Nam Diệc Sâm đỡ cô ta dậy, sau đó dẫn cô ta đi ra ngoài.

Đáy mắt Thẩm Dao Thiến thoáng qua tia sáng đắc ý. Xem ra hôm nay kế hoạch của cô ta sẽ được hoàn thành, cô ta sẽ được như nguyện bò lên trên giường của cậu Tư Nam.

Thẩm Dao Thiến cũng không chú ý tới đèn flash không ngừng lóe lên trong góc phòng.

Đường Hướng Noãn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch số rượu còn lại trong ly.

Xem ra không cần cô làm gì cả.

Quả nhiên Nam Diệc Sâm không phụ sự kỳ vọng của cô, anh đúng là loại ngựa giống chỉ biết dùng nửa người dưới để suy tính!

Nam Diệc Sâm dẫn Thẩm Dao Thiến tới xe. Thông thường lúc anh uống rượu đều sẽ gọi La Kiệt tới lái xe cho anh.

"La Kiệt, đưa cô Thẩm về đi."

"Cậu Tư?" Chỉ nháy mắt Thẩm Dao Thiến đã tỉnh táo hẳn. Cô ta nghi ngờ nhìn Nam Diệc Sâm, có chút không hiểu nổi ý của anh.

Chẳng lẽ cô ta ám thị như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Cậu Tư Nam bị sao vậy? Chẳng lẽ thịt tới miệng rồi còn không muốn ăn sao?

Nam Diệc Sâm không để ý tới cô ta nữa mà đóng cửa xe lại, kêu La Kiệt đi trước.

"Cậu Tư, đợi lát nữa có cần tôi quay về đón ngài không?"

Nam Diệc Sâm lắc đầu: "Không cần, sau khi cậu đưa cô ấy về, trực tiếp về nhà nghỉ ngơi đi."

Rời khỏi hoàn cảnh ầm ĩ hỗn loạn, đầu óc Nam Diệc Sâm cũng tỉnh táo hơn một chút.

Đường Hướng Noãn vừa đi ra đã thấy một bóng người cao lớn đang đứng tựa bên cạnh Audi TT của cô, cô có chút kinh ngạc, còn tưởng bản thân mình uống say hoa mắt.

Không phải Nam Diệc Sâm đã dẫn Thẩm Dao Thiến đi “vui vẻ” với nhau rồi sao?

Đường Hướng Noãn cảnh giác đi tới, không phải anh phát hiện ra mánh khóe gì rồi chứ?

Tục ngữ nói có tật giật mình, lúc này Đường Hướng Noãn cũng có cảm giác như vậy.

"Nam Diệc Sâm, anh đang làm gì thế?" Đường Hướng Noãn thận trọng đi tới, cả người cảnh giác, rất sợ bản thân bị trúng chiêu ngầm gì.

"Vợ ơi, vợ nên đổi xe khác." Vào lúc anh ngẩng đầu, giọng nam trầm thấp lại lười biếng cũng truyền tới.

Đường Hướng Noãn ngẩn người, đưa mắt dõi theo phương hướng anh chỉ.

Chỗ kính chiếu hậu có vài vết cọ xát rất rõ ràng.

Đường Hướng Noãn hít sâu một hơi. Ngày thường cô vẫn giữ gìn chiếc xe cực kỳ cẩn thận, rốt cuộc nó bị người ta rạch từ lúc nào vậy?

Chết tiệt, vậy mà lại dám rạch xe của cô xong rồi “bỏ trốn”!

"Nam Diệc Sâm, không phải anh làm xước xe tôi chứ?" Đường Hướng Noãn nghi ngờ liếc nhìn anh. Cô còn nói vì sao anh lại lén lén lút lút đứng bên cạnh xe cô...

"..." Nam Diệc Sâm cũng cảm thấy cạn lời, kỹ thuật của anh có kém như vậy sao?

Sau đó Đường Hướng Noãn lại tiếp tục nói: "Chẳng qua ngẫm lại cũng không phải, xe của anh màu đen, mà sơn phía trên này..." Là màu xanh nhạt.

Nam Diệc Sâm nhướng mày, nghiền ngẫm cười cười: "Không nhìn ra cô còn thông minh như vậy."

Đường Hướng Noãn trợn trắng mắt. Đây là chuyện mà người bình thường đều có thể nghĩ ra được, đúng không?

"Chẳng qua tôi cũng rất tò mò, cô đã nổi tiếng như vậy rồi vì sao vẫn không nỡ tự mua cho mình một chiếc xe tốt hơn một chút?" Hơn nữa cô còn là một tay đua xe, theo lý hẳn cô phải có yêu cầu rất cao với xe của mình mới đúng.

Đường Hướng Noãn không trả lời anh. Đúng là mấy năm nay cô có tiết kiệm được một khoản thật, thế nhưng cô tuyệt đối sẽ không động tới khoản tiền kia.

"Được rồi vợ, đưa tôi về nhà đi." Nam Diệc Sâm tới bên cạnh cửa ghế phụ, đợi cô mở khóa.

Đường Hướng Noãn mở khóa lấy ít đồ sau đó lại đi xuống: "Tôi chỉ lên lấy ít đồ. Tôi cũng vừa uống rượu, không thể lái xe."

"Vậy chúng tôi cùng tản bộ về nhà đi." Nam Diệc Sâm cũng thuận theo ý cô, tối nay tâm tình của anh cực tốt.

"Anh chậm rãi tản bộ đi, tôi đi bắt xe." Đường Hướng Noãn tiện tay bắt một chiếc taxi, không nghĩ tới vậy mà Nam Diệc Sâm cũng đi theo vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play