"Đừng đánh nữa... Trong quân các ngươi có phản đồ..."
Lê Hữu Quân nhướng chân, mày, lạnh giọng.
"Nói..."
Lê Kiệm khẽ run lên một hồi, cắn răng, nhìn về phía Từ Mậu, nói.
"Là hắn... Là hắn cho ta quân tình báo..."
Lúc thẩm vấn còn có vài vị tướng quân, nghe được những lời ấy đều quay đầu nhìn Từ Mậu cùng thân tín của hắn. Từ Mậu cũng ra đòn phủ đầu trước, chất vấn.
“Cứ mặc kệ lời của tên phản loạn này đi, không thể tin được, chứng cứ không hề được xác thực. Ngược lại ta còn muốn hỏi, vì sao chủ soái lại một thân một mình điều khiển đại quân đóng ở Thiên Môn? Đây là tử tội mưu nghịch!”
Lê Hữu Quân ý vị nhìn hắn, cười lạnh một tiếng.
"Ha... Một kẻ phản bội như ngươi có tư cách gì chất vấn bổn vương..."
"Bụp..."
Lê Hữu Quân vừa nói chân đồng thời nâng lên, đạp cho Từ Mậu một cước, ra hiệu cho Huỳnh Kha.
"Bắt hắn lại..."
"Ngươi..."
Huỳnh Kha cùng một tướng lĩnh nhanh chóng tiến lên, đè Từ Mậu xuống, không để ý mọi cách giãy dụa của hắn, trực tiếp trói chặt hắn vào cột trượng hình, thiêu đỏ mỏ hàn rồi ấn thật chặt vào ngực hắn, ngay sau đó còn in lên má hắn một chữ “Nghịch”.
"Ta không phục! Các ngươi không có bằng chứng, lạm dụng hình phạt riêng, ta không phục……”
Hắn gào thét khàn cả giọng. Thân tín của hắn đều đứng hét lớn.
"Chúng ta cũng không phục, lại nói nếu luận tội, một mình chủ soái tự động điều binh mới chính là tội đáng chết vạn lần."
"Đúng vậy..."
"Không phục..."
"Không phục..."
Cứ như thế, cả cánh quân trái nghiễm nhiên đã thành tư quân của Từ Mậu.
"Trói tất cả bọn chúng lại, thà rằng giết sai cũng không thể buông tha.”
Lê Hữu Quân vung tay áo, bọn lính nhất tề tiến lên trói hết đám người lại. Chỉ cần trừ bỏ đám tường lĩnh cánh trái, những binh lính dưới trướng vẫn phải nghe theo hiệu lệnh của chủ soái.
Trong địa lao chỉ còn lại một mảng lặng im, vài vị tướng lĩnh còn lại muốn nói lại thôi, chỉ liên tiếp nhìn về phía Triệu Đạt. Tuy rằng hai người này đánh thắng trận, nhưng chỉ dựa vào một cái tội tự mình điều binh này thôi, sau khi hồi kinh vẫn phải chịu án tử như cũ. Bọn họ trung thành với chủ soái, lại càng trung thành với Thái Hòa Đế, trước mắt còn đang suy nghĩ nên ứng đối như thế nào
Lê Hữu Quân thản nhiên nhìn quét qua mọi người, thấy những người còn lại cũng không phải hạng người có ánh mắt mờ ám, lúc này mới lấy khối huyền thiếc từ trong túi áo ra.
"Trước khi bổn vương xuất chinh, phụ hoàng đã giao cho bổn vương Hổ phù đại nguyên soái binh mã thiên hạ. Để cho bổn vương toàn quyền quyết định trong cuộc chiến bình loạn này..."
Mọi người quá mức sợ hãi, ngay cả Từ Mậu cũng ngưng cả chửi bậy, chỉ mở to mắt mà ngây người. Bọn họ tuyệt đối không thể ngờ Hoàng thượng lại có thể tin tưởng Lê Hữu Quân đến mức này.
“Ta không tin một mình Từ Mậu có thể làm ra hết thảy mọi chuyện, chắc chắn phía sau còn có người."
Ánh mắt Lê Hữu Quân lóe qua một tia lửa giận, lạnh giọng phân phó.
"Dụng hình, nhất định phải tra hỏi cho ra kẻ đứng đằng sau hắn là ai.”
Lê Hữu Quân xua tay, thản nhiên đi ra khỏi địa lao.
Vì phòng ngừa trong quân còn giấu gian tế, Hà Bảo Ngân và Dương Nhung liền cải nam trang đi theo bên cạnh Lê Hữu Quân.
Đường Yên phải đến quân doanh trị liệu cho những người bị thương. Hà Bảo Ngân thấy nàng ngược xuôi vất vả, liền có ý muốn đến giúp một tay. Nhưng vừa ra cửa đã bị Lê Hữu Quân bắt lại.
"Nàng muốn đi nơi nào..."
Hà Bảo Ngân nhìn hắn, chớp chớp mắt, nói.
"Người bị thương quá nhiều, ta ngồi không một chỗ nên muốn đi chiếu cố họ một chút..."
Lê Hữu Quân nghe nàng nói, mắt hơi híp lại. Những người bị thương vì muốn giảm bớt sự đau đớn do y phục tạo ra, phần lớn đều cởi sạch chiến bào ra để lộ cả ngực trần, có người bị thương ở chân, ngay cả quần cũng không mặc.
"Nàng ở yên trong phòng cho ta... Không cho đi đâu hết..."
Hà Bảo Ngân nghe hắn nói, hai mắt mở lớn, hỏi.
"Vì sao?"
Lê Hữu Quân trầm giọng, nói.
"Nơi đó không sạch sẽ..."
"Hả... Không sao, ta không ngại..."
Hà Bảo Ngân vội xua tay, Lê Hữu Quân tiến đến, ôm ngang nàng lên, đi vào phòng.
"Nhưng ta ngại... Ta cũng bị thương, nàng chăm sóc một mình ta là được rồi..."
Lê Hữu Quân làm chủ soái, mặc dù có được đãi ngộ đặc biệt, nhưng sân viện hắn ở lại cũng không lớn, tổng cộng có năm gian phòng, hai gian phòng thì chứa đầy những vật linh tinh, việc giặt quần áo hay nấu cơm đều do một tên tiểu binh hầu hạ.
“Ngươi trở về đi, ta ở chỗ này là được rồi.”
Hà Bảo Ngân lớn tiếng nói với tên tiểu binh.
Vì Lê Hữu Quân có lệnh, bảo mình phải hoàn toàn nghe lời sai bảo của vị này, tên tiểu binh ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Hà Bảo Ngân thấy tiểu binh đi rồi, lập tức thay đổi sang giọng điệu thanh thúy.
"Dương Nhung tỷ, mau nhóm lửa đi, ta nấu cơm cho vương gia.”
Dương Nhung nhóm lửa, xong vừa nhặt rau vào giỏ vừa lo lắng hỏi.
“Vương phi, người có thể nấu được sao?”
Dương Nhung không khỏi nhớ đến, chủ tử nhà mình đã từng thiêu trụi nhà bếp một lần rồi, trong lòng lại càng thấp thỏm không yên.
"Hay là để nô tỳ nấu..."
Dương Nhung nghĩ, trù nghệ của nàng tuy không tinh thông, nhưng ít nhất cũng không tới mức không ăn được hay đốt nhà bếp, nàng tới nấu vẫn là ổn hơn.
Hà Bảo Ngân vội xua tay.
"Không được, ta muốn tự tay nấu cơm cho phu quân, đây là tâm ý của ta.”
Hà Bảo Ngân cầm lấy dao thái đồ ăn, khoa chân múa tay với miếng thịt trên thớt. Sau một phen rối ren, thịt heo thì nấu chưa chín, rau xanh thì lại cháy đen, trứng chim bị vỡ nát trên mặt đất, cơm thì nhão nhẹt, những nguyên liệu nấu ăn còn lại đều bị nàng phá hư hoàn toàn.
Dương Nhung nhìn thành phẩm trước mặt, thở dài một tiếng.
"Quên đi, vương phi, người đến đây làm bánh rán đi, món này dễ làm nhất. Người xem, trước tiên em lấy một ít bột đã trộn đều, vo lại thành chiếc bánh, tiếp theo chỉ cần thoa đều mỡ heo vào chảo chiên này, sau đó lại bỏ miếng bánh này vào, thỉnh thoảng lại trở mặt bánh, chờ đến lúc hai mặt bánh đã vàng đều rồi là có thể vớt ra. Đơn giản phải không?”
Dương Nhung vừa giảng giải vừa đổ bột gạo nếp vào trong chậu.
“Quá dễ dàng, ta đã biết rồi.”
Hà Bảo Ngân cũng đưa tay với vào khuấy trộn thau bột, sau đó lại ngắt ra một cục bột nhão, nặn thành hình con lợn nhỏ…
Chủ tớ hai người đồng lòng hợp lực, cuối cùng cũng làm ra một chậu bánh rán chín vàng. Hà Bảo Ngân nhìn bánh, mắt liếc thấy bên cạnh còn mấy quả trứng gà, nghĩ nghĩ một chút, nàng quyết định luộc thêm trứng.
"Ok... Đại công cáo thành."
Vừa bưng bánh và trứng đặt lên bàn, Hà Bảo Ngân hài lòng làm vỗ tay, vui vẻ hô lên.
Lê Hữu Quân trở lại, trên người dính đầy mùi máu tươi. Hà Bảo Ngân không hề cảm thấy mệt chút nào, nhảy dựng lên ôm lấy cổ hắn, hai chân gắt gao quấn ở bên hông hắn, cười vô cùng xán lạn.
“Phu quân, thiếp làm bánh rán cho chàng ăn. Là thiếp tự tay làm đấy!”
Hai chữ “tự tay” được nhấn mạnh rõ ràng.
"Haha... Thật sao?"
Lệ khí còn đang quanh quẩn trong lòng bỗng tiêu tán trong nháy mắt, Lê Hữu Quân thấp giọng nở nụ cười, hai tay nâng lấy cái mông thịt mềm mại của nàng, ôm nàng đi đến bên bàn ăn. Ở đó có một đĩa bánh rán, bên cạnh là mấy quả trứng gà luộc, một đĩa dưa chuột thái lát, một chút muối ớt.
Hà Bảo Ngân chui ra khỏi vòng ôm của Lê Hữu Quân, lấy đến một cái bánh, đưa tới bên miệng hắn.
“Nếm thử xem ăn có được không.”
Thê tử tự tay làm, cho dù có bọc thạch tín Lê Hữu Quân cũng có thể nuốt vào mà mặt không đổi sắc, huống chi đây là bánh rán vàng ruộm, cắn vào một miếng đã thấy vô cùng ngon miệng. Hắn đút phần bánh rán còn lại đến bên miệng thê tử, thiệt tình tán thưởng.
“Ăn ngon lắm, tay nghề không tồi.”
Hà Bảo Ngân cười đến nheo cả mắt lại, cắn một miếng chậm rãi ăn, tay bóc thêm một quả trứng, chấm muối ớt, đưa đến bên miệng Lê Hữu Quân, sau đó lại gắp một miếng dưa leo cho hắn, lúc này mới hỏi.
“Có phải cảm thấy thiếp thật hiền lành hay không? Có cảm thấy cưới được thiếp thật là may mắn hay không?”
“Ừ, thật là hiền lành, có thể lấy được nàng chính là may mắn lớn nhất trong cuộc đời ta.”
Lê Hữu Quân cười vang, nhoài người qua hôn lấy cái miệng nhỏ nhắn của thê tử. Ban đầu chỉ là một cái chạm nhẹ, cuối cùng Lê Hữu Quân rơi mất tự chủ, khơi làn môi đỏ tươi như cánh hoa của thê tử ra mút một cái thật sâu, sau khi tách ra mới cất giọng khàn khàn.
“Phu nhân của ta sao lại có thể đáng yêu như vậy? Ta hận không thể ăn luôn cả nàng ngay bây giờ.”
Hà Bảo Ngân lườm hắn một cái.
"Ta cũng không có cấm chàng ăn nha..."
Đây chính là khiêu khích chí mạng, Lê Hữu Quân ôm nàng xoay người đi đến bên giường, dùng nội lực đánh chưởng đóng cửa lại, chẳng mấy chốc y phục trên người Hà Bảo Ngân đã bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Lê Hữu Quân như hổ, như sói hận không thể chết trong người nàng.
"Phu quân... nhẹ... nhẹ một chút..."
"Ừm...Ngoan..."
.....
Thế tử Lê Kiệm là do chính thất sinh ra, được Mục vương sủng ái, lại thêm việc hắn vừa mới lên chiến trường đã khiến cho quân triều đình đại bại, không những hạ được hai thành, còn giết được chiến thần được xưng là bất bại Lê Hữu Quân, lập được chiến công hiển hách. Chỉ cần hắn còn sống trở về, Mục vương xưng đế, ngôi vị thái tử kia nhất định là của hắn.
Vì vậy, đám người nhi tử khác của Mục vương nóng nảy, lần lượt khởi binh bức cung muốn đoạt quyền, sau đó liền đánh nhau thành một đống hỗn chiến.
Khi tin tức Lê Hữu Quân còn sống, Lê Kiệm bị bắt truyền đến thì đã chậm, những huynh đệ một nhà đã kết huyết hải thâm cừu không thể quay đầu lại, chia năm xẻ bảy.
(còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT