Sở Hàn lạnh lùng nói: "Ngươi nhìn đi, ngươi không biết thì ai biết?"
"Ta thật sự không biết mà!"
Lúc này, một tên tu sĩ khác khom lưng, rụt rè đi tới cạnh cửa, hoảng sợ liếc mắt nhìn Sở Hàn một cái rồi chợt lại cúi đầu. Hắn ta run run nói: "Nửa canh giờ trước, Triệu công tử nhà quận thủ có tới đây một chuyến."
Sở Hàn nén giận: "Triệu Văn Thông?"
Tu sĩ gật đầu: "Nửa canh giờ trước, lúc ta đi nhà xí về, thấy Triệu công tử kéo một chiếc xe gỗ chất đầy rơm rạ rời đi, những người khác bất tỉnh nằm trên mặt đất, có khả năng bộ hài cốt kia nằm trên xe gỗ."
Khương Tuyệt cả giận nói: "Sao bây giờ ngươi mới nói?"
Sắc mặt tu sĩ trắng bệch, hoảng sợ nói: "Lúc các ngươi tới ta định nói ngay, nhưng ta sợ quá nên lại đi nhà xí tiếp, giờ mới, mới vừa trở về."
Sở Hàn: "......" Đúng là mấy người lười thường lắm trò.
Lạc Trường Ca: "Triệu Văn Thông đó đi hướng nào?"
Khương Tuyệt nhìn phương hướng mà tu sĩ chỉ, trừng mắt: "Đệt! Đừng có nói với ta là cái tên đó kéo hài cốt vào thành đấy nhé!"
Nếu là thế thật, chẳng phải toàn thể bá tánh trong quận Cổ Lăng sẽ gặp tai ương hay sao! Hơn nữa hôm nay chính là Vu Tế, khắp đường lớn đều là người!
"Cái thằng ranh này..." Sở Hàn quả thật sắp điên, y vung tay vẩy ra hàng trăm tấm Phù nhân, quát, "Cho dù hôm nay có lật hết Cổ Lăng lên cũng phải tìm ra bộ hài cốt đó và cái tên họ Triệu kia cho ta! Thuận tiện bảo quận thủ báo cho bá tánh biết, phòng bị cho tốt!"
Phù nhân nhỏ đồng loạt lên tiếng đáp lời rồi nhanh chóng đi về hướng Bắc.
Lạc Trường Ca nhức đầu: "Chúng ta cũng chia nhau ra đi, ta đi thành Bắc tìm, Khương Tuyệt đi thành Tây, A Sở đi thành Nam, Úc sư điệt đi thành Đông."
Lạc Trường Ca định đi ra ngoài thì bỗng Sở Hàn kéo tay Úc Tử Khê lại: "Các ngươi chia nhau ra đi, ta đi với Úc Tử Khê."
Úc Tử Khê biết tình thế cấp bách, dù hắn rất muốn ở cùng Sở Hàn nhưng vẫn nói: "Sư tôn, chia nhau ra tìm sẽ nhanh hơn."
"Ta nói, đi cùng ta." Sở Hàn sờ sờ đầu Úc Tử Khê, hiện tại hài cốt mất tích, lỡ đâu lúc Úc Tử Khê một mình tìm kiếm đụng phải Triệu Văn Thông, cũng vô ý đụng phải bộ hài cốt kia thì sao? Vẫn là ở cạnh y thì sẽ an toàn hơn.
Lạc Trường Ca xua tay: "Đi cùng thì đi cùng, bọn ta đi trước."
Nói xong, hắn lập tức đi cùng Khương Tuyệt ra nghĩa trang.
Bọn họ đi rồi, Sở Hàn và Úc Tử Khê cũng cấp tốc chạy tới thành Nam gần nhất.
Hôm nay là Vu Tế, bá tánh trên đường người tới người đi, không tiện để tìm. Sở Hàn một bên tìm, một đen nói với bá tánh bên đường: "Có người trộm mất hài cốt rồi, bên ngoài không an toàn, mau về nhà cả đi!"
Úc Tử Khê cũng kêu theo.
Song, trống nhạc trên đường quá lớn, tiếng người lại quá ồn, giọng của bọn họ hoàn toàn bị đè xuống.
"Sư tôn, phải làm sao bây giờ?" Úc Tử Khê lau mặt, nôn nóng nhìn Sở Hàn.
"Đừng sốt ruột, con cứ đi theo vi sư là được, để vi sư nghĩ cách." Sở Hàn vung tay áo lên, mấy trăm tờ Dẫn Âm phù rào rạt bay ra, dọc theo phố dán một đường, Sở Hàn bấm quyết, sau đó trên phố vang lên tiếng la thật lớn —— "Hài cốt mất tích, mọi người lập tức trở về nhà", tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Có lẽ Úc Tử Khê chưa từng thấy thao tác này, hắn sửng sốt nhìn bá tánh như chim muông tan tác đầy đường.
Đuổi hết bá tánh trên đường về nhà xong, hai người tìm tiện hơn không ít, nhưng chạy từ thành Nam tới thành Đông cũng không thấy bóng dáng của Triệu Văn Thông đâu, Phù nhân truyền lời nói bên Lạc Trường Ca và Khương Tuyệt cũng không có thu hoạch gì.
Hai người chạy tới chạy lui trên đường phố vắng vẻ nửa canh giờ, chợt Sở Hàn nhận được tin của Phù nhân nhỏ từ không trung —— Triệu Văn Thông đang ở trong một con hẻm cụt ở thành Nam, hài cốt cũng ở nơi đó.
Mà lúc này bọn Sở Hàn đang ở thành Nam.
"Sư tôn, có tin tức gì không?" Úc Tử Khê nhẹ nhàng hỏi.
"Không có." Sở Hàn nói, "Tử Khê, chúng ta tìm như vậy đúng là có hơi chậm, vẫn là chia nhau ra tìm đi, con lại đi tìm ở thành Đông một chuyến, xem có còn sót lại nơi nào nữa không, còn vi sư phụ trách bên này."
Úc Tử Khê nhìn Sở Hàn thật sâu, sau một lúc trầm mặc, hắn híp mắt cười: "Vâng ạ."
Nói xong, hắn lập tức xoay người đi về phía thành Đông.
Sau khi xác định Úc Tử Khê đã đi xa, Sở Hàn mới theo chỉ dẫn của Phù nhân nhỏ đi đến cái hẻm cụt mà Triệu Văn Thông đang có mặt.
Y vừa quẹo vào hẻm đã ngửi được một mùi tanh tưởi. Y dùng tay che mũi, cau mày hỏi: "Sao lại thế này?"
Phù nhân nhỏ nhảy từ trên tường xuống, chỉ vào đống rơm rạ dưới chân tường nói: "Chết rồi, người ở dưới đống rơm ạ."
Cái gì cũng dám trộm, không chết mới là lạ đó! Sở Hàn đi tới trước đống rơm, vung tay áo lên, rơm rạ đắp trên người Triệu Văn Thông tung bay.
Cảnh tượng đập vào mắt làm Sở Hàn giật mình.
Triệu Văn Thông ôm hài cốt dựa vào chân tường, mặt, cổ, tay đều thành một màu đen, thậm chí da thịt còn có chỗ bị thối rữa, lộ ra lõi thịt màu đỏ, trông vô cùng ghê tởm.
Ngọc lệnh có thể trấn hài cốt ở chỗ Khương Tuyệt, Sở Hàn nói với Phù nhân nhỏ: "Tìm Khương Tuyệt rồi mang gã tới đây, mau lên."
Phù nhân nhỏ vừa đi, Sở Hàn lập tức chuẩn bị bố trí Phù trận khống chế oán khí không cho nó tràn ra ngoài, nhưng vừa bố trí được một nửa, y cảm thấy sau lưng chợt lạnh xuống, hình như y thấy bộ hài cốt nhúc nhích... Là y hoa mắt sao?
Vì đề phòng sự cố, Sở Hàn vội lui về sau hai bước, nhìn chằm chằm bộ hài cốt trong chốc lát.
Ngay khi y xác nhận rằng không phải là y hoa mắt, bộ hài cốt kia thật sự cử động thì đã chậm.
Bộ hài cốt màu trắng trực tiếp xé đứt tay Triệu Văn Thông, nhảy lên một cái, nhất thời lấy tốc độ cực nhanh vọt đến.
Sở Hàn muốn tránh, nhưng hẻm nhỏ quá hẹp, căn bản là không có chỗ để trốn, lùi về sau càng là không kịp!
Mắt thấy vuốt xương của hài cốt sắp xuyên qua tim, một bóng người chợt hiện ra, nháy mắt nhào tới trên người y.
Tuy rằng Sở Hàn tránh được một chiêu chí mạng, nhưng người đỡ cho y lại bị cào ở sau lưng.
"Sư tôn, người không sao chứ?" Vành mắt Úc Tư Khê ửng đỏ, run run hỏi.
"Con..." Sở Hàn đang định hỏi hắn không phải là con đi thành Đông sao, sao lại ở đây, thì bộ hài cốt kia lại ngóc đầu dậy.
Sở Hàn ôm Úc Tử Khê khom người xuống, tức thì phóng đến hai lưỡi dao gió, tuy rằng đều đánh trúng, nhưng cũng không tạo thành thương tổn thực chất gì, chỉ có thể giảm tốc độ của hài cốt mà thôi.
Không hổ là kiếm tu ngang tên ngang tuổi với Đạp Tuyết, chết chỉ còn một bộ xương mà vẫn lợi hại như vậy! Sở Hàn nói: "Đưa Tố Tâm cho ta!"
Tố Tâm chính là tên kiếm trúc của Sở Hàn.
Úc Tử Khê vội vàng đưa kiếm cho y. Sở Hàn cầm kiếm, dùng lưỡi kiếm rạch vào lòng bàn tay, máu từ vết thương như là chịu sức mạnh nào đó dẫn đường, dọc theo mũi kiếm nhanh chóng lan ra toàn thân kiếm, trong khoảng khắc, trúc kiếm vốn có màu nâu biến thành màu đỏ như máu.
Sở Hàn không tinh thông kiếm pháp, kiếm của y cũng không phải dùng để giết người, mà là dùng để giục phù.
Sở Hàn đặt Úc Tử Khê ở nơi an toàn, sau đó giơ kiếm chém một nhát, như là chém ra thời không dị giới nào đó, từng tờ Phù nhân đỏ như máu cao nửa người xuất hiện, rì rào rơi xuống đất, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, mãi cho đến khi chiếm hơn phân nửa hẻm nhỏ.
"Sư tôn!" Úc Tử Khê gọi y.
"Đừng tới đây! Ngoan ngoãn ở đó cho ta, chống đỡ cho tới lúc Khương Tuyệt đến đây là được!" Sở Hàn biết nếu giờ phút này mà để Úc Tử Khê đi, hắn nhất quyết sẽ không đi, nhưng Sở Hàn lại sợ Úc Tử Khê bất chấp tính mạng xông lên nên đã sử dụng Định Thân thuật lên người hắn, thuật tiện giữ chặt miệng hắn lại, miễn cho hắn cứ chốc lát lại kêu sư tôn, khiến y không tập trung được.
Mà bên này, tình hình chiến đấu cũng không tính là tốt, bởi vì tuy những Phù binh này là đám hung tàn nhất, nhưng trước mặt hài cốt, căn bản là không đủ đánh, vài ba đường quyền là chọc thủng một con, ứng phó chẳng được bao lâu.
Nếu là thứ khác, Sở Hàn còn dám một mình chiến đấu với nó một lát, nhưng thứ trước mắt y chỉ cần chạm vào cũng có thể bị oán khí quanh thân cướp đi nửa cái mạng, lỡ đâu lúc chiến đấu bị nàng chạm vào, chẳng phải sẽ chấm hết sao.
Huống hồ bé biến thái còn ở phía sau, nếu y ngủm thật thì sẽ không có ai bảo vệ bé biến thái nữa.
Trước mắt chỉ có thể kéo dài trong chốc lát.
Sở Hàn liên tục triệu Huyết Phù nhân, lúc máu trên thân kiếm khô lại, y lại cắt một đường lên bàn tay, đau chút cũng không sao, chỉ cần chống đỡ đến khi Khương Tuyệt tới là được.
Cắt được bốn năm lần, Sở Hàn phát hiện bàn tay trái của mình trắng bệch, một giọt máu cũng không nhỏ ra được...
Khương Tuyệt mẹ nó là ốc sên à? Sao còn chưa tới nữa! Sở Hàn gấp đến mức muốn chửi má nó.
Mắt thấy Huyết Phù nhân chỉ còn lại ba con, đã không ngăn cản được nữa, Sở Hàn nhanh chóng quyết định, trực tiếp vung kiếm cắt một đường kiếm lên cánh tay trái, lần nữa lấy máu triệu phù.
Ngay khi y định cắt đường thứ hai lên cánh tay, rốt cuộc Khương Tuyệt cũng tới! Lạc Trường Ca cũng tới!
Lạc Trường Ca thả ra một sợi Kim Huyền đâm vào vách tường, hắn phất tay một cái, mấy đường dao dây đàn sáng rực ánh vàng bay ra, tình thế vốn dĩ nghiêng về một phía cuối cùng cũng có chuyển biến tốt, nhưng Sở Hàn vẫn đang ở thế yếu.
"Khương Tuyệt, đừng chạm vào nó!" Sở Hàn nhắc nhở.
"Ta biết rồi." Vừa dứt lời, một đường ánh sáng bạc từ trên trời rơi xuống, Khương Tuyệt mang theo kiếm Thiên Phạt chém thẳng xuống từ đỉnh đầu hài cốt.
Kiếm chiêu của Khương Tuyệt cực mạnh, nhưng hài cốt lấy tốc độ nhanh hơn vung tay đỡ một kích này, cùng lúc đó, một tay khác trực tiếp bọc đánh [1] bên người Khương Tuyệt, muốn dùng vuốt trảo đâm xuyên gã.
[1] 包抄: Bọc đánh, đánh bọc sườn. Là vây đánh sau lưng hoặc bên hông địch.
"Dùng ngọc lệnh!" Sở Hàn hô.
Cũng may là Khương Tuyệt phản ứng nhanh, nhanh chóng lấy ngọc lệnh ra ngăn một kích này, bằng không Khương phong chủ danh chấn thiên hạ giờ phút này đã bị thọc cho một lỗ thông khí.
Sau khi hài cốt cảm nhận được linh lực trên ngọc lệnh, nháy mắt động tác chậm lại, nhưng cho dù là vậy, động tác cũng vẫn nhanh hơn Khương Tuyệt!
Nhưng nó cũng không có tấn công lại, mà nhảy lên đầu tường rồi bỏ chạy.
Khương Tuyệt muốn đuổi theo nhưng lại bị Sở Hàn gọi lại: "Đừng đuổi theo, có đuổi theo cũng đánh không lại đâu."
"Nhưng lỡ đâu nó chạy tới nơi khác, lạm sát người vô tội thì sao?" Khương Tuyệt vội la lên.
"Ta phái Phù nhân đi theo nó, nếu nó động thủ, Phù nhân sẽ tạm thời chắn cho những bá tánh đó một chắn, để họ tranh thủ thời gian chạy trốn, khoảng cách thực lực của thứ đó và chúng ta quá lớn, trước mắt chỉ có thể làm được như vậy thôi." Sở Hàn thở phào, lúc quay đầu lại nhìn Úc Tử Khê thì trái tim lại xỉu nhiều chút.
Mắt Úc Tử Khê đỏ đến dọa người, môi dưới bị cắn chảy máu, lúc Sở Hàn nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại Sở Hàn.
Sở Hàn vừa giải cấm chế trên người Úc Tử Khê, Úc Tử Khê lập tức vọt sang đây như điên, ôm y vào lòng rồi chôn mặt ở cổ y.
Sở Hàn có hơi luống cuống: "Tử Khê, con... buông tay ra trước đi."
"Đừng nói chuyện, để con ôm một lát." Úc Tử Khê ôm Sở Hàn chặt hơn một chút, chặt đến mức Sở Hàn có hơi khó thở.
"......" Tuy rằng cảm giác hai người ôm nhau như này rất lạ, nhưng nể tình bé biến thái khóc đáng thương như vậy, Sở Hàn mặc cho hắn ôm.
Qua hồi lâu, Úc Tử Khê mới cọ cọ cổ y, nghèn nghẹn nói: "Sau này không được làm vậy nữa, nếu không con sẽ tức giận, rất tức giận."
"Hả?" Sở Hàn mờ mịt một lát, qua loa đáp, "Ồ..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT