Say Gối Ngân Hà
- -------------------
"Vong Cơ đây là......?"
Lam Hi Thần ra khỏi đình, hơi hơi kinh ngạc, ngay sau đó nghĩ nghĩ, nói: "Là bởi vì Ngụy công tử?"
Lam Vong Cơ cùng hắn đi ra, sắc mặt bình thường, đoan chính hành lễ, nói: "Làm phiền huynh trưởng."
Qua hoa viên nhỏ, Lam Hi Thần cười nói: "Không sao, khó lắm ngươi mới chủ động đưa cái gì đó, ta sẽ nói lại cùng các vị tông chủ."
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, không nói nữa. Đi thêm một đoạn, Lam Hi Thần lại nói: "Ngụy công tử là một bằng hữu không tồi" dừng một chút ".....Vong Cơ, bên kia là?"
Lam Vong Cơ nghe vậy nhìn lại.
Một chỗ rẽ hành lang khác cạnh sườn đình thật sự là người kia, là thiếu niên được khắc sâu trong lòng hắn. Mấy ngày không gặp, hình như lại gầy, hoặc là vòng eo buộc đến thật chặt, gần như một tay có thể ôm chặt trong lòng ngực.
Sắc mặt Ngụy Vô Tiện cực kỳ tái nhợt, nhưng vẫn miễn cưỡng cười, mí mắt buông xuống hiện ra một chút ôn nhu khó thấy, làm cho dây cột tóc bay đến bên gáy càng thêm đỏ tươi, lại có một loại thần thái nói không nên lời. Đang cùng một nữ tử cao không nên bả vai hắn nói gì đó, làm lúm đồng tiền của người như hoa. Trên người tiểu cô nương mặc áo cũ hơi hơi biến thành màu đen, nhưng khuôn mặt thanh tú ánh mắt thanh thuần, rất có cảm giác gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn, khí chất toàn thân hơn người.
Áo ngoài nàng ôm trong ngực rõ ràng là Ngụy Vô Tiện đưa cho, Ngụy Vô Tiện tiếp lấy, từ góc độ này có thể thấy đôi tay hai người hình như chạm vào nhau.
Lam Hi Thần cười nói: "Vừa thấy như thế, xem ra Ngụy công tử vẫn rất được hoan nghênh. Vong Cơ, không đi qua sao?"
Lam Vong Cơ nhanh chóng rời mắt đi, gấp giọng hỏi lại: "Tại sao ta phải đi qua?" Thấy huynh trưởng cười mà không nói, đều tự nói một mình, vì thế xoay người liền muốn cách xa: "Không cần."
Hắn muốn chạy, lại bị người vui vẻ gọi lại: "Lam Trạm!"
Sau đó nghe thấy một tiếng mới phản ứng lại: "Lam tông chủ."
Ngụy Vô Tiện nói một tiếng xin lỗi với tiểu cô nương, xoay người liền chạy tới, một tay theo bản năng muốn khoác vai Lam Vong Cơ, bị Lam Vong Cơ hơi nghiêng người tránh đi.
Hắn giống như không thèm để ý mà buông, ho nhẹ một tiếng lại nói: "Cái kia, đã lâu không gặp. Xiêm y của ngươi ở chỗ ta đã giặt sạch, cảm ơn nha, chờ lát nữa ta....."
"Không cần."
Gương mặt tươi cười Ngụy Vô Tiện đưa ra cứng đờ, thoáng nhìn sắc mặt Lam Vong Cơ, so với ngày xưa càng thêm lạnh.
Hắn gần đây không có cãi nhau với Lam Trạm đúng không? Cũng không có người thường không có mắt nào đó đắc tội Lam Vong Cơ phải không?
Hay là...... Người này thật sự không thích hắn như vậy.....?
Yết hầu Ngụy Vô Tiện ép chặt, hắn còn muốn nói chuyện khác Lam Vong Cơ đã xoay người, cho hắn một cái bóng người.
Vừa rồi tâm trạng còn bình thường, sao chuyển biến nhanh như vậy? Lam Hi Thần thoáng khó hiểu, gật gật đầu với hắn, đi theo sau.
Nắng không mạnh, màu sắc ấm áp, một vạt nắng nhạt nhẽo khoác trên vai Lam Vong Cơ, tạo ra bộ dáng thánh khiết, giống như thần tiên độ kiếp giúp người.
Thần tiên rất đẹp, không rời được mắt.
Thần tiên từ nhỏ liền rất đẹp. Lấy sơn trà trêu hắn, hắn sẽ nói nhàm chán, con ngươi lưu ly lại chuyển động; trêu trọc đến thái quá, tiểu thần tiên sẽ xấu hổ buồn bực, bực liền dùng ánh mắt tự cho là hung dữ trừng người, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên chút sắc mặt thú vị, không nghĩ đến bên tai của mình đỏ hồng.
Còn bây giờ?
Sắc mặt càng ngày càng khổ đại cừu thâm, ngoại trừ huynh trưởng của hắn những người khác rất khó nhìn ra.
Tiểu thần tiên tuấn tú làm hắn nhớ mãi không quên, đi đến chỗ nào cũng nhịn không được nói với người khác Lam Vong Cơ tốt, ăn dưa sư tỷ bổ cũng nhớ một chút, hái đài sen cũng muốn nhớ một chút. Đến khi có một sư đệ lơ đãng hỏi hắn: Đại sư huynh, đi nghe học trở về sao ngươi cả ngày đều Lam nhị trái Lam Trạm phải, không phải là thích người ta chứ?
Hoá ra là như thế.
"Làm sao lại đi trêu chọc Lam Vong Cơ bên kia? Ta nhìn đều xấu hổ thay ngươi, ngươi thấy người ta để ý ngươi sao?" Gặp vài lần Giang Trừng không thích nhìn nói hắn: "Không nhìn lại xem bản thân là cái dạng gì, còn nữa, hắn kiên trì bắt ngươi về Lam gia như vậy, ngươi còn quấn lấy người ta có ý gì sao? Vứt hết mặt mũi Giang gia."
Cái kia là ngữ khí chua chua vị giấm, vừa quái dị lại còn chói tai.
Ngụy Vô Tiện nhớ tới cái này, da gà liền nổi lên hết, chà xát bả vai của mình, thầm mắng bản thân đa sầu đa cảm. Đáng tiếc mệnh hắn không tốt, xoa tay còn chạm đến nội thương, làm hắn đâu đến mức phải hít mấy ngụm khí, quả nhiên Âm Hổ Phù không phải thứ gì tốt, dùng nhiều có tác hại không nhỏ.
Quỷ đạo hại thân, tổn hại tâm tính.
Hắn là tổ sư khai sơn, làm sao lại không biết?
Bỗng nhiên ngực ấm áp, áo khoác bị nhét đầy lòng ngực, đại khái là tiểu cô nương cảm thấy hắn lạnh, chạy tới đưa cho hắn, lại dùng tay biểu đạt ý của mình.
Ngụy Vô Tiện thở dài: "Yên tâm đi, ta không sao."
Tiểu cô nương không thể nói chuyện đành phải dùng tay làm động tác không rõ ràng, nàng lấy ra tờ giấy vẫn luôn được cất kĩ trong tay áo, chậm rãi mở ra đặt ở hai tay cho Ngụy Vô Tiện xem.
Chữ viết trên giấy thanh tú, đoán chừng là của y sư Ôn Nhu nàng đã từng gặp trước đó, Ôn Nhu đã cứu nàng và đệ đệ của nàng, nhưng lại nghe nói bị Kim gia đưa đi.
Ngụy Vô Tiện đạp trăng ở trên chiến trường nghe Ôn gia bàn luận một mạch của Ôn Nhu, ngôn ngữ hỗn loạn nhưng nội dung thì giống nhau, đều mắng to: Ôn Nhu bọn họ lâm trận bỏ chạy, không cung cấp đủ thuốc mới khiến bọn họ thua Xạ Nhật quân, phản đồ bị người bắt là xứng đáng! Tiếp đó là trù bọn họ không được chết tử tế. Ngụy Vô Tiện nghe đến đầu đau quay quay, lấy lại tinh thần nghĩ nghĩ, bọn họ bị bắt? Bắt được rồi thì đang ở đâu?
Tuy rằng lúc trước Ôn Nhu nói không nợ lẫn nhau, nhưng dù sao cũng phải biết nàng cùng Ôn Ninh hiện tại sống hay chết, nếu như chết rồi cũng phải thu xác lại.
Hắn âm thầm tìm người khắp nơi, nghe được chỗ nào đều chạy qua, không tìm thấy người nhưng thanh danh của mình lại càng khiến người nghe sợ vỡ mật.
Ngụy Vô Tiện hành lễ với nàng: "Đa tạ."
Tiểu cô nương lắc đầu, lật ngược lại tờ giấy.
Trên mặt giấy mực thô ráp vẽ một đồ vật hình vuông, viết bốn bên còn giống quỷ vẽ bùa hơn hắn.
Ngụy Vô Tiện tò mò xem góc phải bên dưới, chỗ đó xiêu xiêu vẹo vẹo viết hai chữ: Bình an.
Hoá ra cái này là vẽ bùa hộ mệnh. Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười: "Đây là bé con cho ta?"
Cô nương gật đầu, lui ra sau hai bước, cúi người thật sâu trước hắn.
Nàng trời sinh không thể nói chuyện.
Cha mẹ không bởi vậy mà vứt bỏ nàng, ngược lại còn rất yêu thương nàng, cho dù sau khi sinh đệ đệ cũng không có ý thiên vị ai. Không phải rất giàu có, có một vài đồng ruộng, phụ thân vất vả hơn nửa đời người cuối cùng cũng mua được một cái nhà ở trên trấn, một nhà bốn người vốn rất hạnh phúc.
Cho đến ngày hôm đó.
Các tu sĩ Ôn gia như cường đạo phá vỡ cuộc sống sinh hoạt của bọn họ, chiếm trấn nhỏ của bọn họ như doanh trại, gần như giết hết những người dân có ý muốn phản kháng, cướp bóc khắp nơi.
Cha mẹ đương nhiên không muốn tâm huyết bị người khác cướp đoạt, không quan tâm nàng muốn hay không, đem nàng vừa mười mấy tuổi cùng đệ đệ cùng lắm mới hai tuổi nhốt trong tủ quần áo, nói, rất nhanh sẽ về, ngoan.
Sức lực tiểu cô nương không đủ để mở khoá, chỉ có thể khóc trong im lặng ôm chặt đệ đệ đang ngủ say trong ngăn tủ, chờ một ngày lại một ngày, không thấy cha mẹ về. Không biết qua mấy canh giờ, rất đói bụng, thực tối, nàng che miệng nín thở nghe loáng thoáng tiếng tu sĩ bên ngoài, là người Ôn gia.
"Phản kháng có lợi ích gì, còn không phải bị giết chết sao!"
"Lão nhà này thấy lão bà bị giết còn muốn cầm đao chém ta, hắn cũng không so lại một chút, tu vi của hắn ngay cả kim đan còn không có, còn không đủ cho ta nhét kẽ răng!"
Nàng che lại miệng đệ đệ bị cơn đói làm tỉnh, ôm lấy người thán cuối cùng của mình, không ngăn được nước mắt.
Đệ đệ bị nước mắt của nàng làm ướt mặt, hài đồng cái gì cũng không hiểu không vui mà phất tay đá chân, thiếu chút nữa tránh khỏi cái ôm của nàng.
Nàng sợ tới mức ôm người càng thêm chặt, chân tay luống cuống làm khẩu hình với một đứa bé không có khả năng hiểu được: Đừng quậy, đừng quậy, chờ cha mẹ trở về sẽ cho ngươi ăn ngon.
Nước mắt trên mặt nàng vẫn luôn rơi, nóng bỏng chảy vào miệng. Bóng tối tuyệt vọng bao lấy nàng, gần như không thể thở được.
"Đừng nói nữa, đàn bà kia cũng rất tàn nhẫn, không phải chiếm nhà của nàng sao? Chạy lên liền đánh người, tay ta còn bị nàng cắn một cái, đàn bà thối, không chết tử tế được!"
"Đúng rồi, thi thể bọn họ đâu? Ta muốn đi đá vài cái."
"Đã sớm thiêu rồi, để lại mốc meo à? Trưởng lão nói thiêu mới tốt, Ngụy Vô luận kia không phải luyện thi sao, nếu đánh lại đây, hắn liền không có vũ khí. Đến lúc đó kiếm của ta cũng có thể lấy đầu hắn!"
Không phải sợ.
Không cần lo lắng, rất nhanh sẽ về.
Tiểu cô nương cuộn mình lại, nước mắt làm ướt một mảng lớn quần áo, khóc đến ngất đi. Không biết qua bao lâu, bị cái lạnh làm tỉnh.
Rất tối, rất tối, tại sao chỗ nào cũng đều tối như vậy? Trời bên ngoài đã sáng chưa? Nàng rất muốn nhìn thấy mặt trời, ấm áp, tươi đẹp, nếu có thể gặp lại mặt trời thì tốt rồi.
Không nhìn rõ đệ đệ như thế nào, nhưng đại khái đoán được, đệ đệ của nàng lạnh đến kêu không ra tiếng, vừa đói vừa lạnh, trán bỏng khuôn mặt nhỏ tím tái, hô hấp nhỏ đến khó phát hiện.
Tiểu hài tử vừa hạ sốt được một thời gian, thuốc còn một ít nhưng đặt ở bên ngoài, làm sao đây?
Một trận tiếng bước chân tới gần, thần kinh của nàng lập tức căng thẳng.
"Phi, thủ đoạn của Ôn cẩu quả nhiên ngoan độc! Người trong thị trấn đều bị hại, nữ nhân hay bảo bối đáng giá đều không giữ lại!"
Không phải Ôn gia?
"Chỗ này còn có máu, chắc là của chủ nhân nhà này, đáng thương thật."
"Lại nói, thật sự có thể tin, chúng ta chỉ có mấy chục người, nhưng mà có thể bưng được chỗ này! Trở về ta có thể khoe khoang nửa năm!"
Là tới cứu bọn họ sao?
Tiểu cô nương nghĩ, rụt rụt bả vai.
Nàng đột nhiên nghe được một âm thanh rất êm tai: "Yên tĩnh chút." Hình như là người dẫn đầu của đám tu sĩ này, giọng nói có chút nghẹn: "Chỗ này còn có người ở."
Sẽ bị phát hiện.
Sau đó cửa tủ bị kéo lên, lâu không thấy ánh sáng, nàng tránh về một góc phía trong, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hoá ra, thật sự có thể nhìn thấy mặt trời.
Rất ấm áp.
Người nọ so với nàng cùng lắm thì lớn hơn vài tuổi, hơi hơi vặn mi, thoạt nhìn rất mệt mỏi, quần áo to rộng che không được thân hình thon gầy, còn mạnh mẽ căng cứng cơ thể, nghiêng đầu nói với người theo sau: "Các ngươi đi tìm xem còn người khác sống sót hay không, cẩn thận một chút."
Bản thân hắn nhìn không thấy giữa mày nhảy lên, chóp mũi hơi đỏ, thái dương đều là mồ hôi lạnh, bên tóc bị ướt trở nên tối màu dán sát vào gương mặt, khoé mắt xinh đẹp, đôi môi bị cắn vì nhịn đau thành màu son, khoé môi hình như có chút ướt như hoa hồng, làm cho sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Lần đầu tiên nhìn thấy người như vậy.
Những người đó nhìn thấy, có chút ngơ ngác, thấy ánh mắt sắc bén lạnh lùng của hắn đảo qua liếc mắt một cái, mới không cam lòng mà đi ra.
Nàng ôm tiểu hài tử thật cẩn thận chui ra ngoài. Trên tay đột nhiên ấm áp, tiểu hài tử bị lạnh đến phát run được áo khoác màu đen bao lấy.
Ngụy Vô Tiện nhấp môi: "Hắn như vậy không ổn, cô nương, nơi này có thuốc không?"
Vừa rồi nàng nghe bọn họ nói y sư trên trấn hoặc là chạy thoát hoặc là bị giết, tình hình của tiểu hài tử rất gấp, không chịu được đến lúc tới y quán. Nàng gật gật đầu, tìm một trận mới tìm thấy mấy gói thuốc.
Ngụy Vô Tiện: "Đồ dùng trong nhà còn có thể dùng, nấu chút thuốc không thành vấn đề, chờ hắn uống xong sẽ có người dẫn các ngươi đến chỗ tị nạn.
Hắn cười cười: "Các ngươi đã an toàn. Về sau nhất định phải sống tốt."
Tiểu cô nương chớp chớp mắt, hốc mắt càng ngày càng ướt "A a" vài tiếng, nói không nên lời cảm ơn, chỉ có thể ôm hải tử khom lưng với hắn.
Ngụy Vô Tiện không thể thấy người khác khóc, liên tục xua tay, nhớ tới cái gì lại nói: "Thuốc này có thể uống sao?"
Lau lau nước mắt, tiểu cô nương mở bàn tay nhỏ của tiểu hài tử ra, viết từng chữ: Kỳ Sơn, thần y.
"Ôn Nhu......?"
Ôn Nhu đã tới chỗ này. Tu sĩ Ôn gia chỗ này hắn không gặp hết nhưng thủ hạ quỷ của hắn có gặp qua, chỗ nào có bóng người của Ôn Nhu?
Thôi vậy, nấu xong thuốc lại nghĩ.
Ngụy Vô Tiện tìm khắp người cũng chỉ tìm được một quả sơn trà cam cam, có chút ngượng ngùng ngồi xuống, để nó vào trong lòng bàn tay nhỏ nhỏ mập mập thịt của tiểu hài tử: "Chỉ có cái này, ta đi tìm xem còn cái khác cho các ngươi hay không."
Đôi mắt chua xót vì khóc quá nhiều, tiểu cô nương ngơ ngác nhìn bóng dáng của hắn, trong lòng ấm đến không thể tưởng tượng.
Người nọ đi không quá ổn, những vẫn dựng thẳng lưng, giống như chỉ cần như vậy có thể một người khởi động thế giới.
Ngoài ý muốn, hắn vấp phải ngạch cửa rất thấp, quỳ một gối xuống đất, ngón tay thon gầy bám chắc khung cửa, đầu nhón tay trắng bệch. Rõ ràng toàn thân đâu đến run rẩy lại không phát ra tiếng.
Tiểu cô nương chớp mắt muốn chạy qua dìu hắn, thấy hắn như vậy lại dừng lại bước chân.
Mặt trời ngả về phía tây, bóng cửa che đi mặt trời, một chút ấm áp cũng không chạm đến hắn. Hắn rất chậm rất chậm, mỗi khi di chuyển một chút đều rất khó khăn, bước chân lảo đảo, mồ hôi lạnh từng chút từng chút làm ướt người hắn, thở dốc dồn dập. Muốn dựa vào khung cửa lạnh băng đứng lên, được một nửa hai chân liền mềm nhũn, gần như muốn bẻ gãy vòng eo thon gầy, lại nặng nề ngã trở về.
Dây cột tóc sau đầu bị động tản ra, theo hắn cúi đầu, tóc dài che khuất sắc mặt hiện tại.
............Ngụy Vô Tiện không muốn người khác biết tình trạng của hắn, cũng không muốn liên lụy bất kì người nào.
Hai mắt tiểu cô nương ngập nước, không tiếng động mà rơi ra khỏi mắt, trong lòng thật khó chịu, thật sự khó chịu. Khoảng cách không xa không gần, tựa như hồng câu*.
*Cầu cao nhân chỉ bảo, hoặc khi nào hiểu được nghĩa sẽ quay lại sửa sau(๑'•.̫ • '๑).
Nhưng mà, nhưng rõ ràng hắn cũng là người mà.
Hắn có tốt không?
Có ai có thể, ôm hắn một cái không.
Một lát liền tốt rồi.
- -------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT