Đường Hướng Noãn im lặng, cô từ từ phản ứng lại, bàn tay mình đã thuận tiện lần mò từ lúc nào, hiện tại đang ở…
Cơ ngực mà cô khát khao được sờ mó một lần. Đúng vậy, cô thực sự đã ra tay!
Không ngờ vóc người Nam Diệc Sâm lại ngon nghẻ đến thế, mấy người mẫu nam có xách dép lên chạy cũng chẳng đuổi kịp nổi anh.
Nam Diệc Sâm nhếch mi, nhìn ngược lại cô với ánh mắt giễu cợt: “Nước dãi sắp rớt xuống rồi kìa!”
“…” Đường Hướng Noãn hốt hoảng, lập tức đẩy anh ra.
“Sao nào? Có thấy hài lòng không?” Anh khoanh tay trước người, vô cùng hứng thú nhìn cô.
Tròng mắt đen của anh lóe lên, người thì im lặng không nói một lời.
Đường Hướng Noãn tựa hồ ý thức được Nam Diệc Sâm có điểm gì đó không đúng, lập tức thức thời rời khỏi phạm vi tầm mắt của anh.
Cô nhận được điện thoại của Lăng Mặc, thế là vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Không biết có phải Lăng Mặc còn giận cô hay không, lần trước gọi điện giọng anh ta truyền từ đầu bên kia có hơi là lạ.
Song bất kể thế nào, chỉ cần anh ta liên lạc lại tức là đã hết giận cô rồi.
Đường Hướng Noãn mặc quần áo thoải mái, cố gắng để bản thân không gây sự chú ý. Cô đi tới khách sạn của Lăng Mặc, phải gõ cửa một lúc lâu anh ta mới ra mở cửa.
Sau khi mở cửa xong anh ta cũng không thèm nhìn cô một cái đã quay đầu đi thẳng vào trong. Đường Hướng Noãn bĩu môi, xem ra vẫn còn chưa hết giận.
Cô chán nản thở dài, đóng cửa lại rồi cũng vào theo.
“Cậu cả Mặc của em ơi, còn chưa ăn sáng phải không? Em mang cho anh bữa sáng do đầu bếp trong khách sạn nổi tiếng nhất Thủ đô tự tay làm đây này. Anh nể mặt ăn chút chứ?” Đường Hướng Noãn đặt bữa sáng cô thuận đường mua tới lên bàn, đồng thời lên tiếng hỏi han ân cần.
Lăng Mặc không thèm nhúc nhích, quay lưng về phía cô tỏ vẻ khó chịu.
Đường Hướng Noãn hết cách với anh ta, chẳng còn cách nào khác là chân chó đi ra sau lưng rồi xoa bóp bả vai cho người này: “Cậu cả Mặc à, em bóp vai cho anh này, đừng giận nữa được không? Tức giận xấu trai không có lợi gì đâu.”
Lăng Mặc nghiến răng nghiến lợi, sau mỗi lần cô xuống nước nhượng bộ là anh ta không tức giận nổi nữa.
Nhưng lần này lại khác, cô âm thầm đi đăng ký kết hôn, hơn nữa căn bản không định nói cho anh ta biết, hoặc là báo một tiếng gì đó, nói chung không hề để tâm xem anh ta nghĩ gì!
Đường Hướng Noãn liếc mắt thấy anh ta không phản ứng lại thì cố tình nặng nề thở dài: “Nếu vậy thì em đi về trước đây. Anh nhớ ăn sáng nhé Lăng Mặc.”
Cô nói rồi chuẩn bị rời đi.
“…” Lăng Mặc cắn răng, rốt cuộc nhịn không được lên tiếng: “Đứng lại.”
Đường Hướng Noãn đưa lưng về phía anh ta, khóe miệng cong lên khe khẽ.
Sau đó cô xoay người lại, mặt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh trước đó: “Sao thế? Không phải anh không muốn nhìn mặt em à?”
Đường Hướng Noãn rất biết giả bộ vô tội, người đàn ông nào nhìn thấy cũng chẳng nỡ làm gì cô.
“Anh chỉ tức vì không thể không bao giờ nhìn mặt em nữa!” Lăng Mặc cực kỳ giận dữ, cô gái này ăn anh ta không xót lại chút gì!
Đường Hướng Noãn nở nụ cười, giận mắng: “Cậu cả Mặc đừng nguyền rủa em vậy chứ, không bao giờ nhìn mặt nữa chỉ có trường hợp em chết thôi.”