Gian phòng tĩnh mịch, chiếc lò nhỏ bằng đất sét đỏ tr3n bàn đun sôi nước suối mát lành trong ấm trà tử sa, bàn tay Thượng Thiện Nương Nương nổi lên ánh sáng xanh nhạt làm nguội nước đến nhiệt độ vừa phải rồi cầm ấm lên rót cho Lận Khinh Chu.
Lận Khinh Chu nhìn nàng, cảm thấy mình có quá nhiều điều muốn hỏi nhưng nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.
Thượng Thiện Nương Nương tỏ vẻ bình thản như đã sớm đoán trước hai người sẽ gặp nhau thế này, nàng nhẹ nhàng đặt chén sứ men xanh trước mặt Lận Khinh Chu rồi ôn tồn hỏi: "Ngươi đến thế giới này bao lâu rồi?"
Lận Khinh Chu bưng chén trà nói cảm ơn, sau đó đáp: "Gần nửa năm rồi."
"Mới nửa năm thôi à?" Thượng Thiện Nương Nương đặt lại ấm trà lên lò lửa.
Lận Khinh Chu: "Mới?"
Thượng Thiện Nương Nương thản nhiên nói: "Ta đã ở đây ba mươi sáu năm rồi."
"Cái...... Cái gì......" Lận Khinh Chu nghẹn họng nhìn trân trối, kinh ngạc đến nỗi suýt đứng bật dậy.
Thượng Thiện Nương Nương nói: "Đồng hương khó tìm, chắc ngươi có nhiều điều muốn hỏi ta lắm, ngươi cứ từ từ hỏi đi, đừng gấp, ta sẽ trả lời hết cho ngươi."
Lận Khinh Chu trái lo phải nghĩ, tay phải bất an bóp tay trái, y do dự hồi lâu rồi nói: "Hỏi gì cũng được sao?"
Lận Khinh Chu hít sâu một hơi, ánh mắt bình tĩnh kiên định: "Nghe nói ngài và Sí Diễm Tôn cùng đi truy bắt Vẫn Uyên Ma Quân."
Thượng Thiện Nương Nương khẽ giật mình.
Nàng hoàn toàn không ngờ Lận Khinh Chu vừa mở miệng ra sẽ nhắc đến chuyện này.
Vì bất an và do dự nên Lận Khinh Chu nói đứt quãng: "Xin hỏi, Mục...... Vẫn Uyên Ma Quân sao rồi?"
"Hắn trốn rồi." Thượng Thiện Nương Nương đáp.
Lận Khinh Chu bất giác thở phào, tảng đá trong lòng rơi xuống khiến cả người nhẹ nhõm hẳn đi.
Dù Lận Khinh Chu cố không bộc lộ cảm xúc ra ngoài nhưng Thượng Thiện Nương Nương vẫn tinh tường nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của y.
Nghi vấn vừa hiện lên trong lòng Thượng Thiện Nương Nương thì nàng sực nhớ lại khi gặp Lận Khinh Chu lần đầu tiên, tr3n vai y có một con linh tước lông trắng.
Lúc đó Thượng Thiện Nương Nương đã phát hiện linh tước này bị một người tu đạo có tu vi không hề tầm thường chiếm xác.
Nhưng nàng không biết đó là người nào.
Giờ nghĩ kỹ lại, chẳng lẽ là Vẫn Uyên......
Nếu đúng là thế thì Lận Khinh Chu mới đến thế giới này nửa năm làm sao quen biết Vẫn Uyên được?
Thượng Thiện Nương Nương đang băn khoăn thì nghe Lận Khinh Chu nói: "Thượng Thiện Nương Nương, ta có thể hỏi tiếp được không?"
Thượng Thiện Nương Nương định thần lại, vừa bỏ trà vào ấm tử sa đựng nước sôi vừa nhẹ nhàng nói: "Gọi ta Ôn Cầm là được rồi, ngươi hỏi đi."
"Sao ngươi biết ta cũng là người xuyên qua?" Lận Khinh Chu hỏi.
Ôn Cầm nói: "Ta mơ thấy."
"Hả? Mơ thấy?" Lận Khinh Chu chẳng hiểu ra sao.
Ôn Cầm gật đầu, nàng cũng không quanh co lòng vòng mà nói thẳng: "Trước khi xuyên qua thế giới này sẽ có được một năng lực đặc biệt, chắc ngươi cũng có nhỉ, năng lực của ta là có thể dự báo tương lai qua giấc mơ."
Lận Khinh Chu: "...... Quào......"
Y đỡ trán, nhất thời không biết nên ghen tị với Ôn Cầm hay chửi hệ thống nữa.
"Năng lực của ngươi là gì? Có thể cho ta mở mang kiến thức chút không." Ôn Cầm nói.
"Thật ra ngươi từng thấy rồi đó." Lận Khinh Chu buồn bực nói, "Năng lực của ta là kể chuyện hài."
"Cái gì? Kể chuyện hài?" Ôn Cầm đầu tiên là sững sờ, chợt nhớ lại hôm đó Lận Khinh Chu chọc cười tất cả mọi người ở đây thì bừng tỉnh đại ngộ nói, "Thì ra là thế."
Nàng rũ mắt mỉm cười: "Ta thích năng lực này của ngươi lắm."
Lận Khinh Chu ngượng ngùng xoa gáy rồi lại hỏi: "Sao ba mươi sáu năm rồi mà ngươi vẫn chưa về? Vì chưa hoàn thành nhiệm vụ sao?"
Ôn Cầm lắc đầu: "Ta ở thế giới ban đầu cũng chẳng hạnh phúc gì nên ta không muốn về."
Nói xong Ôn Cầm lấy từ tay áo rộng ra một tấm thẻ ngọc đưa cho y.
Y cầm thẻ ngọc của nàng ngắm nghía, thấy phía tr3n có hai dòng chữ.
【 Một, trở thành tông chủ Kinh Hồng Tông; Hai, mở ra Loạn Tinh Thiên Vực.】
"Loạn Tinh Thiên Vực." Lận Khinh Chu lẩm bẩm, y ngẩng đầu nhìn Ôn Cầm nói, "Ta có một nhiệm vụ cũng là mở ra Loạn Tinh Thiên Vực đấy."
"Tất nhiên rồi." Ôn Cầm nói, "Vì Loạn Tinh Thiên Vực là cánh cửa không gian của thế giới này và sương mù tím mà, sau khi ngươi vào Loạn Tinh Thiên Vực sẽ gặp đám sương mù tím mình thấy lúc sắp ch3t, nó có thể đưa ngươi về lại thế giới cũ."
Lận Khinh Chu nhớ tới Mục Trọng Sơn quả quyết nói với mình bí cảnh này là nơi có thể làm nam tử mang thai: "......"
Thì ra là trêu y à!
Nhưng hình như y cũng chẳng có cảm giác mình bị hớ!
"Vậy tu sĩ bậc Đại Thừa mới được vào Loạn Tinh Thiên Vực đúng không?" Lận Khinh Chu thắc mắc.
Ôn Cầm lắc đầu nói: "Thật ra đây là một quan niệm sai lầm được ghi chép trong sách, vì người tu đạo ở thế giới này không thể vào bí cảnh Loạn Tinh Thiên Vực nên người đời cho rằng phải có tu vi cực cao mới có thể vào bí cảnh này, nhưng sự thật là người xuyên qua chỉ cần liên lạc được với người giữ cửa thì có thể vào Loạn Tinh Thiên Vực hết sức dễ dàng."
"Khoan đã, ngươi nói người tu đạo ở thế giới này không thể vào Loạn Tinh Thiên Vực sao?!" Lận Khinh Chu đột nhiên kích động.
Ôn Cầm tỏ vẻ khó hiểu trước phản ứng của y, gật đầu nói: "Đúng vậy."
Lận Khinh Chu lấy thẻ ngọc của mình ra đưa cho Ôn Cầm: "Nhiệm vụ thứ hai của ta là mở ra Loạn Tinh Thiên Vực cùng với Vẫn Uyên Ma Tôn, vậy có phải Vẫn Uyên Ma Tôn cũng là người xuyên qua không?"
"Cái...... Cái gì? Ngươi nói cái gì?" Ôn Cầm sửng sốt, nàng cầm lấy thẻ ngọc của Lận Khinh Chu nhìn chằm chằm dòng chữ phía tr3n, đồng tử run rẩy, bờ môi mấp máy, hồi lâu sau mới lẩm bẩm: "Chẳng lẽ hắn là người giữ cửa...... Không thể nào......"
Lận Khinh Chu thắc mắc, "Người giữ cửa là gì cơ?"
Ôn Cầm đặt thẻ ngọc xuống rồi bưng chén trà trước mặt, vì bất an nên tay nàng khẽ run làm nước trà sóng sánh trong chén, sau khi nhấp một ngụm trà Ôn Cầm mới thoáng định thần lại, nói với Lận Khinh Chu: "Ngươi còn nhớ trước khi chúng ta tới thế giới này, hệ thống đã dặn không được quấy nhiễu thế giới này vận hành không?"
Lận Khinh Chu vội nói: "Ta nhớ chứ, trước đây những từ hiện đại ta còn không được nói nữa kìa."
"Đúng vậy, nếu không có kết giới này ngăn cách với bên ngoài thì cả ngươi và ta đều không thể nói những từ thuộc về thế giới này." Ôn Cầm gật đầu, "Kiến thức lý luận của ta không thể giải thích rõ chuyện này được, tóm lại là vì hệ thống sợ người xuyên qua sẽ phá hỏng thế giới khác vận hành hoặc là......" Nói đến đây nàng dừng lại.
Lận Khinh Chu: "Hả?"
Ôn Cầm ngẩng đầu nhìn Lận Khinh Chu rồi nói tiếp: "Để đề phòng người xuyên qua ảnh hưởng đến thế giới này, ở mỗi thế giới hệ thống sẽ chọn ra một người giữ cửa, nhiệm vụ chính của người giữ cửa là buộc những người xuyên qua được hệ thống xác định là kẻ phá hoại đi qua cửa. Cánh cửa của chúng ta chính là Loạn Tinh Thiên Vực, sau khi vào đó sương mù tím trong tinh vực sẽ lập tức xóa sạch ký ức của những người này rồi đưa họ về lại thế giới cũ."
Hôm nay biết được quá nhiều chuyện, Lận Khinh Chu cố gắng phân tích kỹ càng mỗi sự kiện rồi ghi nhớ trong lòng, y nghĩ đi nghĩ lại câu nói này rồi hỏi: "Vậy người giữ cửa là người xuyên qua sao?"
Ôn Cầm: "Ta không biết nữa."
Nàng im lặng một lát, sau đó bỗng nhiên nghiêm nghị nói: "Có một chuyện ta nhất định phải nói với ngươi."
Nãy giờ hai người vẫn luôn trò chuyện vui vẻ, sắc mặt Ôn Cầm đột nhiên đanh lại làm Lận Khinh Chu không khỏi hoảng hốt, y vội ngồi thẳng dậy rồi nghiêm túc nói: "Ngươi nói đi."
Ôn Cầm nói: "Theo ta thấy, nếu không thể lấy mạng Vẫn Uyên Ma Quân thì nhất định phải cầm tù hắn cho đến ch3t."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT