"Anh cảm thấy như vậy không tốt lắm." Lăng Mặc mang vẻ mặt nặng nề nói.
Muốn anh ta ra tay đối phó với phụ nữ như vậy, giống như dùng dao mổ trâu giết gà.
Đường Hướng Noãn hoàn toàn không để ý tới ý kiến của anh ta, tiếp tục nói: "Đã quên nói cho anh biết, cô ta mang thai, nhìn bộ dạng chắc khoảng hai ba tháng."
"Shit!" Lăng Mặc không nhịn được chửi tục, lại còn là một người phụ nữ mang thai?
Gu của anh ta không mặn tới như vậy chứ?
Nhìn bộ dạng cười đến không có ý tốt của cô nàng đối diện, Lăng Mặc biết mình gặp hạn, đời này thua trong tay người phụ nữ này rồi.
Tất cả mọi chuyện anh làm cho cô, đều là cam tâm tình nguyện.
Sau khi ra khỏi nhà ăn, Đường Hướng Noãn hỏi anh ta ở khách sạn nào, Lăng Mặc lắc đầu, vẻ mặt tội nghiệp nói: "Lần này anh tới không mang theo hành lý gì cả, anh cũng không thích ở khách sạn, cho nên em phải chứa chấp anh đấy."
"..." Đường Hướng Noãn hơi nhíu mày.
Lăng Mặc nhìn vẻ mặt của cô, nói tiếp: "An Nhiên, không phải ngay cả một chút yêu cầu đó em cũng không đồng ý với anh chứ?"
Đường Hướng Noãn ngửa đầu nhìn anh ta, sắc mặt có chút phức tạp.
Cô đột nhiên nghĩ đến... Bản thân đã kết hôn rồi.
"Chỉ sợ không được."
Lăng Mặc giống như bị hắt một thùng nước lạnh thẳng vào mặt: "Vì sao?"
"Bởi vì... em kết hôn rồi." Tuy khó mà mở miệng nói ra, nhưng cuối cùng Đường Hướng Noãn vẫn nói.
Cô biết, cho dù mình có thể lừa gạt mọi người, nhưng không thể lừa được Lăng Mặc.
Đã như vậy, còn không bằng thẳng thắn sớm được khoan hồng.
Biểu cảm của Lăng Mặc lập tức trở nên vô cùng kinh ngạc, anh ta lẩm bẩm nói: "An Nhiên, chuyện cười này không buồn cười một chút nào."
"Em nói thật, em kết hôn rồi, giấy chứng nhận cũng lấy rồi." Ánh mắt Đường Hướng Noãn vô cùng thành khẩn. Vừa rồi cô không nói gì, là bởi vì bản thân cô cũng quên mất.
Nhưng quên mất không có nghĩa là chưa từng xảy ra.
Biểu cảm của Lăng Mặc từ kinh ngạc trở thành không dám tin, trong ánh mắt không ngừng hiện lên mấy loại cảm xúc mà cô không hiểu.
Đường Hướng Noãn miễn cưỡng cố muốn ra vẻ tươi cười, nhưng dưới ánh mắt anh ta cô hoàn toàn không thể.
Hồi lâu.
Lăng Mặc rốt cuộc lên tiếng, ánh mắt của anh ta không có một chút nhiệt độ nào, là sự xa lạ mà Đường Hướng Noãn chưa bao giờ thấy.
"Anh thật điên rồi mới có thể một lần lại một lần dâng người cho em giẫm lên."
Đường Hướng Noãn nhìn bóng lưng rời đi dứt khoát của Lăng Mặc, miệng mở ra lại không phát ra tiếng.
Giờ khắc này, cô nên giải thích với anh ta như thế nào đây.
Hiện tại cô đã kết hôn rồi, anh ta cũng có vợ sắp cưới, cho nên quan hệ thích hợp nhất giữa hai người bọn họ chính là bạn bè.
Đường Hướng Noãn về đến nhà, cô vừa nhìn thấy sô pha lại nghĩ tới việc đêm này phải ngủ trên đó, trong lòng không khỏi có chút ai oán.
Nam Diệc Sâm vẫn chưa về, Đường Hướng Noãn khẽ đảo mắt, cô quyết định, đêm nay cô nhất định phải chiếm lấy giường lớn!
Cô ba chân bốn cẳng chạy vọt lên lầu, lao vào trong phòng Nam Diệc Sâm, khóa trái cửa lại.
Giường lớn giường lớn! Hôm nay hãy để cho cô hưởng thụ một chút cảm giác nằm trên nó đi nào!
Có lẽ là do hôm nay quá mệt mỏi, cũng có lẽ là do giường quá thoải mái, Đường Hướng Noãn gần như nằm là ngủ luôn.
Khi cô ngủ mơ mơ màng màng thì đột nhiên cảm giác bên người có động, nhưng cô lại không để ý, trở mình tiếp tục ngủ.
Trên người đột nhiên bị vật nặng đè lên, Đường Hướng Noãn mơ màng sờ thử, cứng giống như đá. Cô muốn dùng lực đẩy ra, nhưng lại không có tác dụng gì.
Một giây sau, cô lập tức tỉnh táo lại.
Trong bóng đêm, đôi mắt của cô đặc biệt sáng ngời.
Trên người của cô lại đang có một người đè lên!
Trái tim của cô đập nhanh tới mức muốn nhảy ra ngoài. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Là giấc mơ của cô hay là đêm khuya kinh hồn?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT