Trưởng công chúa Lê Ân trước đây đây đã từng nhận ân huệ của Lã Văn Sĩ tướng quân, khi nghe nữ nhi của ân nhân bị người ta ức hiếp liền không nói hai lời mà đồng ý.

Nghe Lê Hữu Quân nói bà có chút do dự, nghĩ một chút lại nói.

"Nếu không thể nhận làm nghĩa nữ của ta, vậy để nàng làm nghĩa nữ của tẩu tử bên nhà chồng ta đi..."

Một vị phu nhân ngồi bên tay trái Trưởng công chúa có chút sửng sốt, sắc mặt hơi đổi.

"Chuyện này..."

Nhận một tiểu thiếp làm nghĩa nữ, cho dù là tiểu thiếp của vương gia đi nữa bà ta cũng cảm thấy mất mặt... Trưởng công chúa muốn thể diện bộ coi bà ta không có thể diện hay sao...

Lã Mộng Kỳ cũng không cam tâm mà mím chặt môi, sắc mặt có chút vặn vẹo. Làm nghĩa nữ của một phu nhân quân tam phẩm nàng ta làm sao cam tâm cơ chứ.

Trưởng công chúa cũng không nghĩ đến hỏi ý kiến hai người, trực tiếp quyết định luôn.

Hai người trong cuộc muốn nói lại không dám nói chỉ âm thầm nghiến răng không cam lòng.

Lã Mộng Kỳ vạn vạn không ngờ, kế hoạch tưởng chừng hoàn mỹ của mình cứ như vậy mà bị mấy lời của Lê Hữu Quân đạp đổ.

Trưởng công chúa xem như mọi việc ổn thoả lại hướng Hà Bảo Ngân nói.

"Khánh vương phi này, Mộng Kỳ hiện tại cũng coi như vừa là cháu gái vừa là cháu dâu của bổn cung, ngươi cũng là cháu dâu vậy cũng xem như người một nhà cả. Ta có mấy lời muốn nói..."

Hà Bảo Ngân nhướng chân mày cười lạnh, chủ đề chính xem chừng bây giờ mới đến đây.

"Không biết Trưởng công chúa có gì căn dặn, vãn bối xin lắng nghe..."

Trưởng công chúa hài lòng, gật đầu.

"Ta nghe nói, từ khi vương phi vào cửa, bất cứ một nữ tử nào bước vào vương phủ này cũng không được hầu hạ vương gia, ngay cả trắc phi do Thánh thượng tứ hôn cũng chưa được viên phòng... Nữ tử phải lấy việc lo lắng chăm sóc phu quân, giúp nhà chồng khai chi tán diệp làm trọng, đâu có lý nào lại đố kỵ đến mức không cho phu quân gần gũi thiếp thất..."

Hà Bảo Ngân trong lòng cười lạnh, đây là muốn chụp mũ đố phụ cho nàng đây mà.

Lê Hữu Quân thật cũng nghe đủ rồi, đè xuống tức giận mà nói.

"Trưởng công chúa không hổ là hoàng nữ, xuất thân hoàng tộc. Ta nhưng thật ra muốn hỏi Trưởng công chúa một chút, ngươi không kiêng nể gì nhúng tay việc trong nhà của ta như vậy, rốt cuộc là quy củ nhà nào?”

Hắn tức giận ngay cả Hoàng cô cũng không gọi nữa mà gọi là Trưởng công chúa thập phần xa cách.

Trưởng công chúa bị Lê Hữu Quân nói đến cứng họng, tức giận muốn lật bàn, nghiến răng mà nói.

"Hừ... Ta xen vào việc của người khác? Vốn theo như ý định ban đầu của ta cũng là không muốn quản chuyện này, sở dĩ nhúng tay, chính là không nhìn được cái kiểu cư xử ức hiếp người quá đáng của Khánh Vương phi mà thôi..."

Trưởng công chúa kích động chỉ vào Hà Bảo Ngân nói tiếp.

"Cùng là nữ tử với nhau, ấy vậy mà nàng ta chỉ ích kỷ nghĩ cho bản thân mình. Dù gì Mộng Kỳ cùng Khánh vương ngươi cũng quen biết rồi có hôn ước trước. Nếu không phải vì biến cố xảy ra, Mộng Kỳ phải ở bên ngoài lang bạt tứ phương chịu khổ, nếu như Lã Văn Sĩ tướng quân còn tại thế, vị trí Khánh Vương phi này đến lượt một đố phụ như nàng ta ngồi vào sao?"

"Công chúa bớt giận..."

Lã Mộng Kỳ nước mắt rưng rưng nhìn Trưởng công chúa, nén ủy khuất mà khuyên ngăn.

Trưởng công chúa nhìn nàng ta khẽ thở dài hận rèn sắt không thành thép mà nói.

"Con đó, đứa nhỏ này chính là vì con cứ hiền như vậy nên mới để người ta trèo lên đầu lên cổ mà khi dễ đó... Hôm nay có ta ở đây, ta sẽ giúp con lấy lại công đạo..."

Nói xong bà ta tức giận cầm chung trà trên bàn mà uống một hơi.

Lê Hữu Quân cảm thấy nóng mắt đứng phắt dậy. Đến thế này rồi mà hắn còn tiếp tục nhịn nữa thì còn được coi là nam nhân sao?

Ánh mắt lạnh như băng xẹt qua tất cả các công tử có mặt trong này, Lê Hữu Quân lạnh lùng hừ một tiếng.

“Muốn quản việc trong nhà của bổn Vương, chỉ tay năm ngón, ngươi còn chưa đủ tư cách! Cút!”

Một tiếng rống xong, bàn tay Lê Hữu Quân vung lên, bình hoa trong sảnh đột nhiên vỡ nát.

Hà Bảo Ngân đau lòng nhìn một đống mảnh nhỏ trên mặt đất, hu hu, bình hoa này có giá hơn năm trăm lượng bạc đó nha! Cứ vậy... cứ vậy mà nát bấy à.

Tất cả những người có mặt đều khiếp đảm trước cơn giận của Lê Hữu Quân. Trưởng công chúa còn chưa nuốt xong ngụm trà trong miệng, nghe thấy thanh âm rống giận này lập tức nuốt ực xuống, chật vật mặt mũi xám xịt.

Trong lòng Trưởng công chúa như rụng bộp một tiếng, đã từ rất lâu rồi nàng chưa thấy ai bạo phát cơn tức lớn như vậy. Lửa giận của Lê Hữu Quân quá lớn, Trưởng công chúa là trưởng bối cao cao tại thượng còn sợ muốn quỳ thì nói gì đến mấy vị phu nhân đi theo góp vui từ đầu đến cuối còn chưa có cơ hội mở lời kia.

Lê Hữu Quân còn chưa phát hết tức giận, trừng mắt lạnh lùng nói.

"Vương phi của bổn vương bổn vương yêu thương còn không hết, nói nặng một câu còn không dám vì sợ nàng đau lòng. Ai cho các người tùy ý nặng nhẹ mà nói nàng như vậy. Ta nói cho các người biết, từ đầu tới cuối nữ nhân trong lòng bổn vương, người bổn vương muốn cưới, người mà cả đời này ở bên bổn vương tới cuối đời chỉ có một, đó là vương phi của bổn vương. Những nữ nhân khác đối với ta đều không có hình dáng..."

Nói xong hắn còn muốn vung tay hất đồ, Hà Bảo Ngân xót bạc, vội giữ lấy tay hắn, nói.

"Đừng..."

Lê Hữu Quân còn tưởng hắn tức giận bộ dáng của mình đã dọa nàng sợ, vội ôm người vào ngực, an ủi.

"Ta là nói bọn họ không có nói nàng. Ngoan... đừng sợ..."

Hà Bảo Ngân dở khóc dở cười, trong lòng phun tào, ai nói nàng sợ cơ chứ...

Lê Hữu Quân ôm thê tử, mắt hơi nheo lại, làm cho người nhìn không rét mà run.

"Chuyện trong nhà của bổn vương các người đừng có nhúng tay vào, nếu không...”

Trưởng công chúa tuy trong lòng tức giận nhưng bị khí thế kia của Lê Hữu Quân dọa cho sợ run, còn dám nói cái gì nữa? Vương gia đã quá sủng ái thê tử như vậy rồi, đến nói nặng với nàng còn không nỡ nữa mà.

"Ta cũng chỉ là muốn tốt cho các người mà thôi, cũng là lo nghĩ vương phi bị người ngoài gièm pha là đố phụ, chủ mẫu chèn ép thiếp thất mà thôi..."

"Haha... Cảm ơn tấm lòng tốt của Trưởng công chúa... Vương phi của bổn vương muốn làm gì còn cần người khác nói sao, đố kỵ thì đố kỵ nàng ấy vui là được... Còn có bổn vương làm gì có thiếp thất mà cần vương phi chèn với ép, có chăng nàng ấy cũng chỉ là dạy dỗ kẻ hầu người hạ trong phủ mà thôi..."

Lê Hữu Quân vuốt tóc thê tử, giọng nói ngang ngược mà băng hàn quanh quẩn trong tiền thính.

Cho dù có tức giận, nhưng Trưởng công chúa cũng không dám phản bác.

“Ta hiểu rồi, hôm nay là ta không đúng, thỉnh Vương gia thứ tội.”

Dứt lời Trưởng công chúa cũng không còn mặt mũi mà ở lại nữa, dẫn người rời đi.

Lê Hữu Quân lúc này mới nhìn đến Lã Mộng Kỳ, âm trầm nói.

"Ta không cần biết ngươi đang toán tính cái gì, tốt nhất, trước khi bổn vương hao hết một chút kiên nhẫn cuối cùng thì ngươi nhanh chóng mà thu lại cho ta..."

"Nô tỳ biết tội..."

Lã Mộng Kỳ âm thầm liếc mắt nhìn Hà Bảo Ngân một cái, nàng ta tận lực nhẫn nhịn cơn tức này.

Hà Bảo Ngân đối với biểu hiện của Lê Hữu Quân ngày hôm nay vô cùng hài lòng, trong tim tràn lan hạnh phúc, hai mắt lấp lánh chớp chớp, nhón chân hai tay câu lấy cổ hắn, hôn lên môi nam nhân...

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm cho trái tim của nam nhân nào đó loạn nhịp, thân dưới lửa nóng bị châm mà phát sinh phản ứng.

Hà Bảo Ngân đang dán sát lên người hắn nhanh chóng cảm nhận được biến hoá, hai mắt trừng lớn.

"Chàng... Cái đồ heo giống này..."

Lê Hưu Quân bắt lấy thời cơ nhanh chóng mà dùng môi mình trùm lên, đầu lưỡi liếm qua liếm lại trên môi đỏ mọng của thê tử, rồi sau đó chui vào khoang miệng.

Hà Bảo Ngân giãy dụa kêu ưm ưm vài tiếng, nhưng loại thanh âm này đã không thể làm cho Lê Hữu Quân dừng tay thì thôi, ngược lại càng làm cho hắn thêm si mê. Bàn tay to linh hoạt tiến vào bên trong vạt áo của Hà Bảo Ngân, hắn cảm thấy... tính nhẫn nại của hắn sắp tàn lụi hoàn toàn.

"Phu... Phu quân..."

Hà Bảo Ngân lúng búng hô lên hai tiếng, hai tay để ở trước ngực không cho Lê Hữu Quân có một động tác nào tiến thêm nào.

Mấy ngày nay, dục vọng trong mắt Lê Hữu Quân càng ngày càng rõ ràng mãnh liệt, ham muốn, Hà Bảo Ngân thấy rất rõ.

Hôm nay nàng thật sự đã dẫn lửa lên thân...

Vạt áo rất nhanh bị bong ra từng mảng, Hà Bảo Ngân cúi đầu là có thể thấy cái yếm lộ ra, mà Lê Hữu Quân lại không có chút dấu hiệu muốn đình chỉ nào. Hà Bảo Ngân còn chưa định cứ thế mà cho hắn phúc lợi đâu. Huống chi đây còn là ban ngày lại đang ở khách phòng.

"Này... Ưm... Chàng bình tĩnh một chút... Đây là ban ngày đấy..."

"Ừ..."

Lê Hữu Quân chỉ ừ một tiếng, động tác cũng không có dấu hiệu muốn dừng lại. Hà Bảo Ngân thật muốn khóc, ừ cái con khỉ khô ý mà ừ...

"Đây là khách phòng..."

Hà Bảo Ngân vừa dứt lời thấy Lê Hữu Quân dừng động tác, nàng thầm nghĩ cuối cùng cũng dừng lại, nhưng Hà Bảo Ngân còn chưa kịp thở ra cả người đã bị Lê Hữu Quân ôm lên.

"Phanh..."

Một tiếng đạp cửa Lê Hữu Quân ôm thê tử phóng ra bên ngoài, hắn dùng tốc độ nhanh nhất trở về chính viện.

"Rầm..."

Hà Bảo Ngân còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy cửa phòng ngủ mở ra lại nhanh chóng đóng lại, còn nàng thì đã nằm ở trên giường rồi.

Nam nhân bị bỏ đói lâu ngày chính là hổ đói. Một ngày này Hà Bảo Ngân cảm thấy chính mình muốn thăng thiên luôn rồi...

"Aaa... Khốn kiếp..."

"Lê Hữu Quân chàng xong chưa..."

"Ngoan... Bảo bối..."

"Con mẹ nó... Ta từ bỏ..."

"Ngoan... Một lần nữa..."

"Cút..."

Sau một tiếng cút cuối cùng kia, Hà Bảo Ngân triệt để ngất đi... Còn nam nhân nào đó thì thoả mãn cười hạnh phúc...

(còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play