhân đã giúp đỡ, thiết nghĩ, xét thấy dù sao cũng là chuyện trong nhà... Vậy nên ta muốn xử lý nội bộ..."

Trần Mục tỏ vẻ thấy hiểu, gật đầu.

"Nếu hầu gia đã nói như vậy, bản quan cũng không xen vào thêm nữa..."

"Đa tạ... Đa tạ..."

Một hồi khôi hài cứ như vậy mà kết thúc, Hà Bảo Ngân tiếc nuối thở dài một tiếng.

"Phụ thân cứ như vậy dễ dàng bỏ qua cho bọn họ thật tức chết con rồi..."

Lý Thu Huyền cười, nhéo mũi nàng một cái, nói.

"Phụ thân con xử lý như vậy rất đúng, lấy đức chế nhân, bọn họ cho dù thế nào cũng là huynh đệ của ông ấy, lão phu nhân lại là kế mẫu. Nếu làm quá có khi còn bị chỉ chích, chi bằng làm như vậy, người đời nhìn vào sẽ cho là chúng ta rộng lượng, càng làm nổi bật lên cái sự hẹp hòi, độc ác của mấy người kia..."

"Nữ nhi hiểu rồi..."

Trần Mục xử lý chuyện ở Định An Hầu phủ ổn thỏa, vội vàng mang Trần Thích áp giải rời đi. Lê Hữu Quân ngồi trên thư án xem binh thư, Trần Mục tiến vào.

"Vương gia..."

"Giải quyết xong rồi?"

"Vâng... Người cũng đã được đưa tới, đang ở ngoài..."

"Mang vào đi..."

Trần Thích bị mang vào, Trần Mục thô bạo mà đạp vào gối hắn một cái, bắt hắn quỳ xuống.

Lê Hữu Quân nhìn qua Trần Thích một cái, nói.

"Ngươi mang hết những chuyện mà ngươi biết nói ra một lượt, mạng này ta cho ngươi giữ lại..."

"Ta nói... Ta nói..."

Trần Thích rất nhanh mang tất cả chuyện mà mình biết nói ra. Lê Hữu Quân nghe xong chỉ hờ hững phất tay cho người lôi hắn ra ngoài.

Trần Mục cẩn thận đưa lên những thứ mà mình thu được, con rối, tấm phù cổ nguyền rủa...

"Vương gia, đây là những thứ thu được..."

Lê Hữu Quân cẩn thận xem xét từng thứ một, không khỏi nhíu mày.

"Thánh Giáo... Lại là Thánh Giáo..."

Sau khi giỗ hết của lão hầu gia thuận lợi kết thúc, Hà Trí Bình cho mời tộc trưởng cùng mấy vị tộc lão tới hầu phủ để làm chủ trì cho chuyện phân gia. Lão phu nhân tuy rằng vẫn còn đây nhưng sau khi chuyện ngày hôm trước xảy ra, Hà Trí Bình muốn phân gia không ai có thể nói gì.

Hà Kính Triển và Hà Kính Phi đều không có ý kiến gì. Sau chuyện ngày hôm qua, nếu bọn họ còn không phân, vậy chẳng phải ở lại đây cho tam phòng dày vò, người đời sỉ vả hay sao.

Hà Lưu Ngọc cắn chặt răng phẫn hận. Nàng hiện tại muốn gả cho Vinh Vương làm trắc phi, nếu không có cái danh tiểu thư hầu phủ thì nàng phải làm sao đây...

Hà Minh Nguyệt, Hà Thanh Nhân cũng đều không đồng ý, các nàng muốn gả cao, vậy xuất thân của các nàng cũng phải cao, tiểu thư hầu phủ so với tiểu thư quan viên nho nhỏ bình thường khác biệt rất lớn.

Nhưng quyền quyết định không nằm trong tay mấy người bọn họ. Nam nhân đều đồng ý phân gia, Tộc trưởng dựa theo lệ thường đem số bạc chung đều phân chia tốt rồi, về phần đất đai, nhà cửa trên danh nghĩa hầu phủ còn có hai tòa gia trạch nằm ở con đường, đại phòng nhị phòng nếu muốn có thể dùng số bạc tương ứng đến đổi, còn không thì đem hai gian nhà này cùng với mấy thôn trang, cửa hàng tiến hành phân chia.

Đại phòng và nhị phòng đều lựa chọn một tòa nhà, nói gì thì nói có sẵn một chỗ đặt chân đương nhiên là tốt hơn nhiều so với việc bây giờ cầm bạc đi tìm mua nhà rồi. Nếu như không hài lòng, tương lai có thể từ từ tìm một chỗ khác, đợi khi nào tìm được rồi, an ổn xuống lại đem chỗ này bán đi. Hai nhà chia nhau chọn mỗi nhà chọn một căn, sau đó giao bạc lại.

Về phần tôi tớ trong phủ, nguyện ý cùng đại phòng nhị phòng rời đi, Lý Thu Huyền nói rõ có thể đem thân khế tặng không cho bọn họ cũng không cần bạc.

Trải qua một ngày tính toán định giá, bốc thăm phân phối, cái nhà này cuối cùng cũng chia xong, nửa tháng sau đại phòng, nhị phòng phải chuyển ra khỏi hầu phủ. Nguyên bản dựa theo lẽ thường là một tháng, nhưng sau nhiều chuyện xảy ra như vậy Hà Trí Bình không yên tâm để những người này ở lại trong phủ, sợ xảy ra thêm chuyện, cho nên muốn đưa bọn họ tiễn đi sớm một chút, lại nói tiếp, nhà ở cũng đều có sẵn rồi, chỉ cần dời đi qua được rồi, cho nên, chỉ cho bọn họ thời gian nửa tháng mà thôi.

Đại phòng, nhị phòng đều trở nên bận rộn vô cùng, vừa phải đi qua nơi ở mới xem tình huống, vừa phải chọn mua tôi tớ mới, chỉnh lý thu xếp đồ vật bên này, thuê xe ngựa kéo qua chỗ mới.

Nhị phòng còn tốt, có nhị phu nhân chủ trì, sắp xếp công chuyện xem chừng cũng không có vấn đề lớn.

Đại phòng lại khác, không có chủ mẫu, thiếp thất lại đông, đấu đá nhau đến loạn thành một đoàn. Cuối cùng Hà Kính Triển phải tự mình ra tay thu xếp mới có thể ổn định một chút.

Hà Lưu Ngọc từ chỗ lão phu nhân tự mình lấy lại của hồi môn, cũng lười quản đến việc của đại phòng.

(còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play