Những phần so tài trước đều là không có đề bài nhưng đến phần "Số" này thì khác. Những người muốn tranh Kỳ môn số này đồng loạt đi lên một lần, tất cả được phát một đề chung, trong thời gian quy định, ai có thể đưa ra đáp án nhanh nhất, chính xác nhất sẽ là người chiến thắng, trở thành kỳ chủ của môn này.
Hà Bảo Ngân khí thế bừng bừng, tâm tình vô cùng tốt tiến vào hàng ngũ tranh tài.
Tam công chúa và Võ Yến Nhi hướng nàng cổ vũ.
"Cố lên..."
"Cố lên..."
Lê Hữu Quân nhìn thấy Hà Bảo Ngân cũng tranh tài ở môn số này, khóe môi không tự chủ cong lên một nụ cười.
Chờ cho khuê tú tranh tài đã ngồi vào vị trí, đề thi nhanh chóng được phát xuống.
Đề bài đo bóng tính chiều cao của cây, tính toán sổ sách, tiền, vải, thóc, gạo… tính diện tích ruộng đất, từ hình vuông, hình chữ nhật, tam giác, hình tròn, hình viên phân…
Đề vừa tới tay những cô nương bên cạnh đều bắt đầu gảy bàn tính. Hà Bảo Ngân nhìn bàn tính trước mặt, xoay trái xoay phải chẳng biết làm sao, cái thứ đồ chơi này dùng như thế nào nàng còn chưa nghiên cứu đâu.
Ở bên dưới thấy Hà Bảo Ngân còn đang ngây ngốc xem xét bàn tính, có người không khỏi cười nhạo.
"Nhìn kìa, đến bàn tính còn không biết gảy thì nàng ta thi cái gì chứ..."
Trương Hòa vốn đang ấm ức chuyện mất đi ngôi vị kỳ chủ kia, đến lúc này nhìn thấy bộ dáng của Hà Bảo Ngân, không khỏi vui vẻ hơn.
"Đã không biết tính toán thì ở nhà luôn đi, đừng có đi lên làm trò mất mặt vậy chứ..."
Tam công chúa và Võ Yến Nhi đồng loạt trừng mắt, nhìn sang phía nàng ta. Trương Hòa bị các nàng trừng như vậy, càng thêm phần khiêu khích.
"Nhìn ta làm cái gì chứ, ta chỉ nói đúng sự thực thôi mà..."
Hà Bảo Ngân chơi với bàn tính chán chê, lúc này mới nhìn tới đề bài kia, những cái thứ này, đối với một đứa giỏi toán nhiều năm như nàng, thật đúng là dễ như ăn kẹo.
Hà Bảo Ngân vén tay áo, bắt đầu tính toán trên giấy nháp, chẳng cần mất quá nhiều thời gian nàng đã có thể tính ra hết tất cả đáp án. Nàng giơ tay lên.
"Ta xong rồi..."
Toàn trường bùng nổ, sôi nổi nghị luận.
"Cái này là gì vậy, nàng ta nộp giấy trắng hả?"
"Không, hình như là viết bừa đáp án, thử vận may..."
Chờ cho các cô nương tham gia tranh tài nộp hết bài thi, ba vị bình phán mới cùng nhau so kết quả trước toàn trường.
Sau khi có kết quả, ba người kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, không thể tin nổi vào mắt mình, còn cùng nhau so lại thêm một lần nữa, lúc này Mã Quận Vương Phi mới đi lên tuyên bố kết quả.
"Sau khi so kết quả, kỳ chủ môn số thuộc về Ngũ tiểu thư Định An Hầu Phủ, Hà Bảo Ngân... Với những đáp án đúng tuyệt đối..."
Toàn trường rơi vào yên tĩnh lạ thường, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh như không thể tin nổi. Có người không nhịn được mà nghi ngờ.
"Sao có thể chứ, nàng ta bàn tính còn không biết gảy mà có thể tính đúng hết hay sao?"
Một câu này như ném một hòn đá vào mặt hồ yên tĩnh, nhất thời khiến toàn trường sôi trào.
"Có phải hay không, nàng ta biết trước đáp án rồi..."
"Đúng vậy, chủ trì Bách Hoa Yến Hội là Tam công chúa, nàng ta lại là bằng hữu tốt của Tam công chúa đó..."
Ba vị giám khảo đưa mắt nhìn nhau, còn chưa biết nên làm như thế nào. Mã Quận Vương Phi hướng Hà Bảo Ngân, hỏi.
"Xin hỏi, Bảo Ngân tiểu thư không dùng đến bàn tính, vậy tiểu thư làm sao có thể tính ra được những kết quả này? Không biết tiểu thư có thể nói rõ cho mọi người cùng nghe có được hay không?"
Hà Bảo Ngân nhún vai tỏ vẻ không vấn đề, đem tờ nháp của mình cho bọn họ nhìn.
"Ta đơn giản chỉ cần đặt tính rồi tính mà thôi."
Tất cả mọi người cùng nhìn vào tờ nháp kia, trên đó chằng chịt toàn số là số, lộn xộn không theo hàng lối, đầu óc có chút mờ mịt.
"Đây là cái gì?"
"Nhìn loạn hết cả mắt..."
Hà Bảo Ngân chỉ chỉ vào những con số trên giấy bắt đầu giảng qua cách tính của mình, thực ra nàng chỉ đơn giản dùng đến nhân, chia, cộng, trừ và áp dụng một số công thức tính nhanh.
Nhưng cho dù nàng có nói đến rát cổ, bỏng họng, giảng giải bao nhiêu, những vị cổ nhân này vẫn không hiểu nổi cái đống công thức và cách tính của nàng.
Trương Hòa khinh thường hừ lạnh, nói.
"Nói nhăng, nói cuội ai mà chẳng nói cho được..."
Lê Hữu Quân nhíu chân mày, đi đến, cầm lên trang giấy nháp kia nhìn một lần, tuy hắn không hiểu, nhưng hắn có thể thấy được sự nghiêm túc của Hà Bảo Ngân ở trên đó. Lạnh giọng nói.
"Nói nhăng, nơi cuội sao? Các người có chứng cứ gì nói nàng như vậy."
Đại hoàng tử Ngô Nhạc cười như không cười, nói.
"Điều bày dễ thôi mà, trực tiếp ra thêm một cái đề nữa để nàng ta giải là được rồi..."
Tam công chúa nóng nảy, bất mãn phản đối.
"Các người bắt nạt người quá đáng."
Hà Bảo Ngân đè tay nàng lại, gật đầu, nói.
"Cây ngay không sợ chết đứng, làm thêm đề thì làm thêm đề. Ta sẽ để các vị tâm phục khẩu phục..."
Hội trường đều nhao nhao đồng ý. Đề mới nhanh chóng được đưa tới, Hà Bảo Ngân nhận đề cũng nhanh chóng tính ra kết quả, đưa lên, ba vị giám khảo so ra kết quả, ý cười sâu thêm mấy phần.
"Kết quả hoàn toàn chính xác..."
Bên dưới lại một lần nữa bùng nổ rồi, ồn ào nhốn nháo.
"Có phải đề ra gấp nên qua loa, quá dễ hay không?"
"Cái này cũng quá vi diệu rồi..."
"Hừ... Ai mà biết có sắp xếp, hay gian lận gì hay không?"
Lê Hữu Quân nóng giận thật rồi, vỗ bàn đứng lên.
"Kẻ nào không phục, đi ra tự mình tính cho ta, nếu trong thời gian ngắn hơn của nàng, tính ra được kết quả, không có sai sót thì ta để cho người đó phán xét..."
Toàn trường yên tĩnh lại đôi phần, ngay sau đó, Trương Hòa dẫn theo mấy khuê nữ tiến lên, trong đó có cả mấy vị khuê nữ của Bắc Yến, còn có cả người quen của Hà Bảo Ngân, Hà Minh Nguyệt.
"Vương gia, vậy chúng tiểu nữ muốn thử..."
Lê Hữu Quân cười lạnh, gần như nghiến răng mà nói.
"Được..."
Nhóm khuê tú nhận đề bài, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, đây là để bài quỷ gì vậy? Nó hình như còn khó gấp vạn lần đề trước đó nữa.
Các nàng hoang mang, cầm đề, có người đã bắt đầu giải, nhưng đến khi thời gian quy định đã hết, mới có mấy người giải xong, nhưng trong đó không có Trương Hòa.
Tam công chúa và Võ Yến Nhi nhìn nhau, ôm bụng cười.
"Trương Hòa tiểu thư, đề dễ quá nên khinh thường giải hay sao?"
"Ây... ngươi chơi như vậy là không tốt đâu nhá, tự mình đòi giải, giờ lại không giải là đang đùa bỡn chúng ta sao?"
Tiếng nghị luận một lần nữa, vang vọng ồn ào. Thái Hòa Đế khẽ nhăn mày.
"Tất cả im lặng hết cho trẫm... Đề thi lần này là do trẫm tự mình ra..."
Chỉ một câu nói này của Hoàng Đế đã khiến cho mấy kẻ kia im bặt, đùa sao, đề bài do Hoàng Đế ra ngươi còn muốn nghi ngờ, đây là ngại mạng mình quá dài.
Thái Hòa Đế mất kiên nhẫn phất tay.
"Kỳ chủ là ai tất cả đã rõ rồi, nàng chiến thắng là hoàn toàn công bằng, dựa vào thực lực của chính bản thân nàng..."
Có một lời này của Thái Hòa Đế, Hà Bảo Ngân thuận lợi trở thành kỳ chủ Số. Kết quả như vậy lại đưa cuộc so tài về vị trí cân bằng.
Tiếp theo là tới phần so tài Thư Pháp.
Lúc này Ngô Vũ Đồng đã phái một cao thủ thư pháp ra đoạt kỳ, vị khuê tú này của Bắc Yến là Hạ Như bộ dạng gầy gò, chân dài, vừa nhìn liền biết là một người biết viết chữ. Nàng không một chút khẩn trương, rất nhanh liền viết xong một thiếp, nàng viết chính là thể Nguỵ bia, kiểu chữ nét bút đại khí viên nhuận, đoan trang tú nhã, vuông tròn kiêm thi, cực phong phú.
Mọi người vốn là cho rằng, nàng viết xong một tờ bảng chữ mẫu coi như là xong, hơn nữa nói một cách công bằng chữ của nàng viết đúng là không tồi, vậy mà nàng lại trải một tờ giấy, lần này đổi dùng tay trái đề bút, viết một tờ bảng chữ mẫu nữa, sau khi nàng viết hai tờ bảng chữ mẫu xong, để ở chung một chỗ so sánh, thế nhưng không có chút khác nhau nào.
Tuyệt chiêu đặc biệt này rung động hết thảy mọi người ở đây. Đoàn nữ tiên sinh, không nhịn được cảm khái.
"Luyện tập hai tay viết chữ so với viết hơn một tay còn khó hơn, nhất là còn muốn chữ của hai tay luyện đến giống nhau như đúc, vị Hạ Như cô nương này tuổi còn trẻ, không biết vì luyện tập kiểu chữ tả hữu khai cung này, hao tốn bao nhiêu thời gian."
Mã Quận Vương Phi cũng gật đầu đồng ý với Đoàn nữ tiên sinh.
"Đúng vậy..."
Hạ Như sau khi viết hai tờ bảng chữ mẫu liền lui xuống, trên mặt cũng không tự mãn, nhìn ra được là người cực kỳ khiêm tốn. Bảng chữ mẫu của nàng sau khi truyền qua tay đế hậu và khách quý, đến trong tay ba vị giám khảo.
Sau khi Hạ Như lui xuống bên dưới, Đại Nam cũng có thêm hai người lên đoạt kỳ nhưng tài không bằng người, chỉ đành ngậm ngùi mà lui xuống.
Mã Quận Vương Phi nhìn khuê tú của Đại Nam nói.
“Có còn người muốn khiêu chiến không, nếu không có, trận này vẫn là Bắc Yến thắng.”
Tam công chúa và Hà Bảo Ngân đều nhìn Lại Thanh Hương.
Lại Thanh Hương bị gọi tới bách hoa yến hội đã không hiểu ra sao, vốn nàng lưng đeo một cái thanh danh khắc chồng, nàng cũng không muốn ra sân, thắng rồi cũng không thể làm thanh danh của nàng tốt lên, thua càng thêm mất mặt. Thấy Hạ Như viết chữ, nàng liền càng không muốn ra sân. Nàng cũng không có bản lĩnh hai tay viết chữ.
Lại Thanh Hương do dự, nhưng Tam công chúa lo lắng. Hà Bảo Ngân biết trình độ của Lại Thanh Hương, nàng sẽ tin nàng ấy nhất định có thể đoạt lại vị trí kỳ chủ. Thấy Lại Thanh Hương có chút do dự, Hà Bảo Ngân ghé vào tai Tam công chúa nói nhỏ mấy câu, Tam công chúa nghe xong, lập tức hô to một tiếng.
“Tại sao không có?”
Quay đầu nói với Lại Thanh Hương.
“Thanh Hương tiểu thư, ngươi nhanh đi đi!”
Lại Thanh Hương bị chỉ đích danh, đành phải đứng dậy, đi tới trong sân. Nàng lần này ra trận, Bắc Yến bên kia còn tốt, khuê tú Đại Nam bên này lại bàn luận xôn xao.
“Đây không phải là Thanh Hương tiểu thư khắc chồng kia sao?”
“Nàng không ở trong nhà ngốc đi, chạy đến đây làm cái gì? Một thân xui xẻo kia, cũng không nên ảnh hưởng tới người khác!”
“Nàng còn có thể viết chữ sao? Ta sao lại chưa từng nghe nói qua?”
...
Tam công chúa nghe được rõ ràng, không khỏi giận dữ, quay đầu lại tàn bạo trừng mắt các nàng mấy lần, những nhân tài này liền im lặng.
Chẳng qua luôn có đôi câu vài lời truyền vào lỗ tai của Lại Thanh Hương.
Cước bộ Lại Thanh Hương không khỏi dừng lại, nàng kiên cường đi nữa cũng chỉ là một tiểu cô nương, làm sao có thể hoàn toàn có tai như điếc với những lời đồn đãi này.
Mã Quận Vương Phi không khỏi nhíu mày, chuyện Lại Thanh Hương, nàng cũng có nghe nói một chút, tràn đầy đồng tình với tiểu cô nương này, nhưng đồng tình thì đồng tình, nàng lại cảm thấy ở loại trạng huống này, cũng không thích hợp tiểu cô nương này viết chữ. Phải biết rằng viết chữ điều kiện tiên quyết là ngưng thần tĩnh khí, tâm bình khí hòa, nếu không không thể nào viết ra chữ tốt.
Nàng nghĩ như vậy, không ngờ Lại Thanh Hương vừa ngồi vững trước thư án, khí chất cả người liền trở nên không giống lúc trước, phảng phất như bàn thạch ở trong nước chảy xiết, mặc cho ngoại giới sóng to gió lớn như thế nào, ta cứ sừng sững bất động.
Tam công chúa có chút sốt sắng hỏi Hà Bảo Ngân.
"Nàng thực sự được sao?"
Hà Bảo Ngân liếc nàng một cái, hừ một tiếng.
"Được hay không, cứ nhìn rồi sẽ biết không phải sao?"
Tam công chúa ỉu xìu, chu môi.
"Ồ..."
Lại Thanh Hương múa bút vẩy mực, làm liền một mạch, chỉ một khắc đồng hồ liền tràn ngập bảng chữ mẫu, dường như muốn giao tất cả phiền muộn trong trái tim phát tiết đi ra ngoài, nàng viết nhẹ nhàng thích thú lâm ly, không ngắc ngứ chút nào. Viết xong nàng mới phát hiện, khoản chữ hôm nay so với thường ngày nàng viết tốt nhất còn tốt hơn rất nhiều, quả thật là phục như hổ ngọa, khởi như long khiêu, đốn như sơn thế, thôi như tuyền lưu, vậy mà được xem là vượt xa người thường phát huy rồi.
Lại Thanh Hương cũng không suy nghĩ nhiều, thì thái giám tiến lên lấy đại tác phẩm được nàng lên cho đế hậu quan sát. Hoàng đế nhìn chữ của nàng không khỏi cười ha ha, nói.
“Thú vị! Thú vị!”
"Không tồi... Viết rất tốt..."
Chữ của Lại Thanh Hương truyền tới trong tay ba vị giám khảo, ba người sau khi xem cũng cảm thấy rất thú vị. Đoàn nữ tiên sinh nói.
“Thanh Hương tiểu thư, nữ hài bình thường luyện chữ đều luyện trâm hoa tiểu giai, tại sao ngươi luyện tập lối chữ thảo?”
Lại Thanh Hương có chút ngượng ngùng, đáp.
“Tiểu nữ trước đây cũng từng luyện qua giai thư, nhưng luôn viết bó tay bó chân, thẳng về sau bắt đầu viết lối chữ thảo, mới cảm thấy đạt được tâm nguyện, đây đại khái là... Tính cách sai khiến đi.”
Đoàn nữ tiên sinh, cười cười, nàng tuyệt không có ý phản đối nữ hài tử viết lối chữ thảo, ngược lại cảm thấy nên mạnh mẽ mở rộng thêm nữa.
Đoàn nữ tiên sinh lại hỏi.
“Không biết sư thừa của Thanh Hương tiểu thư là vị đại gia nào, ta sao lại nhất thời nhìn không ra?”
Một khoản chữ viết này của Lại Thanh Hương vô cùng đủ tiêu chuẩn, nhưng cố tình ba vị giám khảo ai cũng không nhìn ra sư thừa của nàng. Mấy nữ hài tử khác ra sân, hoặc là gia học uyên nguyên, hoặc là bản thân xuất thân từ thư pháp thế gia, nhưng Lại Thanh Hương xuất thân Hầu phủ, tổ phụ, phụ thân cũng không phải là người đọc sách, nên ba vị giám khảo mới quan tâm sư thừa của nàng.
Lại Thanh Hương có chút xấu hổ, ngập ngừng.
“Ta chưa từng được danh sư chỉ điểm, đều là tự mình ở nhà mù mờ tìm tòi, khiến ba vị tiên sinh chê cười rồi.”
Đoàn nữ tiên sinh nói: “Khó trách.”
Ba người nghe lời này đều có chút động dung, chỉ dựa vào tự thân yêu thích, có thể mò mẫm chữ viết đến loại trình độ này, có thể thấy được thiên phú của Lại Thanh Hươnh cực cao, không nói là thiên tài siêu quần bạt tụy, ít nhất so sánh với Hạ tiểu thư thiên phú cao hơn không ít.
Chữ của Lại Thanh Hương so với Hạ Như, thật ra thì đều thắng áp đảo cả, rất khó nói người nào viết tốt hơn. Chẳng qua Hạ Như có thể viết chữ hai tay tựa hồ càng hơn Lại Thanh Hương một phần, nhưng nếu bàn về ý cảnh của chữ, Lại Thanh Hương lại thắng một bậc.
Trong lúc nhất thời ba vị giám khảo khó có thể quyết định, Mã Quận Vương Phi bỏ phiếu cho Lại Thanh Hương, Đoàn nữ tiên sinh bỏ cho Hạ Như, Triệu nữ tiên sinh thật là khó quyết, dứt khoát bỏ phiếu trắng.
Lại Thanh Hương và Hạ Như xem như bằng nhau. Bách hoa yến hội cử hành nhiều lần, vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, ba người phải đi xin chỉ thị Thái Hòa đế. Thái Hòa đế suy nghĩ một chút, nói.
“Đã như vậy, không bằng định hai người làm kỳ chủ đi.”
Lại nhìn Đại hoàng tử Bắc Yến Ngô Nhạc.
“Đại hoàng tử nghĩ thế nào?”
“Cũng được!”
Ngô Nhạc phe phẩy quạt giấy chẳng hề để ý nói. Dù sao cho dù ván này bất phân thắng bại, nhiều lắm thì hai bên ngang tay mà thôi.
Nơi này là địa giới của Đại Nam, Đại Nam với tư cách chủ nhà, đánh ngang coi như là thua.
Nếu song phương đều đồng ý, Mã Quận Vương Phi liền tuyên bố, Lại Thanh Hương và Hạ tiểu thư đều được đặt làm kỳ chủ.
Kế tiếp so chính là chỉ thơ, trận đấu càng tiến vào giai đoạn gay cấn.
Để phòng ngừa nhóm khuê tú ăn gian, nói thí dụ như trước đó mời người viết xong thơ rồi, trực tiếp đọc lên trên cuộc thi. Nên cần ba vị giám khảo công bố đề mục tại hiện trường. Ba người nghiên cứu trong chốc lát, ra một đề mục không tính là quá khó "Vịnh Xuân" Chẳng những phải vịnh xuân, mà phải ở đó phải gia thêm chữ số.
Lần này Bắc Yến phái ra Quách Mạn Nhu, mặt tròn trịa mắt rất to, nhìn cực kỳ đáng yêu. Tiểu cô nương này vừa nhìn liền cực kỳ hoạt bát thông tuệ, sau một nén nhang suy tính, làm tại chỗ một bài thơ. Chẳng những vịnh xuân còn có chứa không chỉ một cái chữ số, hơn nữa ý cảnh xa xăm, thật là một kiệt tác thượng thừa.
Chúng tiểu cô nương ở đây hầu như mỗi người đều là người đọc đủ thứ thi thư, vốn làm thơ đối với các nàng mà nói cũng không phải là việc gì khó, ai cũng có thể làm ra vài bài, mà ba vị tiên sinh ra đề mục cũng không tính quá khó, trong khuê tú Đại Nam cũng có mấy người biết làm thơ, nhưng mà vừa so sánh với cao thủ chân chính của người ta, còn kém không phải chỉ là một chút nửa chút rồi.
Vài vị muốn đem thơ của mình ném đi ra, liền trực tiếp trở thành rùa đen rút đầu lại, dù sao người nào cũng không muốn ra bẽ mặt.
Quận Mã tiên sinh hỏi liên tiếp ba lần.
“Kỳ chủ hiện tại là Mạn Nhu tiểu thư, Đại Nam có người muốn khiêu chiến Mạn Nhu tiểu thư không?”
Trong lúc nhất thời ai cũng không lên tiếng. Thái Hòa đế và Hoàng hậu cũng là bất ngờ, mặc dù trong lòng lo lắng, trên mặt vẫn ra vẻ thoải mái.
Võ Yến Nhi bỗng chốc vỗ tay, hai mắt như tỏa sáng, nói.
"Để ta tới đi..."
Tam công chúa cùng Hà Bảo Ngân đồng thời kinh ngạc nhìn sang phía nàng. Tài năng của cái người này các nàng đã hiểu rõ rồi, nàng làm thơ sao? Cái này quá là khó tin rồi.
Võ Yến Nhi bị hai bằng hữu coi thường, hừ lạnh một tiếng.
"Bổn tiểu thư thường ngày không muốn nổi bật quá khiến các ngươi tự ti thôi, các ngươi lại dám coi thường ta...Hừ..."
Nói xong nàng liền đi lên đài, khom người hành lễ với Đế Hậu và khách quý.
Bên dưới cũng có mấy tiếng nghị luận, xôn xao.
"Nàng ta chính là Võ Yến Nhi sao?"
"Nàng ta có được không vậy, không được thì cũng đừng lôi chúng ta mất mặt theo đấy..."
Võ Yến Nhi liếc xéo mấy người kia một cái, nhưng rất nhanh đã thu lại, hít vào một hơi thật sâu, bắt đầu vịnh thơ.
"Xuân đến đất trời ngời rực rỡ
Nắng xuân ấm áp ngủ mơ màng
Xuân ghé hỏi thăm mang áo ấm
Khoác lên đất trời một màu xanh
Xuân đến, xuân đi, đầy lưu luyến
Bốn mùa gặp lại mùa xuân ấy
Xuân năm nay chẳng hề đổi thay
Mang đến niềm vui khắp đất trời."
Võ Yến Nhi vịnh thơ xong liền đi xuống, để thời gian cho ban giám khảo nghị luận. Nàng đến bên cạnh hai tiểu bằng hữu của mình đang mất chữ o, mồm chữ a, cười đắc ý, hất hàm.
"Thấy thơ ta làm thế nào?"
Ha người Hà Bảo Ngân, Tam công chúa đồng thời giơ lên ngón tay cái với nàng.
"Hay..."
"Tuyệt..."
Kết quả rất nhanh đã có, Mã Quận Vương Phi công bố kết quả.
"Kỳ chủ môn thi đã thuộc về Yến Nhi tiểu thư."
Ngô Vũ Đồng nghe kết quả thì tức đến nghiến răng, hận không thể lật bàn hô không phục, nhưng lại bị Đại Hoàng Tử đưa ánh mắt cảnh cáo nên không thể làm gì hơn là nuốt cục tức này xuống.
Võ Yến Nhi giành được phần thắng, Đại Nam lúc này mới thở phào một hơi.
(còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT