Lê Hữu Quân sắc mặt đen như mực, ánh mắt như đao nhìn về phía Lão phu nhân cùng Hà Kính Triển, Hà Kính Phi.

Hà Kính Triển sợ đến muốn tiểu ra quân, huých cùi chỏ Hà Kính Phi một cái, giọng nói có chút run.

"Nhị đệ... Đệ... Đệ nói với Khánh Vương Điện hạ đi..."

Hà Kính Phi tâm lý vững hơn Hà Kính Triển, thấy đại ca nhà mình như vậy, hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ.

"Huynh có thể đừng run lên như cầy sấy, có được hay không. Người ta còn chưa làm gì huynh đâu."

Hà Kính Phi nhiếc móc nhị ca nhà mình xong, trong lòng dâng lên sự đắc thắng, ngẩng đầu, ưỡn ngực đi lên phía trước.

"Khởi bẩm, Khánh Vương điện hạ... Đây là ngũ nha đầu của nhà chúng ta. Nàng phạm lỗi nghiêm trọng, không thể dung thứ nên..."

Lê Hữu Quân nhướng mày, nhìn thẳng vào hắn. Ánh mắt kia, như đao găm vào cổ họng hắn. Hà Kính Phi nhất thời lời nói nửa chừng bị nghẹn lại.

Lê Hữu Quân cười lạnh một tiếng.

"A... Nàng mắc tội gì mà phải khiến cho các người, ở ngay trong lễ tang của Lão Hầu Gia không thể chờ được, muốn xử chết nàng..."

Hà Kính Phi nuốt một ngụm nước miếng, hai tay nắm chặt, hít một hơi thật sâu, cố gắng gồng lên giữ giọng nói bớt run.

"Bẩm... Nàng, ở bên ngoài cùng nam nhân làm loạn, bại hoại gia phong... Còn có, mệnh cách của nàng là thiên sát cô tinh..."

Hắn nói đến đây, hơi dừng lại một chút, len lén quan sát sắc mặt của Lê Hữu Quân, thấy hắn trên mặt một chút biểu tình cũng không có, trong lòng gấp đến luống cuống.

Lê Hữu Quân nâng ly trà, lạnh nhạt.

"Tiếp..."

Hà Kính Phi mồ hôi lạnh chảy xuống ngày càng nhiều, thần kinh căng lên như dây đàn.

""Chuyện này, ngũ nha đầu mang mệnh thiên sát cô tinh, khắc lục thân. Vốn đã được cao nhân giải khai, chỉ cần nàng cả đời cô độc, giữ cho thân thể hoàn bích thì sẽ không sao, cả nàng và thân gia đều bình an.

Nhưng nàng, trước đây không lâu, đã mất đi trong sạch, thân thể không còn hoàn bích nữa, khiến thần linh nổi giận, trút xuống phẫn nộ...

Hại chết Lão Hầu Gia nhà chúng ta, cũng chính là nội tổ phụ của nàng."

Lê Hữu Quân đặt xuống ly trà, giọng nói mỉa mai.

"Vậy nên, các người muốn mang nàng dìm lồng heo? Các người đã dâng tấu lên Tư Lễ Giám, đã được thánh thượng đồng ý hay chưa?"

Hà Kính Phi nhất thời ngây ngẩn, đầu óc có chút không đủ dùng.

"Chuyện này..."

Lão phu nhân thấy con trai lắp bắp mãi, nói không xong, không nhịn được mà lên tiếng.

"Bẩm, nàng là nữ quyến của một hầu phủ nho nhỏ, đâu có giám làm loạn tới tận cửa quan và Thánh Thượng.

Chuyện bại hoại như vậy, hầu phủ tự cảm thấy không có mặt mũi mà nói ra, nên…"

Lê Hữu Quân thâm thúy nhìn lão phu nhân.

"À... Chuyện này đúng là nói ra cũng khó..."

Lão phu nhân thở nhẹ ra một hơi, ném cho hai đứa nhi tử ngu ngốc nhà mình một cái ánh mắt, đắc ý.

Nhưng chưa chờ cho họ kịp thể hiện chút vui mừng lên mặt, Lê Hữu Quân đã nói.

"Nhưng có phải, các người đã quên. Ngũ tiểu thư Hà Bảo Ngân, ngoài thân phận ngũ tiểu thư hầu phủ, nàng còn là Hà Xuân Huyện Chủ, Ngự Nữ do đích thân Thánh Thượng sắc phong...

Các người dùng tư hình với Ngự Nữ, mà không có sự đồng ý của Tư Lê Giám, không được Thánh Thượng cho phép..."

Hắn hơi dừng một chút, ánh mắt đảo qua một vòng. Đạo ánh mắt này của hắn khiến cho trái tim của mấy người lão phu nhân, muốn nhảy ra ngoài...

"Phù phù" Lão phu nhân tuổi đã lớn, không chịu được cái khí thế, áp lực do Lê Hữu Quân tạo ra, trực tiếp quỳ xuống.

"Vương gia..."

Lê Hữu Quân đưa tay, ra ý không để bà ta nói. Hắn nghiêm giọng.

"Các người rất tốt, rất tốt... Ngự nữ do đích Thánh Thượng sắc phong, các người hỏi cũng không hỏi, trực tiếp dùng tư hình muốn bức chết nàng.

Haha... Các người đánh một bạt tai này lên mặt của triều đình ta, lên mặt Thánh Thượng vô cùng vang đấy..."

"Phù phù..." Hắn vừa dứt lời đại phòng, nhị phòng, lão nhân trưởng tộc, cùng tất cả những ai đứng về phía họ cũng đều bị dọa cho sợ rồi, trực tiếp quỳ xuống, hô lên

"Vương gia..."

"Vương gia minh xét..."

Lê Hữu Quân cười lạnh.

"Minh xét... Có gì để minh xét, các ngươi nói một chút cho ta nghe."

Hà Kính Triển sợ hãi, bên dưới, quần cũng đã ướt rồi. Hắn oán hận nhìn sang lão phu nhân, môi cắn chặt đến bật máu.

Hà Kính Phi trong lòng gấp gáp dập đầu.

"Vương gia..."

Lão phu nhân thất thần, bà ta tính sai ở chỗ nào rồi. Chuyện nữ tử ở bên ngoài mất danh tiết, mang tiếng xấu, từ trước tới giờ đều là bị người ta khinh ghét, không ai muốn bênh vực. Trong đó cũng có không ít Ngự Nữ.

Tất cả bọn họ, chẳng phải đều bị dùng tư hình, dìm lồng heo này bức chết, làm gì có ai quản tới. Bề trên cũng là mắt nhắm, mắt mở, bỏ qua. Coi như trừng phạt, lập uy, làm gương cho nữ tử.

Tại sao khi tới việc của bọn họ lần này làm, lại bị coi là coi thường triều đình, coi thường Thánh Thượng đây.

"Vương gia... Lão thân đã già, thật sự không thể gánh được tội danh như vậy, xin vương gia minh xét."

Lê Hữu Quân nhướng nhướng chân mày.

"Ồ... Vậy xin hỏi lão phu nhân, người muốn ta minh xét làm sao đây?"

Lão phu nhân hít vào vài hơi thật sâu, trong mắt chảy xuống mấy giọt nước mắt.

"Là lão thân hồ đồ, vì đau lòng mất phu quân, đầu óc mụ mị, chỉ nóng lòng muốn trừng trị kẻ mang điềm xấu, hại lão hầu gia nhà ta, mà quên mất việc bẩm báo lên trên...

Xin vương gia niệm tình, lão thân trên người mang tang sự, giơ cao đánh khẽ."

Lê Hữu Quân gật đầu, lão phu nhân len lén thở ra một hơi. Lê Hữu Quân nhìn ra hành động của bà ta, tay nhẹ gõ trên mặt bàn.

"Vậy sao? Như vậy là ta đã nói oan cho các người rồi..."

Lão phu nhân, trái tim vừa thả lỏng một chút lại thắt chặt, vọt lên cổ họng.

"Lão thân, không có ý đó."

Lê Hữu Quân nhìn bà ta.

"À... "

Hắn hơi dừng một chút, nhìn thấy Hà Bảo Ngân đã được Huỳnh Kha cởi trói thả ra, ở một bên ung dung ngồi nhìn. Đường Yên đang đỡ nàng.

"Ta thấy các người giải nãy giờ, đều nói Hà Xuân Huyện Chủ có tội, nhưng ta không thấy các người đưa ra chứng cứ gì?

Ta xưa nay, công tư phân minh, nói chuyện dựa trên chứng cứ? Các người không cần nhiều lời, cứ mang chứng cứ, chứng minh là nàng có tội là được."

Hà Bảo Ngân ở bên cạnh, ánh mắt hiện lên ý cười. Tốt lắm, Khánh Vương, người này xem ra cũng là người chính trực.

Nàng thật muốn nhìn xem mấy người lão phu nhân có thể đưa ra cái chứng cứ gì đây.

Lão phu nhân nhìn sang hai nhi tử của mình. Chứng cứ, bọn họ làm sao có chứng cứ gì. Tất cả đều là lời đồn trên phố truyền ra...

"Cái này..."

Lê Hữu Quân vẫy tay ra hiệu cho Hà Bảo Ngân đi tới, nhìn qua nàng một lượt, nói.

"Ngươi là nhân vật chính trong chuyện này, ngươi có gì muốn nói hay không?"

Hà Bảo Ngân cúi đầu, giọng nói mềm mại.

"Bẩm Khánh Vương điện hạ. Tiểu nữ cũng thực không biết chuyện gì đang xảy ra với chính mình.

Lão phu nhân đối với những lời đồn trên phố về ta, hoàn toàn tin tưởng. Ta muốn giải thích cũng không có cơ hội mở lời...

Thỉnh xin vương gia minh xét..."

Lê Hữu Quân gật đầu, nhìn sang lão phu nhân.

"Nàng nói có đúng hay không? Ngươi không có căn cứ, chỉ dựa vào lời đồn bên ngoài, đã định tội cho nàng"

Ánh mắt hắn nhìn lão phu nhân, mang theo áp lực vô hình, lạnh đến thấu xương. Lão phu nhân vô lực phản bác, miệng mấp máy một hồi mới phát ra âm thanh.

"Cái đó... Có người nói... Nói..."

Lê Hữu Quân lười nghe mấy lời biện hộ không rành mạch, nên tiếng, ngắt lời bà ta.

"Các người tùy tùy, tiện tiện nghe lời đồn không biết thật giả, kết luận nàng đã sai, dùng tư hình, không cần xác minh, điều tra sự tình."

Hắn hơi dừng lại một chút. Nhìn lão phu nhân. Bên cạnh Hà Trí Bình cười lạnh, giễu cợt một tiếng.

"Haha... Từ bao giờ, vương pháp của triều ta đơn giản tới vậy? Chỉ cần dựa vào tin đồn cũng có thể định tội cho một người..."

Hà Trí Quang ngửa đầu cũng cười to, trong mắt tràn đầy khinh miệt và căm hận.

"Haha... Hay là ta cũng cho người tung tin đồn nói xấu lão phu nhân... Aizzz... Nói cái gì ta... Hay cũng nói như tin đồn của Bảo Ngân, để xử cho dễ một chút, cũng thuận tiện học theo, làm phép so sánh..."

Lão phu nhân tức giận, hung hăng nhìn sang Hà Trí Quang.

"Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì? Ngươi ăn nói với trưởng bối như vậy sao? Phụ mẫu ngươi ngày thường dạy ngươi như vậy hả?"

Lý Thu Huyền nắm tay Hà Trí Quang kéo một cái, nhìn lão phu nhân, giọng nói bình tĩnh.

"Hắn nói có gì sai sao. Lão phu nhân ngài, cậy mình là bề trên, dùng chữ hiếu áp đầu chúng ta, chỉ cần một lời đồn bên ngoài, vội vàng kết tội, muốn dồn nữ nhi của ta vào chỗ chết. Không điều tra, suy xét ngọn nguồn.

Chúng ta muốn phản bác, các người một câu cũng không cho nói, còn hạ dược khống chế chúng ta.

Haha... Trưởng bối như ngài chúng ta thật không dám nhận..."

Lê Hữu Quân ánh mắt đảo qua một vòng nhìn một nhà tam phòng ở đó, nói.

"Đường Y, ngươi tới kiểm tra cho tam phòng bọn họ một chút, tại sao bị hạ dược vậy. Nếu Hà gia quang minh chính đại, tại sao lại hạ dược tam phòng..."

Lão phu nhân nghe Lê Hữu Quân nói, bà ta lảo đảo ngã sang một bên. Trong mắt tràn đầy khiếp sợ, đầu lắc như trống bỏi.

"Không... Ta... Lão thân... Không có..."

Bà ta thật không ngờ cái kế hoạch mình làm ra, những tưởng sẽ dẫm nát tam phòng xuống, ai ngờ giờ đây lại là hố chôn mình. Bà ta sợ rồi...

Một khi cái tội danh coi thường vương pháp, lạm dụng tư hình với Ngự Nữ không thông qua Tư Lễ Giám, vượt quyền này định xuống, hậu quả bà ta thật không giám nghĩ tới.

Lão phu nhân còn đang lo sợ không yên, ở một bên Hà Thanh Nhân không nhịn được, khi nhìn thấy tam phòng sắp trở mình dễ dàng như vậy, từ trong lao ra, quỳ xuống trước mặt Lê Hữu Quân.

"Vương gia... Hầu phủ chúng ta làm việc có chút nóng vội, hồ đồ, phạm sai lầm, nhưng tất cả đều là tức giận và đau lòng mà thôi. Xin vương gia minh giám..."

Lê Hữu Quân hơi nhướng chân mày nhìn người trước mặt.

"Ồ... Vậy ngươi nói một chút, minh giám thế nào đây?"

Hà Thanh Nhân thấy hắn hỏi mình như vậy, trong lòng mừng như điên.

"Vương gia... Mọi chuyện đều có nguyên nhân riêng của nó. Xưa nay, đều nói, không có lửa làm sao có khói.

Chúng ta nóng vội tin vào lời đồn, phán xử như vậy là sai. Nhưng lời đồn có ảnh hưởng rất lớn tới Hầu phủ, trong nhà tỷ muội chưa xuất giá còn mấy người, với danh tiếng như vậy hôn sự của bọn tỷ muội cũng coi nhue bỏ rồi.

Chúng ta cũng không thể giả điếc mà không nghe cho được..."

Hà Bảo Ngân thật muốn vỗ tay thật to, khen ngợi nàng ta. Nàng chờ người nói câu này lâu lắm rồi...

Hà Bảo Ngân thật muốn lao tới, ôm lấy nàng ta quá. Nàng đang muốn lên tiếng, thì lão phu nhân ở bên cạnh đã kịp phản ứng, ánh mắt tràn đầy khen ngợi nhìn Hà Thanh Nhân.

"Đúng vậy, vương gia... Xin ngài công tâm, minh xét..."

Lão phu nhân trong lòng nhộn nhạo không yên. Khi nãy bà ta bị khí thế bức người kia của Lê Hữu Quân hù dọa cho đầu óc đình trệ, bây giờ được Hà Thanh Nhân nhắc nhở, bà ta đâu có thể bỏ qua.

Lê Hữu Quân cười như không cười, liếc sang Hà Bảo Ngân.

"Ngươi có gì muốn nói hay không?"

Hà Bảo Ngân khẽ cong môi, ánh mắt mang theo sự giảo hoạt, tính kế người khác.

"Khởi bẩm vương gia, lời đồn đã truyền khắp kinh thành, tiểu nữ chỉ là một tiểu cô nương, nghĩ nếu muốn dập tắt lời đồn, chứng minh bản thân mình trong sạch. Tiểu nữ nguyện nghiệm thân..."

"Nghiệm thân... Không được..." Lý Thu Huyền là người đầu tiên phản ứng.

Nữ tử trinh tiết quan trọng vô cùng, nhưng nếu để người khác nghi ngờ sự trong sạch, lại bị nghiệm thân chính là khuất nhục.

Hà Bảo Ngân nhìn mẫu thân mình, mỉm cười trấn an.

""Mẫu thân... Nữ nhi nghiệm thân không sao cả. Chỉ cần nữ nhi chứng minh chính mình còn hoàn bích, vậy lời đồn kia, cùng khuất nhục này, chúng ta sẽ từ từ đòi lại..."

Lê Hữu Quân ban đầu có chút sững người, vì quyết định này của nàng. Nhưng hắn vẫn gật đầu đồng ý.

"Được..."

Lê Hữu Quân cho người mời tới hai ma ma, có kinh nghiệm trong cung tới, giúp Hà Bảo Ngân nghiệm thân.

Rất nhanh nghiệm thân đã xong, hai vị ma ma ở trước mặt mọi người, dõng dạc nói.

"Khởi bẩm vương gia. Hà Xuân Huyện Chủ, thân thể hoàn bích vô khuyết..."

"Oanh..." Một tiếng nổ bùm bùm vang lên trong đầu lão phu nhân và người đại phòng, nhị phòng. Nhưng hai vị ma ma đã nói như vậy, họ cũng không có chứng cứ gì để phản bác lại được.

Hà Bảo Ngân ý cười tràn mi, khóe môi cong lên.

"Nếu đã chứng minh ta trong sạch, vậy tại đây ta cũng có điều muốn khẩn cầu Khánh Vương Điện Hạ..."

Lê Hữu Quân cười nhìn nàng, phất tay, sảng khoái.

"Nói..."

Hà Bảo Ngân thâm sâu mà nhìn mấy người Lão phu nhân một cái. Cái nhìn của nàng, làm cho bọn họ cảm thấy bất an, lạnh hết cả sống lưng.

"Khởi bẩm vương gia, tiểu nữ thỉnh cầu người, tra xét cái chết của nội tổ phụ của ta..."

Lê Hữu Quân hứng thú nhìn nàng, hỏi.

"Tại sao? Lão hầu gia không phải bị trúng gió độc mà qua đời hay sao? "

Hà Bảo Ngân chắp tay, vẻ mặt đau xót, hiếu từ.

"Nội tổ phụ của ta trước đó vô cùng khỏe mạnh. Nhưng khi tin đồn thất thiệt của ta vừa truyền ra, lão nhân gia lại đúng lúc này trúng gió mà mất. Ta không tin trên đời này lại có chuyện trùng hợp tới vậy..."

Lê Hữu Quân nhướng chân mày, nhìn nàng thật muốn khen ngợi nàng mấy câu, khóe miệng hơi cong lên, đồng ý.

"Được..."

Hắn nhìn sang Đường Y ở bên cạnh.

"Ngươi tới kiểm tra thân thể của lão hầu gia một chút, xem nguyên nhân dẫn tới cái chết của ông ấy là do đâu..."

Đường Y khom người, lĩnh mệnh.

"Rõ..."

Đường Y cẩn thận kiểm tra thân thể của lão hầu gia. Một lúc sau mới nói.

"Bẩm vương gia, lão hầu gia là trúng độc mà chết..."

Lê Hữu Quân gõ tay nhịp đều ở trên mặt bàn.

"Ồ... Trúng độc sao? Là độc gì?"

Đường Y rõ ràng nói.

"Lão hầu gia trúng một loại độc có tên Phong Hý. Loại độc này sau khi bị trúng độc, ba ngày sau mới phát tác. Nó sẽ làm cho người bị trúng độc, có biểu hiện của trúng gió, lên cơn co giật mà chết.

Đại phu thông thường, nếu chỉ căn cứ theo biểu hiện bên ngoài của bệnh nhân, sẽ chỉ nghĩ đây là trúng gió thông thường, dẫn tới điều trị sai, không kịp thời giải độc, bệnh nhân sau khi độc phát tác, khoảng ba canh giờ sẽ chết."

Lão phu nhân đau lòng, nước mắt lăn dài, thống khổ mà gào lên.

"Lão gia..."

Hà Kính Triển, Hà Kính Phi cũng tê tâm liệt phế nhào tới, ôm lấy quan tài, kêu gào.

"Phụ thân..."

Hà Bảo Ngân trong lòng cười lạnh. Mấy người này diễn tốt thật đấy. Nhưng nàng muốn vạch mặt họ, lại không có chứng cứ xác thực, chỉ đành nghiến răng oán hận, nuốt xuống cục tức này.

Lão phu nhân gào lên một hồi, bất ngờ lao tới Lý di nương của lão hầu gia, đang phục tang ở gần đấy. Hung dữ giật xuống khăn tang trên đầu của bà ta.

"Là ngươi... Chính là ngươi có phải hay không?"

Lý di nương bị dáng vẻ hung hãn này của lão phu nhân dọa sợ rồi, hoảng hốt, nói.

"Phu nhân... Ngài đang nói cái gì vậy?"

Lão phu nhân túm lấy tóc của bà ta lôi kéo, miệng hung hăng mà mắng.

"Chính ngươi hạ độc hại lão gia... Hàng ngày lão gia đều ở chỗ của ngươi, người có cơ hội nhất chính là ngươi... Nhất định là ngươi..."

Lý di nương bị lão phu nhân túm tóc mắng. Mấy nha hoàn bà tử ở bên cạnh muốn can nhưng sợ làm họ bị thương, chân tay cũng có chút luống cuống. Lý di nương cũng không phải đèn cạn dầu, đâu thể nào mặc cho lão phu nhân dày vò, dùng lực hất bà ta ra.

Lão phu nhân bị hất ra lảo đảo ngã sang một bên, đau đến xương cũng muốn nứt ra.

"Ngươi... Tiện nhân này..."

Lý di nương không chịu yếu thế hơn, đỏ mắt mà hét lên.

"Ngươi đừng có tưởng ngươi là thê, thì có thể tùy tiện vu khống cho thiếp như ta. Ngươi có bằng chứng gì mà nói ta hại lão gia.

Nếu ngươi không có bằng chứng, ta liền ở trước mặt Khánh Vương, hôm nay kiện ngươi tội vu khống..."

Lão phu nhân bị Lý di nương mắng, tức giận, lồng ngực phập phồng.

"Lão gia vẫn luôn ở chỗ ngươi, còn cần có chứng cớ gì nữa..."

Lý di nương cười phá lên, chỉ tay vào lão phu nhân.

"Haha... Ngươi thật đúng là làm người ta sợ hãi, quyền uy thật lớn.

Trước đó chỉ cần nghe lời đồn ngoài phố, không cần biết đúng sai đã muốn ép chết Ngũ tiểu thư.

Hiện giờ vừa nghe nói lão gia là bị hạ độc, không cần chứng cứ đã kết luận là ta làm... Haha ngươi tưởng ngươi là ai..."

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play