Lời này được nói ra một cách vô cùng uyển chuyển, lại cực kỳ có sức thuyết phục. Suy nghĩ vì dân chúng cái gì, tất cả chẳng qua là Trúc Nhân Vương bịa ra để có cớ giật dây Lê Hữu Quân mà thôi.

"Quân chính là quân, thần chính là thần, ta không thể thay đổi. Về sau ai có thể ngồi lên cái vị trí chí tôn vô thượng kia đều do phụ hoàng quyết định.”

Lê Hữu Quân vẫn lạnh như băng, nhưng trong lời nói lại có thể nghe ra được vẻ không cam lòng bên trong. không thể không nói, cho dù Lê Hữu Quân giả vờ, hành động cũng cực kỳ như thật.

“Ngươi chẳng lẽ cứ thế cam tâm không chịu thay đổi? Theo lão phu biết, năm đó cái chết của mẫu phi ngươi chính là do bọn chúng ban, ngươi hiện giờ lại muốn cam nguyện làm phận nô tài phục dịch bọn chúng hay sao?”

Trúc Nhân Vương vì kích động mà hít thở gấp gáp, cố nhịn đau mà đưa tay đấm ngực tiếc hận.

Lê Hữu Quân khiếp sợ nhìn hắn, hỏi.

“Lời này có ý gì?”

Trúc Nhân Vương thở dài một tiếng, lắc đầu ra vẻ bất mãn thay Lê Hữu Quân.

"Chuyện năm đó ta chắc chắn ngươi đã điều tra rồi, nhưng có một chuyện mà ta tin chắc ngươi không thể nào điều tra được..."

Lê Hữu Quân cau mày, sốt sắng, hỏi.

"Là chuyện gì?"

Trúc Nhân Vương ghé đến bên tai hắn, nhỏ giọng chỉ đủ cho hai người nghe được, nói.

"Mẫu phi của ngươi là bị..."

"Đó là thật chứ?”

Cái bát trong tay Lê Hữu Quân ‘choang’ một tiếng vỡ tan.

Trúc Nhân Vương thấy Lê Hữu Quân tức giận thì biết lời nói vừa rồi của mình đã có tác dụng.

“Việc này còn có thể giả sao? Tình cảm của ta dành cho mẫu phi ngươi có trời đất chứng giám, bao năm qua ta vẫn luôn canh cánh chuyện này ở trong lòng. Nếu không phải vì ngươi là nhi tử của nàng và ta muốn để ngươi báo thù cho nàng thì nửa chữ về chuyện này ta cũng không nói ra.”

“Uổng cho bổn Vương ngày đêm làm lụng vất vả bảo trụ giang sơn Đại Nam, vì hắn mà không màng an nguy cứu giá thế mà... thế mà hắn lại mới chính là kẻ hại chết mẫu phi của bổn Vương! Còn để người chết một cách ô nhục nhất như thế..."

Bộ mặt Lê Hữu Quân trở nên dữ tợn. Cho dù là đại tướng xông pha chiến trường, nếu lúc này nhìn thấy dáng vẻ thế này của hắn cũng đều phải khiếp đảm thần hồn.

Nhưng Trúc Nhân Vương giờ phút này không sợ hãi một chút nào, ngược lại lại vô cùng đắc ý. hắn vốn tưởng rằng muốn khuyên bảo Khánh vương gia cũng không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành, nhưng xem hiện tại... sợ là Khánh vương gia sẽ không bao giờ xuất lực vì Thái Hòa Đế nữa.

Một khi Khánh vương gia không bảo vệ Thái Hòa đế nữa mà hắn cũng tham gia đấu tranh nội bộ, muốn đoạt đích, như vậy bọn họ chỉ cần làm ‘ngư ông đắc lợi’ đứng phía sau bàng quan nhìn là sẽ thành công. Từ đó cũng sẽ không uổng phí Chủ thượng phải ẩn nhẫn suốt bao năm nay.

"Ta có tình cảm với mẫu phi ngươi chắc chắn ngươi rõ ràng, người ta nói 'yêu ai yêu cả đường đi'. Nếu ngươi cần giúp đỡ bất cứ khi nào ta cũng sẵn sàng..."

Lê Hữu Quân trầm ngâm một lúc lâu mới nói.

"Nhân thúc nói rất đúng, nhưng để bổn Vương sắp xếp mọi sự chu toàn thì sẽ lập tức thông tri cho ngươi công việc cụ thể nên làm thế nào. Sự vụ trong triều rối ren. Bổn Vương chinh chiến quanh năm suốt tháng, chỉ quản được phía võ quan, chứ quan hệ với đại thần trong triều cũng không hòa hợp lắm.”

Lê Hữu Quân tự nguyện phóng thấp mình xuống vài bậc thang, còn gọi Trúc Nhân Vương là Nhân thúc như lôi kéo làm thân, cho hắn thêm thể diện.

Trúc Nhân Vương thực hưởng thụ việc làm thân này, cười không ngừng.

“Nhất định rồi, người trong nhà mà, lão phu coi ngươi như con, không giúp ngươi thì giúp ai?”

Một cuộc hi hi ha ha nói chuyện thân thiết này chính là sóng ngầm, mây đen báo hiệu bão táp sắp nổi lên rồi! Cuối cùng ai sẽ là cò, ai là trai, ai là ngư ông đây?

Nhoáng một cái mà đã qua hơn hai mươi ngày, sự phân chia chiến tuyến trên triều đình càng ngày càng rõ ràng.

Thế cục được chia làm ba phe. Võ thần rõ ràng nghiêng về phía Khánh vương gia.

Cảnh Vương cùng Lễ Vương cũng không chịu thua kém, cầm đầu đám văn thần, lại có nhà ngoại trợ lực nên thế lực của các bên vẫn đang trong thế cân bằng.

Thái Hòa đế cảm thấy áp lực vô cùng, cũng cảm thấy một hồi bất an quyền uy của mình bị uy hiếp. Bây giờ khắp nơi đều đấu nhau chan chát, nhiều thần tử sắc mắt bắt đầu dao động, không biết phải nghiêng về bên trận địa nào.

Việc phân quyền tranh vị trong Hoàng thất thật khiến cho người ta chán ghét. Vừa bình ổn một cơn phong ba, một trận phong ba khác lại nổi lên, chẳng để người ta có thời gian mà thở nữa.

Lê Hữu Quân ở giữa phong ba, cho dù bận rộn tới sứt đầu mẻ trán vẫn dành thời gian đúng giờ trở về cùng Hà Bảo Ngân dùng bữa, dỗ nàng uống thuốc...

Hiếm có khi rảnh lại muốn ôm ấp nâng cao tình cảm phu thê.

"Chúng ta ra phủ gặp một người.”

Một bàn tay của Lê Hữu Quân đặt trên đầu vai Hà Bảo Ngân, ôm nàng ra khỏi Vương phủ.

Lã Mộng Kỳ đến tìm Lê Hữu Quân chân mới vào cửa đã thấy hai người ra ngoài, vừa đuổi theo ra thì chỉ kịp thấy bóng dáng hai người dần dần biến mất.

Nàng vào Vương phủ lâu như vậy, thời gian ở chung mỗi ngày cùng Vương gia so ra còn kém hơn cả mấy người Lục Đình.

Ngã tư đường vô cùng náo nhiệt, người đi qua đi lại muôn hình muôn vẻ như nước chảy. Hà Bảo Ngân sau khi nhìn xung quanh vài lần rồi nhàm chán thu hồi ánh mắt.

Hai người bước vào một gian trà lâu, một mùi hương trà thoang thoảng tiến vào trong mũi. Tìm một cái bàn gần cửa sổ ngồi xuống, Hà Bảo Ngân nhìn quanh xem xét thì thấy mình có thể vừa vặn nhìn thấy người đi đường dưới lầu.

"Các ngươi có biết không, nghe nói trên triều đình đang có rung chuyển rất lớn. Các vương gia đối chọi vô cùng gay gắt.”

Tiếng nói khe khẽ truyền vào trong tai Lê Hữu Quân và Hà Bảo Ngân.

Bên chiếc bàn đối diện có hơn mười người đang chụm đầu vào nhau bàn tán, cái bàn vốn chỉ có thể ngồi tám người giờ có vẻ chật chội, nhưng mọi người đều đang chăm chú lắng nghe.

Hà Bảo Ngân vểnh tai lên nghe, mới chưa bao lâu mà ngay cả dân chúng cũng đã nghe được tin đồn rồi à.

“Ngươi nói thật hay giả đấy? Cẩn thận kẻo quan phủ biết bắt ngươi vào ngồi đại lao đó nhé.”

Một giọng khác thở dài, đậm vẻ không tin.

Người nói chuyện quýnh lên.

“Con mẹ nó, ngươi có thích nghe hay không thì bảo, cậu ta là nội thị trong cung, tin này còn giả được sao!”

Người kia nói xong, vẻ vô cùng tự hào. Dù sao có người thân thích làm quan trong Hoàng cung là một chuyện đáng kheo khoang mà.

“Ngươi nói xem... Các vị vương gia đấu đến sứt đầu mẻ trán như vậy, liệu họ có muốn làm như Vinh vương hay không?”

Một tiếng nói vô cùng nhỏ, chỉ như tiếng gió thoảng, truyền vào lỗ tai mọi người.

“Bộp” một tiếng, đầu người nọ bị ai đó vỗ một cái.

"Ngươi không muốn sống nữa hả, lời này mà cũng dám nói ra miệng. Bất quá nếu để mà chọn ra một người xứng đáng làm một minh quân kế nhiệm, ta nhất định sẽ ủng hộ Khánh vương gia. Khánh vương gia chinh chiến nhiều năm, làm không ít chuyện vì Đại Nam.”

Khánh vương gia là một thần tượng của đám người trẻ tuổi, người nọ nói xong thì mặt đã lộ ra nét kính nể vô cùng.

“Ngươi đừng có mà nói như vậy!”

Giọng nói đầu không đồng ý, lại cao lên một chút.

“Ta ủng hộ trưởng tử. Ủng hộ Cảnh Vương... Đích thứ khác biệt, ngươi nhìn xem từ xưa tới nay có mấy người để cho con của thiếp thất kế tục sự nghiệp hay không?"

Thanh âm hai bên bất tri bất giác càng lúc càng lớn, ánh mắt những người đang ngồi trong trà lâu đều đặt chăm chú vào những người này.

Sau đó một người đột nhiên đứng phắt dậy đá lật cái bàn.

“Đối nghịch với lão tử, có tin là lão tử đánh ngươi hay không!”

"Ta nói là sự thật, Cảnh vương là đích trưởng tử do Hoàng Hậu thân sinh thuận lý thành chương kế thừa đại thống. Hơn nữa Cảnh Vương yêu nước thương dân, ủng hộ ngài thì có gì là sai!”

Người kia ưỡn ngực, nói năng hiên ngang lẫm liệt.

"Phi... phi... Nói như ngươi thì Lễ Vương mới là người kế thừa đại thống. Ngài ấy là đích tử do Nguyên hậu kết tóc cùng thánh thượng sinh ra. Còn Cảnh vương nói cho cùng cũng chỉ là con do kế hậu sinh khi vẫn còn là một Huệ phi mà thôi..."

Một người không biết từ nơi nào đột nhiên chen ngang mà phản bác.

Chỉ trong chốc lát, những người này đã chia làm ba phe, đánh nhau thành một đống.

Hà Bảo Ngân cũng không hứng thú lắm với chuyện những người kia động cẳng chân hạ cẳng tay, thu hồi tầm mắt.

“Xem ra việc này cũng náo loạn lớn ghê há.”

Chẳng những trên triều đình đã chia làm ba phái, ngay cả dân chúng cũng quậy tưng lên như vậy.

"Nếu cứ tiếp tục như vậy liệu có thể tổn thương nền móng của Đại Nam hay không?"

Lê Hữu Quân không cho là đúng, mặt không chút thay đổi trả lời.

“Việc này không quậy cho đục thì phải làm sao? Kẻ sau màn này vẫn đang sợ hãi rụt rè, xem xét thăm dò, không nháo lớn lên như thế liệu hắn có can đảm đi ra không?”

"Ừm..."

Vì rất đồng ý với Lê Hữu Quân nên Hà Bảo Ngân không mở miệng nói nữa. Người kia ngay cả mười mấy năm cũng đã kiên nhẫn chờ đợi, có thể biết đó là một kẻ có tính nhẫn nại rất cao. Nếu không tăng thêm nhiều chất xúc tác, không biết người nọ còn muốn trốn bao lâu nữa. Nếu bọn họ đắn đo thích đáng, một số thương tổn vẫn có thể tránh được.

Trong trà lâu huyên náo thành một đống như vậy, có một số người thì vây quanh xem náo nhiệt, mà một số người khác lại cảm thấy tạp nham quá nên thanh toán tiền rồi bỏ đi ngay.

Chỉ trong chốc lát, nha dịch tuần tra Kinh Thành nhìn thấy, bắt hết mọi người đem về quan phủ.

Náo nhiệt cũng xem xong rồi mà người Lê Hữu Quân muốn gặp vẫn còn chưa xuất hiện, Hà Bảo Ngân kiềm lòng không được túm y phục của hắn giật giật.

“Trà lạnh rồi.”

Vừa nói nàng vừa đẩy chén trà sang một bên.

(còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play