Phủ Vinh Vương.

Trong đêm tối từ cửa sau của phủ được mở ra, ba bốn người thân mặc đồ đen, che kín mít đi vào trong.

Lê Hưng Vinh ở trong thư phòng lo lắng đi đi, lại lại đến mấy chục vòng.

"Vương gia..."

Người dẫn đầu là một hắn tử lên tiếng. Lê Hưng Vinh gật đầu với bọn họ.

"Ngồi đi...Chuyện bên kia đã sắp xếp xong tất cả rồi chứ?"

Hán tử cất giọng khàn khàn trả lời.

"Đã sắp xếp xong hết thảy..."

Lê Hưng Vinh hài lòng, thở nhẹ một hơi, hài lòng cười sảng khoái.

"Haha... Tốt lắm, tốt lắm..."

Một người trung niên chắp tay, có chút do dự lên tiếng.

"Vương gia, liệu chúng ta làm như vậy, có quá mạo hiểm hay không. Bên phía Bắc Yến chúng ta còn chưa chắc đã thành công..."

Hán tử dẫn đầu cười lên mấy tiếng, nói.

"Lão Hồ, ngươi đừng có suốt ngày lo đông, sợ tây như vậy. Bên phía Bắc Yến chúng ta còn có người, chuyện này không phải lo nhiều."

Lê Hưng Vinh xoay xoay ly trà, gật đầu.

"Đúng vậy, chuyện bây giờ cấp thiết phải bàn chính là đối sách tiếp sau khi việc thành mới quan trọng..."

……………………………………….

Lê Hữu Quân vừa tan buổi trầu sáng, đang muốn trở về, khi đi qua hậu hoa viên, một nữ tử mặc y phục màu hồng phấn chặn trước mặt hắn.

"Khánh Vương điện hạ..."

Ngô Vũ Đồng cười duyên một tiếng, dáng vẻ nũng nịu, lắc lắc vòng eo nhỏ, đôi mắt lúng liếng nhìn Lê Hữu Quân không chớp.

"Ngũ công chúa..."

Lê Hữu Quân cố nén cảm giác khó chịu xuống, đúng mực chào lại một câu.

Chào xong liền muốn nâng chân rời đi. Bất ngờ tay hắn bị bắt lại, hắn theo phản xạ, vung mạnh tay, tránh thoát.

"Á...aaa..."

"Công chúa..."

Thị nữ thiếp thân của Ngô Vũ Đồng hốt hoảng chạy tới nâng nàng ta dậy.

Ngô Vũ Đồng không thể tin được những gì đang xảy ra với mình, nhìn chằm chằm vào Lê Hữu Quân.

"Khánh Vương điện hạ... Ngài đây là có ý gì?"

Lê Hữu Quân lãnh đạm nhìn nàng ta, trên mặt không có một chút gì gọi là áy náy vì hành động của bản thân.

"Ta đi trước..."

Ngô Vũ Đồng nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, trong mắt, sự say mê gần như tràn ra cả bên ngoài, không để ý tới vết thương trên người, cũng xoay người rời đi.

Ban ngày mệt nhọc cả ngày, Hà Bảo Ngân dùng bữa tối tại trong viện của mình, liền đi ngủ sớm. Trước khi chuẩn bị đi ngủ, nàng cảm giác thắt lưng của mình có chút ê ẩm, nàng tưởng rằng mình mệt mỏi, cũng không nghĩ quá nhiều. Đợi ngủ thẳng nửa đêm tỉnh lại, cảm thấy phía dưới ướt nhẹp, nàng phản ứng mình đại khái là tới nguyệt sự.

Kiếp trước dù sao cũng đã trải qua chuyện như vậy, Hà Bảo Ngân thật ra cũng không khẩn trương bao nhiêu, thậm chí nàng còn cảm thấy, tới tuổi này, bây giờ mới có nguyệt sự là có chút muộn.

Nàng bình tĩnh kêu Dương Thu và Đường Yên đi vào đốt đèn. Nàng nói rất hàm hồ.

"Yên tỷ, bụng ta có chút đau.”

Đường Yên đốt đèn, vén màn trướng lên, nhìn thấy đệm giường của Hà Bảo Ngân dính một chút vết máu loang lổ, lúc này liền hiểu rõ. Nàng lớn hơn Hà Bảo Ngân, đã tới nguyệt sự, cho nên cũng không sao, Dương Thu còn nhỏ hơn Hà Bảo Ngân một tuổi, nhìn thấy vết máu trên giường, sợ đến kêu lên.

“Tiểu thư, máu! Máu ở đâu ra vậy? Tiểu thư, người bị thương chỗ nào ư?”

Tiểu cô nương bị làm sợ đến nước mắt đều sắp chảy ra. Đường Yên giận đến đá nàng một cước, Hà Bảo Ngân cũng dở khóc dở cười

“Ngươi ngốc, ta đâu bị thương, ta đây là tới nguyệt sự.”

“À? A!”

Dương Thu lúc này mới phản ứng, chưa từng ăn thịt heo cũng gặp qua heo chạy, mẫu thân nàng lúc trước cũng nói với nàng chuyện nguyệt sự, chỉ là nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy, cho nên mới khẩn trương như thế.

“Đây cũng là việc tốt a, Dương Nhung tỷ tỷ nói cho ta biết, lúc nàng vừa tới nguyệt sự, mẫu thân nàng đặc biệt làm đồ ăn ngon cho nàng ăn mừng! Ta phải đi báo tin mừng phu nhân!”

Nói xong không đợi Hà Bảo Ngân phân phó, liền bình bịch chạy ra ngoài.

Đường Yên lắc đầu, nói với Hà Bảo Ngân.

“Nha đầu chết tiệt kia cả ngày nôn nôn, nóng nóng, chờ nàng trở lại nô tỳ sẽ phạt nàng.”

Tất cả nha hoàn bên cạnh Hà Bảo Ngân đều do Dương Nhung quản, nhưng từ khi Dương Nhung gặp chuyện phải nghỉ ngơi một thời gian dài, nên đã để cho Đường Yên tới quản, cho nên nàng mới có thể nói lời này.

Hà Bảo Ngân cười lắc đầu.

“Được rồi, nàng chính là tính tình như vậy, tỷ phạt nàng nữa, nàng cũng không đổi được.”

Hà Bảo Ngân thích náo nhiệt, cho nên tính cách hoạt bát của Dương Thu liền lọt vào mắt của nàng, nàng ấy nếu không phải được nàng cho phép, cũng sẽ không biến thành bộ dáng hiện tại.

Lý Thu Huyền vốn đã buồn ngủ, nghe thấy Dương Thu bẩm báo nói tiểu thư nhà mình tới nguyệt sự, lúc này ngồi dậy, choàng một cái xiêm y liền đi Y Lan Hương Viện của Hà Bảo Ngân.

Đợi Lý Thu Huyền vào phòng của nữ nhi, đã nhìn thấy nữ nhi tựa vào trên gối, Đường Yên đang đang cầm một chén đường đỏ, từng muỗng từng muỗng đút nàng uống. Trong phòng sạch sẽ, đệm chăn đã sớm đổi mới, trên mặt Hà Bảo Ngân cũng không có vẻ mặt chấn kinh.

Lý Thu Huyền lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Mẫu thân, đêm hôm khuya khoắt sao ngài lại tới?”

Hà Bảo Ngân thấy Lý Thu Huyền vào phòng, đang định giãy người xuống đất, Lý Thu Huyền vội vàng đi tới, nắm nàng trở lại trên giường,

“Ngươi bây giờ là bệnh nhân, nằm yên cho ta, mẫu thân và ngươi còn nghi thức xã giao cái gì.”

Hà Bảo Ngân ngoan ngoãn nằm xuống, nói với Lý Thu Huyền.

“Mẫu thân, xem ngài nói kìa, không phải là đến nguyệt sự thôi sao? Sao lại là bệnh nhân?”

Lý Thu Huyền sờ sờ đầu của nàng, có chút cảm khái.

“Bảo Ngân của chúng ta cũng đã trưởng thành, không bao lâu nữa liền phải lập gia đình.”

Có cao hứng lại có chút mất mát, nữ nhi mặc dù bướng bỉnh nhưng từ trước đến nay thân thiết cùng nàng nhất, nàng thật sự không nỡ gả nữ nhi ra ngoài. Lý Thu Huyền nhẹ nhàng sờ lên bụng của nàng, hỏi.

“Có đau không?”

Hà Bảo Ngân gật đầu, nói.

“Một chút xíu, chỉ là toàn thân bủn rủn không còn khí lực.”

Lý Thu Huyền an ủi nữ nhi.

“Đây đều là hiện tượng bình thường, ngươi đừng lo lắng.”

Hà Bảo Ngân gật đầu, cười một cái méo xẹo.

“Mẫu thân trước kia đã nói cho ta, ta biết.”

Nhớ tới kiếp trước mình lần đầu tiên tới nguyệt sự, trong nhà không có ai ở cạnh mình, nội tâm cực kỳ sợ hãi, nhất thời chỉ cảm thấy dường như đã mấy đời.

"Ha ha..."

Lý Thu Huyền sau khi dặn dò nữ nhi một chút chuyện cần chú ý, thấy nàng mệt mỏi liền rời đi để nàng nghỉ ngơi.

Lý Thu Huyền chân trước vừa đi, phía sau Lê Hữu Quân đã từ cửa sổ nhảy vào, cười tới vui vẻ.

Hắn sờ sờ cằm, nói với Hà Bảo Ngân.

“Chúc mừng, chúc mừng...Bảo Ngân muội đã trưởng thành rồi, đây là chuyện tốt a!”

Hà Bảo Ngân bị hắn làm cho thẹn không biết làm sao, quýnh sắp khóc rồi, hắn còn dám nói, tức giận đến mức nàng ném một cái gối đầu xuống dưới.

“Ngươi...”

Lê Hữu Quân liên tục xin tha.

“Được, được, ta không nói còn không được sao? Ta nghe nói nữ tử tới nguyệt sự, là không thể tức giận.”

Ánh mắt sắc bén của hắn đảo một vòng trên người Hà Bảo Ngân, có vài phần cao hứng, lại có vài phần cảm khái nói.

“Tiểu cô nương rốt cuộc cũng trưởng thành.”

Hắn thật sự cao hứng, lại nói.

“Ta nên đưa muội lễ vật chúc mừng.”

“Ta nên đưa muội lễ vật chúc mừng.”

Hà Bảo Ngân xấu hổ đến đỏ mặt, quay lưng vội la lên.

“Ai cần lễ vật của ngươi? Ngươi đi mau đi!”

Lê Hữu Quân biết nàng mệt mỏi lại đang xấu hổ cũng không có trêu chọc nàng thêm. Miệng lưỡi vụng về dặn dò vài câu, theo thường lệ xuyên cửa sổ đi ra.

Huỳnh Kha đã ở bên này đợi hơn hai canh giờ, thấy chủ tử nhà mình mặt mũi nhẹ nhàng, liền đoán được gia nhà mình hôm nay ở chỗ tiểu tổ tông kia có được chuyện tốt.

Lê Hữu Quân tắm rửa một cái, cưỡi ngựa trở về, lăn lộn như vậy, trời sắp tờ mờ sáng.

Hà Bảo Ngân nghỉ ngơi vài ngày, cuối cùng nguyệt sự cũng đã qua, cả người thoải mái, muốn đi ra bên ngoài dạo phố.

Lý Thu Huyền từ bên ngoài đi vào đã thấy nữ nhi đang chỉnh y phục, muốn xuất môn, cả người đã khôi phục dáng vẻ tiểu tinh linh, lanh lợi hoạt bát, trong mắt tràn đầy cưng chiều.

"Muốn ra ngoài sao?"

Hà Bảo Ngân đang mải ngắm mình trong gương, giật mình quay người lại, cười, chạy tới.

"Mẫu thân... Con ở trong nhà buồn quá, đang muốn ra ngoài một chút..."

Lý Thu Huyền cốc nhẹ trán nàng một cái, cưng chiều mà nói.

"Trong cung đưa tới thiệp mời Bách Hoa Yến Hội. Con xem mà chuẩn bị một chút, đừng có để đến lúc lại phải mang mo vào mặt..."

Hà Bảo Ngân nhận lấy thiệp kia, lật qua, lật lại mấy lần, ỉu xìu, thở dài.

"Aizzz...Sao lại rắc rối như vậy chứ..."

Lý Thu Huyền cười, lắc đầu, bất đắc dĩ.

"Được rồi, ta còn có hẹn với mấy vị phu nhân nên đi trước đây. Con xem mà chuẩn bị đi.

Bách Hoa Yến Hội năm nay khác với mọi năm, bao nhiêu người muốn tham gia còn không được, con đừng có mà ở đó than ngắn thở dài nữa."

Lý Thu Huyền nói không sai, Bách Hoa Yến Hội những năm trước đều là tổ chức cho khuê tú Đại Nam tranh tài, khuê tú nào muốn tham gia đều có thể ghi danh.

Nhưng năm nay đoàn sứ thần Bắc Yến trước khi tới, đã gửi thư trước, nói muốn ở Bách Hoa Yến Hội lần này để cho Khuê tú hai nước giao lưu tài nghệ. Thái Hòa Đế cũng đã đồng ý.

Nhóm khuê tú của Bắc Yến dưới sự dẫn dắt của Ngũ công chúa Bắc Yến, Ngô Vũ Đồng tới Đại Nam. Đoàn kể cả Ngũ công chúa, lần này phái tới tổng cộng hai mươi bốn danh khuê tú, Đại Nam cũng phái ra hai mươi bốn danh khuê tú ứng chiến, nếu người của chủ nhà còn nhiều hơn Bắc Yến, chẳng phải là khiến người ta chê cười Đại Nam là đang cậy đông hiếp yếu?

Vì danh sách hai mươi bốn người này, các đại thế gia thiếu chút nữa sứt đầu mẻ trán, danh sách trên danh nghĩa là do Tam công chúa vạch ra, trên thực tế Tam công chúa căn bản không làm chủ được. Danh sách của Tam công chúa sau khi định ra, các nương nương đều phải đưa ra ý kiến, chỉ là cân đối ý kiến của các nương nương, liền giày vò Tam công chúa mệt gần chết.

Bách hoa yến hội lại chính là trí tuệ và tu dưỡng, là đánh giá văn hóa hai nước.

Mà sở dĩ mỗi một lần bách hoa yến hội lần này do Tam công chúa chủ trì, mà không phải hoàng hậu hoặc là một vị phi tần chức cao chủ trì, chính là muốn phòng ngừa vạn nhất thua trận tranh tài, tổn hại mặt mũi quá mức khó xử, khó có thể công đạo cùng triều đình và dân chúng.

Cho nên tất cả công việc của yến hội tất cả đều đặt ở trên vai Tam công chúa, hoàng hậu và các vị phi tần mặc dù nhất định sẽ ủng hộ, nhưng mọi chuyện vẫn cần Tam công chúa làm chủ gõ nhịp, Tam công chúa chưa từng chịu khổ như vậy, huống chi còn phải rút thời gian luyện tập đánh đàn, nhất thời kêu khổ không thôi.

"Bảo Ngân à... Ta sắp bị hành cho mệt chết rồi..."

Khó khăn lắm Tam công chúa mới có cơ hội gọi Hà Bảo Ngân đến bầu bạn cùng mình, vừa thấy nàng tới đã ôm lấy nàng, kêu khóc.

Hà Bảo Ngân nhìn nàng đã gầy đi đến mấy cân thịt, cũng có chút đồng cảm, vỗ lưng an ủi.

"Sắp xong rồi, chờ qua lần này chúng ta liền ra ngoài chơi thỏa thích một bữa..."

Tam công chúa nghe được đi chơi thỏa thích, như được tiếp thêm động lực, cười, nói.

"Được..."

Cuối cùng đã tới ngày hai mươi tháng năm, Tam công chúa thiết yến ở Ngũ Phượng lâu, nhiệt tình khoản đãi nhóm khuê tú đường sá xa xôi mà đến của Bắc Yến. Đương nhiên trên yến hội vui chơi ca hát đều là thứ yếu, nhóm khuê tú hai nước tỷ thí tài nghệ mới là ý chính.

Bởi vì hạng mục tranh tài rất nhiều, cho nên yến hội này đã bắt đầu từ giữa trưa.

Hôm nay người có thể đại biểu Đại Nam tham gia tranh tài, đều là “Tài nữ” ngày thường có chút tài danh, nhóm tài nữ đều có cùng chung một đặc điểm, đó chính là mắt cao hơn đầu, cho nên ánh mắt mọi người nhìn Hà Bảo Ngân đều mang theo vài phần khinh thường.

Hà Bảo Ngân ngày thường xuất môn giao tế không nhiều, không có quá nhiều tiếp xúc cùng mấy cái gọi là “Tài nữ” này, chẳng qua phần lớn vẫn là từng gặp qua mấy lần. Nơi này cũng có mấy người quen thuộc, một người là biểu tỷ Lại Thanh Hương của nàng, còn một người chính là Trương Hòa.

Lại Thanh Hương bởi vì mấy lần nghị thân không thành, nhà trai đều là ở sau khi nghị thân với nàng, người thì trúng gió chết, kẻ thì ngã ngựa chết. Nàng mặc nhiên trên lưng mang danh khắc chồng, cho nên bị coi là không tốt, lần này có thể được chọn, hơi khiến Hà Bảo Ngân giật mình.

Chẳng qua Lại Thanh Hương cũng xứng đáng với hai chữ tài nữ, nàng có một tuyệt chiêu đặc biệt, đó chính là thư pháp. Nữ hài tử bình thường đều là luyện viết trâm hoa tiểu khải, nàng lại tự mình mở ra một con đường, một mình thích cuồng thảo, một lối viết tràn đầy hào hùng khí thế, cho dù là nam tử viết thảo thư cũng không bằng.

Hà Bảo Ngân thấy nàng tới, cao hứng lên trước chào hỏi.

“Biểu tỷ ngươi đã đến rồi.”

Lại Thanh Hương tiến lên lôi kéo tay nàng nói.

“Không ngờ ta cũng có thể có một ngày tham gia Bách Hoa Yến Hội này.”

Nàng vốn cho rằng mình có thanh danh như vậy, tất nhiên là không tới được Bách Hoa Yến Hội, ai biết cuối cùng có một biến chuyển như vậy, nàng thấp giọng hỏi Hà Bảo Ngân.

“Là ngươi thuyết phục Tam công chúa sao?”

Hà Bảo Ngân lắc đầu, cười.

“Tỷ thật coi trọng ta quá rồi, danh sách tham gia bách hoa yến lần này, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua hay nhìn thấy đâu. Tam công chúa cũng hoàn toàn không cách nào làm chủ.”

Lại Thanh Hương cũng cảm thấy Hà Bảo Ngân hẳn là không có năng lực lớn như vậy.

”Vậy là chuyện gì xảy ra?”

Hà Bảo Ngân lắc đầu, nàng cũng cảm thấy kỳ quái. May mà nàng là người tính tình tiêu sái, cười nói.

“Sống ở đâu thì yên ở đấy, bản thân ta muốn xem xem nơi này rốt cuộc có cái gì kỳ quặc.”

Lúc này lại có mấy khuê tú đi vào, Hà Bảo Ngân bị Tam công chúa kéo theo, cùng nàng ấy đi nghênh đón, Trương Hòa cũng ở trong đó, nàng nhìn thoáng qua Hà Bảo Ngân, cố ý lớn tiếng nói.

“Bây giờ người tiếp đón khuê tú của Bách Hoa Yến Hội thực có thể tùy tiện chọn lựa mà, cho chó mèo gì đó ra đón cửa cũng được sao?"

Một vị khuê tú đi cùng nàng là Trịnh Hàn Lâm, có vài phần tài học, lại luôn luôn đố kỵ bộ dạng xinh đẹp cùng cái danh quý nữ số một kinh thành của Hà Bảo Ngân, liền hùa theo.

"Đúng là quá tùy tiện đi, ta bị dị ứng với lông của chó mèo, bảo sao khi vừa tới đây đã thấy ngứa hết người?”

Trương Hòa cười, hài lòng nhìn nàng ta, nói: “Đương nhiên, ta không bị dị ứng nhưng lại ngửi thấy mùi hôi a...”

Rất nhiều người cũng cười theo, không ưa Hà Bảo Ngân, ghen tỵ với Hà Bảo Ngân, cũng không phải là một hai người.

"Mồm miệng của mình thối, thở ra có mùi, mồm gần mũi tự ngửi thấy hôi, lại nói người khác hôi. Tự mình bẩn thỉu nửa năm không tắm, ngứa người lại nói bị dị ứng này nọ... Thật cười chết ta..."

Võ Yến Nhi từ trong nhóm người, che mũi cười khẩy, châm chọc, bước đến bên cạnh Tam công chúa và Hà Bảo Ngân.

Trương Hòa nhìn Võ Yến Nhi tới, nàng ta cùng Võ Yến Nhi ngày thường vốn đã có sẵn hiềm khích, hôm nay bị nàng châm chọc như vậy, lập tức nổi đóa.

"Người ta nói 'ngưu tầm ngưu, mã tầm mã' quả không có sai mà..."

"Ngươi nói cái gì?"

"Ngươi..."

Tam công chúa thấy bằng hữu bị bắt nạt, giận không kìm được, ánh mắt khẽ động, muốn nổi đóa. Võ Yến Nhi cũng đã muốn xắn tay áo xông lê rồi, Hà Bảo Ngân vội kéo tay áo của các nàng lại.

“Ta cũng không tức giận, các ngươi tức giận làm cái gì chứ? Nàng ta muốn nói thì để nàng ta nói, ta cũng không mất miếng thịt nào. Huống chi khuê tú của Bắc Yến lập tức sẽ tới, để các nàng nhìn thấy chúng ta không ổn, mới vào đã đấu tranh nội bộ, chẳng phải là muốn cười chết chúng ta?”

Ngược lại bộ dạng thản nhiên bình tĩnh.Tam công chúa và Võ Yến Nhi đưa mắt nhìn nhau, lúc này mới nhịn xuống một hơi.

(còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play