Nghe Hà Bảo Ngân nói Lê Hữu Quân kinh ngạc nhìn nàng.
"Tham vọng thật là lớn..."
"Dĩ nhiên rồi, cũng không nhìn xem bổn cô nương ta là ai chứ..."
Lê Hữu Quân thật mê chết cái bộ dáng tinh ranh này của nàng, cưng chiều mà cười một tiếng.
Hà Bảo Ngân hai mắt cong cong tràn ý cười, nói.
"Để mở được chi nhánh ở những quốc gia khác, xét đến, với danh tiếng của huynh, lại còn Bảo Giám Các phía sau, ta quyết định cùng huynh hợp tác."
Lê Hữu Quân hứng thú nhìn nàng.
"Ồ...Nếu đã là hợp tác thì phải có lợi ích chứ..."
"Có... Lợi nhuận kiếm được liền chia ba, bảy. Ta bảy, huynh ba."
Lê Hữu Quân nhướng chân mày, ý cười ẩn hiện, nói.
"Ta không cần lợi nhuận của nàng, ta cần hôn hôn..."
Hắn cúi người nói bên ta Hà Bảo Ngân, không quên cố ý thổi thổi tay nàng. Hà Bảo Ngân hơi rụt cổ lại, trừng mắt nhìn người trước mặt, cả khuôn mặt đỏ như tôm luộc.
"Vô sỉ... Mặt dày..."
Lê Hữu Quân thấy nàng xấu hổ, nụ cười càng thêm sâu.
"Được rồi, nàng muốn làm gì ta đều ủng hộ hết mình, lợi nhuận không cần chia cho ta, ta chỉ cần tin tức tình báo là được."
"Được thôi..."
Có lợi mà không kiếm chính là kẻ ngốc, huống chi Hà Bảo Ngân cũng không coi Lê Hữu Quân là người ngoài, chẳng thèm để ý khách sáo với hắn một chút nào liền đồng ý luôn.
Nàng nghiêng nghiêng người nhìn hắn, tủm tỉm cười.
"Như thế nào nhìn bổn vương như vậy? Mới phát hiện bổn vương cực kỳ anh tuấn."
Lê Hữu Quân tâm tình rất tốt, không nhịn được lại cùng nàng nói đùa.
Nghe vậy, Hà Bảo Ngân liếc mắt nhìn hắn, ra vẻ ghét bỏ nói.
"Khánh Vương gia, huynh nên soi gương nhìn xem, cười thực giống hồ ly bì ổi."
Lê Hữu Quân ho khan một tiếng, đứng lên.
"Đi, mang nàng uống một chén, chúc mừng chúng ta hợp tác thành công!"
Hắn nghiêng người hôn nhanh lên má của nàng một cái, cảm giác nhẵn mịn khiến cho lòng hắn càng nhộn nhạo, loại cảm giác này có thể sánh bằng đánh thắng trận lại vẫn làm cho người ta cao hứng.
Hai người không phải lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi, nhưng tâm Hà Bảo Ngân vẫn ngại ngùng sắc mặt khẽ đỏ lên, làm mặt giận dỗi đi ra bên ngoài.
Đối với động tác thân mật của Lê Hữu Quân nàng không hề bài xích mà ngược lại, trong lòng còn có chút vui mừng.
Đã hai đời người, nàng đây là lần đầu yêu, tâm tình thiếu nữ như nắng xuân thẹn thùng!
"A...aaa..."
Hà Bảo Ngân đi nhanh, tay còn che lại khuôn mặt nóng, đỏ, thế cho nên chân bị vấp, nhắm chặt hai mắt lại đợi ngã sấp xuống.
"Cẩn thận!"
Cảm giác đau đớn trong dự liệu không thấy đâu, eo bị một đôi cánh tay hữu lực ôm chặt lấy, đầu tựa vào trong ngực nóng bỏng.
"Thịch! Thịch! Thịch!..."
Hà Bảo Ngân cảm nhận được rõ ràng tim hắn đập thật mạnh, chính tâm của nàng cũng nhảy theo lợi hại.
"Ngu ngốc! Thật không hiểu muội trong đầu suy nghĩ cái gì? Không biết dùng khinh công sao?"
Lê Hữu Quân ôm chặt nàng vào trong ngực sủng nịch trách cứ, vừa mới một khắc kia thật sự là dọa hắn nhảy dựng, do thân thủ hắn tốt mới giữ được nàng lại, nếu không cái nữ nhân ngốc này sẽ ngã từ cửa sổ xuống.
"Ngươi mới ngu dốt, mau buông ra... Hừ... không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao."
Hà Bảo Ngân tức giận rồi, m* nó... Nàng mà có khinh công thì nói cái con khỉ khô ấy. Hà Bảo Ngân liều mạng từ trong ngực hắn tránh thoát ra ngoài, hắn ôm thật chặt sắp thở không nổi nhưng dùng lực như thế nào cũng không thoát ra được.
Hà Bảo Ngân vừa dứt lời, bên tai truyền đến hơi thở ấm áp, Lê Hữu Quân trêu chọc nói.
"Hiện tại chúng ta đều nam trang."
Trong lòng hắn cười đến nở hoa, cho hắn cơ hội lớn như vậy sao có thể buông tha, mũi chân điểm nhẹ ôm nàng trực tiếp bay ra ngoài.
Cảm thụ được cảm giác bay lượn trong không trung, hít thở không khí không có một chút ô nhiễm, Hà Bảo Ngân cảm thấy cổ đại này cũng không tệ.
Trong vòng một phút, hai người đã về đến Khánh Vương Phủ, Lê Hữu Quân lại mang theo nàng băng qua một trận pháp tinh diệu tới một mật thất.
Cửa mật thất vừa mở ra, mùi rượu nồng đậm xông vào mũi, hương vị mê người.
"Haha... Rượu sao? Lê Hữu Quân, ta cho huynh biết, Huynh mang ta tới nơi này, tuyệt đối là sai lầm lớn nhất của huynh..."
Hà Bảo Ngân từ trong ngực hắn đi xuống, trực tiếp xông đến một vò rượu, chỉ là hương vị khiến người thèm muốn khẳng định sẽ càng thêm tinh khiết và thơm.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng, tim Lê Hữu Quân lại lỡ một nhịp, đã sớm biết nàng cùng nữ nhân khác bất đồng, nhưng nhìn nàng phóng khoáng như vậy vẫn kinh ngạc một phen. Bất quá, nàng như vậy hắn mới thích.
Nhưng Lê Hữu Quân lại quên mất dáng vẻ khi say của ai đó.
Bên cạnh vò rượu có chén, Hà Bảo Ngân nhanh chóng cầm một ly, đầu vừa nhấc, cổ hơi ngửa làm một ngụm!
" À... Rượu ngon..."
Hà Bảo Ngân vô cùng hào phóng khen ngợi. Rượu tinh khiết và mùi thơm ngào ngạt, cảm giác mát lạnh, quả nhiên là rượu tốt, mới uống một ly mơ hồ có một loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên.
Uống một ly còn chưa đã, nàng vội vàng lấy thêm một ly lại bị Lê Hữu Quân ngăn cản.
"Là huynh mang ta tới, nói muốn uống mừng, không được keo kiệt."
Hà Bảo Ngân híp hai mắt, đề phòng nhìn Lê Hữu Quân, đem rượu ôm vào trong ngực, nhìn Lê Hữu Quân trước mắt lúc ẩn lúc hiện, có chút mồm miệng nói không rõ.
Lê Hữu Quân buồn cười nhìn Hà Bảo Ngân đang say, đoạt lại cốc cười nói.
"Đây là Nhất Xá Tửu, người bình thường uống một chén đã say, đổi cái này đi."
"Lấy ra! Ngày hôm nay bà đây liền uống cái này."
Hà Bảo Ngân cướp đoạt ly rượu, không nề hà khí lực lớn, tức giận một tay đẩy hắn sang một bên ôm vò rượu trực tiếp đổ vào mồm.
"Bảo Ngân..."
Ngăn cản đã tới không kịp, chỉ có thể chiếu cố một chút.
Nhìn mỹ tửu theo khóe miệng của nàng chảy ra, theo xương quai xanh chậm rãi chảy xuống, theo áo trượt vào, cổ họng Lê Hữu Quân khẽ nhúc nhích nuốt một ngụm, nàng đây là đang dụ dỗ hắn sao?
"Không tệ! Quả nhiên là rượu ngon, tới, làm cho bà đây thoải mái!"
Hà Bảo Ngân đã thần chí không rõ, cảm giác hiện tại giống như đang trên mây.
Có thể là cảm thấy nóng, thô bạo kéo áo, sau đó vung tay lên, áo khoác liền bay ra ngoài, kéo ống tay áo lên, cũng không quản là rượu gì, tùy ý ôm một vò tới, ‘ xoạt ’, mở vò rượu ra bắt đấu uống.
"Tới, cụng ly."
Nàng đã nhận không ra người trước mắt là ai, chỉ nhìn thấy hắn cũng cầm ly rượu, cao hứng đụng một cái, lại một hơi uống sạch.
"Bịch!..."
Trừ một lần dùng chén uống, còn lại đều là trực tiếp lấy bình uống, nhưng phần lớn rượu đều bị nàng dùng để tắm rửa, quơ quơ cái vò rượu không sau đó ngã sấp xuống đất.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lê Hữu Quân xoa trán, hắn giờ phút này đã nhớ đến hình ảnh say rượu lần trước của nàng. Nhìn nàng hành động điên cuồng thật đúng là hối hận đã mang nàng đi uống rượu.
Uống rượu là giả, đập đồ mới là thật. Những rượu này, Võ Cảnh cầu hắn đã lâu hắn cũng chưa cho, không nghĩ tới hôm nay bị Hà Bảo Ngân lấy ra tắm rửa.
"Soái ca hôm nay buổi tối bà đây đi chỗ của ngươi, phải tắm rửa sạch sẽ chờ..."
Hà Bảo Ngân lung tung tóm lấy, trừng mắt nhìn người trước mắt, một soái ca đúng nghĩa nha. Hà Bảo Ngân nhanh chóng tiến đến ôm cổ hung hăng ở trên mặt hôn một cái.
"Ừ, không tệ, da dẻ cũng tốt, mềm..."
Hôn xong vẫn không quên lấy tay nhéo nhéo, co dãn không sai.
"Ô ô... Sao nhìn lại giống người yêu của mình vậy... Quân ca ca... Ta yêu huynh chết mất... Đẹp trai quá đi... Đây là nam nhân của bà đây, hôm nay ta sẽ... Ợ..."
Lê Hữu Quân không biết bản thân mình nên vui hay nên buồn nữa, hắn giờ phút này chỉ có thể chịu trận, mặc cho nàng tùy ý. Trong lòng thầm ghi nhớ, sau này tuyệt đối không cho nàng uống rượu nữa, nhất là khi ở bên ngoài, không có hắn ở bên cạnh.
Hà Bảo Ngân mơ màng, ôm lấy Lê Hữu Quân, lại hôn thêm mấy cái, gặm gặm khắp mặt hắn. Cuối cùng bóp môi của hắn, hôn lên.
"Ưm... cái này ngọt..."
Nàng vô cùng thỏa mãn mà hôn, hai mắt híp lại.
Lê Hữu Quân cảm thấy đầu óc mình pháo hoa đang nở rộ, ở thời điểm Hà Bảo Ngân muốn rút lui, hắn nhanh hơn nàng một bước, giành quyền chủ động.
"Đây là nàng tự tìm nhé..."
Cơ hội ngàn năm có một này, hắn mà còn nhịn thì chính hắn cũng phải nghi ngờ bản thân mình có vấn đề.
"Ưm... Ưm..."
Hà Bảo Ngân bị hắn hôn đến không thở nổi, chân tay khua khoắng loạn xạ kháng nghị, nhưng không thành công. Lê Hữu Quân hôn thỏa thích, mãi đến khi người trong lòng đã mềm như bún, không phản kháng lại nữa, hắn mới tiếc nuối mà kết thúc.
"Muội say rồi, ta mang muội trở về ngủ."
Lê Hữu Quân vừa dứt lời người trong lòng đột nhiên mở mắt nhìn hắn, ánh mắt như nhìn kẻ thù.
"Không về... Ta muốn đêm nay ở cùng huynh..."
Lê Hữu Quân ôm lấy nàng, sắc mặt có chút phức tạp, vì câu nói của Hà Bảo Ngân mà nổi lên hàng ngàn con sóng. Nhưng ký trí hắn nhanh chóng làm chính mình tỉnh táo lại. Hắn không thể nhân cơ hội nàng say mà khinh bạc nàng, hắn yêu nàng, trân trọng nàng...
Lê Hữu Quân hít vào một hơi để lòng mình bình tĩnh lại, chống lại cám dỗ mê người trong ngực, đứng dậy, ôm nàng vào lòng bay ra ngoài.
Lê Hữu Quân vất vả ôm theo Hà Bảo Ngân tránh đông, trốn tây, vượt qua tai mắt của thị vệ Định An Hầu Phủ mới tới được viện của nàng. Đường Yên cùng Dương Nhung thấy hắn ôm người trở về, trong lòng thở ra một hơi, đi lên đón.
"Vương gia..."
Lê Hữu Quân hơi gật đầu, ôm người đi vào phòng, cẩn thận đặt nàng lên giường.
Nhìn Hà Bảo Ngân mắt sắc mặt hồng hồng, tươi cười hớn hở trong lòng hắn không khỏi có chút tự luyến. Cười vui vẻ như vậy, có phải mơ thấy hắn hay không?
"Nóng quá, thật khó chịu, ta muốn tắm..."
Hà Bảo Ngân vừa nói, một bên lấy tay kéo y phục trên người, trong hầm rượu khi đó áo khoác đã cởi, hiện tại cũng chỉ còn lại có quần áo trong cùng áo lót.
(còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT