Tay áo bị giật mạnh. Ánh mắt sắc bén như mũi gươm của Lê Hữu Quân nhìn thẳng vào Hà Bảo Ngân.

Hà Bảo Ngân bất đắc dĩ hủy bỏ vận nội lực. Sau một lúc vận khí này, Hà Bảo Ngân khá mất sức.

Ngón tay đặt trong lòng bàn tay Lê Hữu Quân viết, ‘không được’.

Lê Hữu Quân hung hăng liếc mắt cảnh cáo nàng một cái. Nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, Lê Hữu Quân đã sớm chứng thực dự đoán của mình. Nữ nhân này đúng là không muốn sống, trúng độc dược còn dám lung tung vận công, nhỡ đâu nội lực chạy loạn không khống chế được, làm hư hao ngũ tạng lục phủ thì làm sao bây giờ.

“ Khánh vương phi, ngươi không thoải mái đúng không?”

Nhâm vương sắc mắt nhìn về phía bên này, đưa qua ánh mắt quan tâm.

Hà Bảo Ngân lúc này trắng bệch, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Lúc này không thích hợp để Hà Bảo Ngân rời khỏi Lê Hữu Quân, hai người đều biết điểm này, Hà Bảo Ngân lắc đầu.

“Nghỉ ngơi một hồi là tốt thôi. Ngũ Hoàng thúc không cần lo lắng.”

Hà Bảo Ngân nói như hụt hơi, mà trên thực tế cũng là như thế. Việc vận khí làm tinh lực của Hà Bảo Ngân hao tổn, đặc biệt trong tình huống nội lực bị áp chế.

Mọi người đều quy kết, tình trạng không thoải mái của Hà Bảo Ngân cho việc trước đó nàng bị thương nặng, sức khoẻ chưa có hồi phục tốt, nên không suy nghĩ thêm gì nữa.

Tất cả mọi người đều che giấu rất tốt nội tâm và cảm thụ chân thật của bản thân, trên mặt ai nấy đều như đeo một lớp mặt nạ cực kỳ giả dối. Hà Bảo Ngân càng nhìn càng ghét, đơn giản nghiêng đầu không nhìn sắc mặt bọn họ nữa.

" Khó có dịp gặp mặt, ta mời Khánh vương một ly, chúc Khánh vương và Khánh vương phi trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử..."

Nhâm vương bưng lên chén rượu, rót đầy, nâng về hướng hai người.

Hà Bảo Ngân vừa nghe nói thế liền nhấc đầu, vươn tay nghĩ cản lại. Bàn tay của Lê Hữu Quân đặt bên hông nàng vỗ nhẹ hai cái, ý bảo nàng an tâm, hắn tự có chừng mực.

"Ngũ Hoàng thúc đã có lời, ta thân là vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh, cũng mượn lời tốt của Ngũ hoàng thúc... Chúc Ngũ hoàng thúc sức khoẻ dồi dào, sống lâu trăm tuổi..."

Thái Hòa đế xưa nay chỉ thích văn không thích võ là chuyện mà ai nấy đều biết, cho nên loại tán công dược này sẽ không có tác dụng đối với hắn. Mục đích mà Nhâm Vương hạ độc chính là để kiềm chế đám võ thần, Lê Hữu Quân và phe phái của hắn.

Trước mắt bao người, Lê Hữu Quân bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. Hà Bảo Ngân dựa vào trên người hắn cũng thấy rất rõ, Lê Hữu Quân thật sự uống hết, một giọt cũng không thừa.

Trong lòng Hà Bảo Ngân nảy sinh nỗi bực tức, nhấc chân dưới bàn đá Lê Hữu Quân một cước. hắn biết rõ rượu có vấn đề mà sao còn uống?

Váy nàng đột nhiên dinh dính, rồi trở nên ướt sũng. Phản ứng đầu tiên của Hà Bảo Ngân là nghĩ đã đổ rượu, liền nhìn chén rượu trước mặt mình. Nó vẫn đầy tràn, không vương vãi giọt nào. Vươn tay xuống sờ góc váy, sau đó không dấu vết đưa lên mũi ngửi ngửi. Đúng là rượu.

Lén liếc xuống gầm bàn vài lần, Hà Bảo Ngân liền phát hiện ngón trỏ của phu quân nhà mình đang chảy nhè nhẹ một tia nước nhỏ.

Một màn này Hà Bảo Ngân đã từng nhìn thấy Đoàn Dự sử dụng trong bộ phim Thiên Long Bát Bộ của Trung Quốc mình đã từng xem, những tưởng là cảnh hư cấu trên phim, không ngờ nó lại tồn tại trong đời thực.

Hà Bảo Ngân khẽ chép miệng, thầm nghĩ trở về liền nói hắn biểu diễn lại cho mình xem mới được...

Lê Hữu Quân nhéo nhéo eo nhỏ của thê tử, nhắc nàng ngồi cho thẳng lên, đừng nhìn gầm bàn nữa, đồng thời dời ngón tay để cho rượu chảy theo chân ghế dựa từ từ xuống mặt đất.

“Thích... Thích khách...”

Một tiếng thét thảm vang lên.

Hà Bảo Ngân rất nhanh quay đầu tìm kiếm nơi phát ra thanh âm. một đám hắc y nhân vọt vào hành cung, gặp người liền giết. Vài thái giám cung nữ đứng gần cửa nhất đã ngã xuống đất, trên cổ có một vết máu thật sâu. Đám hắc y nhân này đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, giết thẳng một đường đến bên này.

Hà Bảo Ngân hai tay chống bàn, từ từ đứng lên, chiếu theo âm mưu của Lê Hữu Quân và Trúc Nhân Vương, đám hắc y nhân này phải là người trong kế hoạch.

Lê Hữu Quân ôm thắt lưng Hà Bảo Ngân, né sang bên cạnh, lấy từ ngọc đai bên hông ra một viên thuốc nhét vào miệng nàng, cúi đầu nói nhỏ.

“Đây là trăm giải dược, chỉ cần ăn nó vào thì độc dược bình thường đều không có vấn đề.”

Không có nước, Hà Bảo Ngân cố gắng nuốt xuống viên thuốc đen thùi kia. Nó tản ra vị thuốc nồng đậm. Loại dược có thể làm cho Lê Hữu Quân mang theo kè kè bên mình chắc chắn không tầm thường.

Hà Bảo Ngân nuốt viên thuốc vào, đan điền chậm rãi phát sinh một cỗ nhiệt khí. Nàng thử vận khí một lần nữa, nội lực không có một cản trở nào mà thẳng tắp di chuyển theo ý nàng.

Thị vệ và thích khách quấn cùng một chỗ, tiếng dao kiếm va chạm chan chát chói tai truyền đến tai mọi người. Rất nhiều thái giám cùng tỳ nữ sợ tới mức như ruồi bọ mất đầu, lủi trái tránh phải tìm chỗ trốn.

Nét mặt Nghiêm công công trắng bệch ra, đứng bên cạnh Thái Hòa đế, hốt hoảng dậm chân.

Thái Hòa đế có vẻ trấn định, la lớn.

“Tất cả thị vệ nghe theo phân phó của võ thần, liên hợp lại. Nhất định phải bắt giữ toàn bộ đám hắc y nhân này.”

Dù gì hắn cũng là Hoàng Đế, nên lời nói của hắn có tác dụng rất tốt. Tất cả võ thần rút kiếm ra, xông ra ngoài giết địch. Nhưng vừa rút được kiếm ra, toàn thân như vô lực, tay cầm kiếm cũng miễn cưỡng lắm mới giữ được chứ đừng nói tới việc quơ kiếm ngăn địch.

Rất nhiều võ thần đều gặp cùng một vấn đề, hô to.

“không xong! Sao lại thế này!”

Có vài võ thần nóng ruột, không tin mà vận khí, ngược lại bị nội lực phản phệ khiến cho phun ra một ngụm máu tươi.

Trong đó có hai lão tướng có vẻ trấn định, thấy tình hình này chẳng những không có chút bối rối nào mà còn chỉ huy thị vệ, một số xông ra ngoài ngăn địch, một số ở lại bảo hộ bên cạnh Hoàng Thượng.

Nhưng nhân số của đám hắc y nhân rất nhiều, bọn họ ở đây lại hoàn toàn không có phòng bị, vả lại rất nhiều võ thần lại trúng độc không thể vận khí, nên vẫn bị vây vào hạ phong.

"Hoàng... Hoàng thượng...Huhu..."

"Huhu... Cứu cứu ta..."

"Hộ giá...Người đâu..."

Nhóm nữ quyến vốn trước đó chuyện ở bình đài may mắn giữ được một cái mạng nhỏ, nay lại nhìn thấy cảnh này sợ đến muốn vỡ tim. Ngay cả Hoàng Hậu thân là mẫu nghi thiên hạ cũng sợ tới run rẩy, sắc mặt cắt không còn giọt máu.

Bên cạnh, các phi tần, nữ quyến cũng co lại một chỗ với nhau mà run lên từng hồi. Nhất thời, tiếng góc thảm thiết như phụ mẫu chết vang lên đầy trời, khiến lòng người cành thêm phần luống cuống.

Trúc Nhân Vương cải trang, thừa dịp loạn chạy đến cạnh Lê Hữu Quân.

“Vương gia, chúng ta lần này là tình thế bắt buộc.”

Biết lão cáo già này đang nói dối, Hà Bảo Ngân không thèm nhìn lão cái nào. Hành cung bị tập kích, Hoàng Thượng bị giết, Khánh vương gia đứng ra chủ trì đại cục. một kế hoạch theo đúng khuôn sáo cũ, lại thực dụng đến cỡ nào...

Nhưng sự việc được tiến hành lại tuyệt đối không dựa theo kế hoạch.

Nhâm Vương bảo hộ Thái Hòa đế, một tay cầm kiếm, gừng già càng cay chém giết sạch những tên thích khách tiến đến gần.

Thích khách che mặt bằng vải đen nên nhìn không rõ diện mạo, nhưng chiêu thức cực kỳ ác liệt. Trái lại, chiêu thức của Nhâm Vương chẳng hề lộ vẻ già cỗi chút nào, từng động tác đều vô cùng chính xác. Chỉ cần nhìn dáng vẻ lúc này của lão là có thể đoán được khi còn trẻ lão dũng mãnh cỡ nào. không hổ là một Vương gia từng xông pha chiến trường, tính quyết đoán và nhẫn nại người thường đều không thể so sánh.

Lê Hữu Quân cười lạnh, nói.

“Đây cũng là nhờ sự tương trợ to lớn của Nhân thúc.”

Trúc Nhân Vương lộ ra nét cười khá âm hiểm, vẻ mặt đầy khẩn trương.

Vẻ mặt của lão toàn bộ rơi vào mắt Hà Bảo Ngân. Trúc Nhân Vương lộ ra biểu cảm rõ ràng, như vậy chỉ có thể nói rõ là bọn chúng có vạn phần nắm chắc. Nhưng trận tranh đấu này rốt cuộc ai thua ai thắng vẫn chưa thể phân rõ.

Nhâm Vương đánh nhau một hồi lâu thì dần dần lộ ra thế thua.

Lúc này, một gã hắc y nhân đột nhiên công kích từ sau lưng, đánh lén thành công xong liền giơ kiếm đâm thẳng vào Thái Hòa đế.

Tốc độ nhanh như chớp giật, thân kiếm lóe thứ ánh sáng trắng bạc lạnh như băng, mũi kiếm nhọn hoắt đâm thẳng vào ngực trái của Thái Hòa đế. Máu tươi văng khắp nơi, Thái Hòa đế trợn tròn hai mắt, tất cả khí lực thân thể như bị rút sạch trong phút chốt, té ngửa về phía sau.

Bịch một tiếng, ngã vào sàn gạch lạnh như băng.

Lúc này, động tác mọi người đều chậm lại, chuyển toàn bộ ánh mắt sang bên này.

Trong mắt rất nhiều đại thần mang theo khiếp sợ, mà nhiều hơn là nét bi phẫn. Vài văn thần đang lẩn trốn xung quanh đều đồng loạt hướng về Thái Hòa đế mà quỳ xuống, nước mắt lập tức rớt dài.

Hà Bảo Ngân thấy máu tươi bắn trên đất, trong lòng cũng không chịu nổi.

Bên cạnh, thân thể Lê Hữu Quân chợt động, cũng cho tên thích khách kia một kiếm xuyên tim y khuôn, không một chút do dự. Người nào ở hướng nhìn nghiêng đều có thể thấy kiếm kia xuyên thấu thân thể thích khách.

Máu tươi từ thân kiếm nhỏ thành giọt, giống như tuyên cáo một sinh mệnh đã chấm dứt.

Chiêu thức của Lê Hữu Quân cực nhanh, bọn họ thậm chí còn không thấy hắn di động thì thanh kiếm đã bất ngờ cắm vào ngực thích khách.

Hắc y nhân thấy ám sát thành công liền muốn trốn chạy.

Cảnh Vương vẻ mặt ngoan độc, rống lớn lên.

“Đừng để thích khách chạy thoát! Nếu không phụ hoàng chết không nhắm mắt!”

Động tác của bọn thị vệ càng trở nên sắc bén, hóa bi phẫn thành sức mạnh. Vốn dĩ thích khách đang chiếm ưu thế, nhưng dưới sự tiến công của thị vệ thì rất nhanh bị khuất phục. Nhưng vẫn có rất nhiều thích khách đào tẩu được, số thích khách bắt giữ được chỉ có hai mươi sáu tên.

(còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play