Anh vừa mở miệng nói, cô đã phải nuốt ngược trở lại nước miếng đang trực chảy xuống. Cô cảm thấy Nam Diệc Sâm không nói chuyện còn nhìn hợp mắt hơn một chút.

Trông thấy tầm mắt của Nam Diệc Sâm đang đảo qua ngực mình, Đường Hướng Noãn vẫn thoải mái để anh nhìn, dù sao thì cô có mặc quần áo, mà mắt anh thì lại không thể nhìn xuyên thấu được!

“Cậu Tư, chẳng lẽ anh không biết ngực nhỏ mới là xu hướng thời thượng à?” Đường Hướng Noãn đáp trả.

Nam Diệc Sâm nhướn lông mày, đăm chiêu nói: “Cũng đúng, vừa một tay cầm.”

“…” Đường Hướng Noãn hoàn toàn hết chỗ nói, sao cô lại ở đây tranh luận với anh mấy chủ đề nhạy cảm như này? Nghĩ rồi Đường Hướng Noãn dứt khoát nằm xuống không quan tâm đến anh nữa.

Nam Diệc Sâm không câu nệ chút nào mà ngồi xuống bên cạnh, đưa một quả táo cho cô.

Đường Hướng Noãn liếc mắt nhìn anh: “Không ăn.”

Nam Diệc Sâm nhếch lông mày: “Ai bảo cho cô ăn, gọt hộ tôi.”

Đường Hướng Noãn lườm một cái, muốn ăn thì không tự biết đi gọt à? Đúng là đồ bệnh thiếu gia.

Đường Hướng Noãn không động đậy, Nam Diệc Sâm cũng không động đậy.

Đường Hướng Noãn nhắm mắt, nhưng mà vẫn cảm nhận được ánh mắt đang dán chặt lên người cô…

Được rồi! Phiền phức!

Đường Hướng Noãn đột nhiên vùng dậy, rốt cuộc đời trước cô đã thiếu nợ nhà anh cái gì mà sao anh cứ dày vò cô mãi thế?

Nam Diệc Sâm dạng đôi chân dài ra, giống như một vị đại ngồi chờ cô gọt táo.

Đồ tư bản đáng ghét, chỉ biết bắt nạt quần chúng nhân dân!

“Cậu Tư, không phải bình thường anh rất bận à? Sao hôm nay lại rảnh rỗi ở nhà trêu chọc tôi?” Đường Hướng Noãn nghiến răng nghiến lợi, cô ước rằng ngày nào anh cũng bận rộn tối không về nhà, như vậy cô mới có thể chiếm được chiếc giường lớn của anh.

“Nhà có vợ đẹp, cho dù bận đến đâu tôi cũng muốn về nhà với vợ.” Nam Diệc Sâm nói rất trôi chảy, ngược lại Đường Hướng Noãn nghe xong thì cảm thấy buồn nôn.

Đường Hướng Noãn đưa cho anh quả táo đã gọt xong, sau đó thúc giục: “Được rồi được rồi, anh về nhanh lên, tôi buồn ngủ.”

“Sao ngủ sớm vậy?”

“Đúng rồi, ngày mai tôi còn có buổi quảng cáo.” Cô rất bận rộn, nào có được như anh, cả ngày trừ ăn chơi nhảy múa ra thì chẳng cần quan tâm thứ gì.

Nam Diệc Sâm cắn một miếng táo, dáng vẻ đăm chiêu.

Đường Hướng Noãn thấy anh không có ý định rời đi thì thẳng chân đạp một phát: “Anh thích ghế sô pha à? Nếu anh thực sự thích thì chúng ta đổi lại nhé?”

Nam Diệc Sâm vẫn không phản ứng, cho đến khi Đường Hướng Noãn đạp thêm một phát nữa anh mới bắt lấy bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn của cô, còn sờ soạn thêm một chút mới nói: “Hay là chúng ta cùng ngủ trên ghế sô pha nhé?”

“…” Đường Hướng Noãn dùng sức rút chân lại, trở mình đưa lưng về phía anh: “Lúc đi nhớ tắt điện giúp tôi.”

Nam Diệc Sâm hơi cong môi, dáng vẻ lúc tức giận của cô rất đáng yêu, giống như một con mèo nhẹ nhàng gãi lên người anh, không đau không ngứa.

Sự nghiệp của Đường Hướng Noãn được thăng hạng nhanh chóng, vai chính của “Phong Vân” về cơ bản đã được quyết định rồi, An Nhiên vẫn thủ vai chính như cũ.

Đây là bộ phim đầu tiên của An Nhiên kể từ khi cô từ người mẫu lấn sân sang làm diễn viên, bộ phim đầu tay đã được thủ vai chính, chuyện này làm không ít người trong giới đố kị. Trong nháy mắt lượng fan hâm mộ của cô tăng vọt.

Nhưng mà đâu chỉ có mỗi tin tốt này, vở kịch chào mừng năm mới “Phù Hoa Như Mộng” do công ty Tạo Mộng đầu tư đã có thông báo để An Nhiên đi thử vai, biên kịch nổi tiếng Kỳ Vân San, đạo diễn Phương Hoa, nguồn tài nguyên to lớn này, mặc dù vẫn chưa ra mắt nhưng đã rất hot rồi.

“Chị An Nhiên, bên ngoài có người tìm chị.” Trợ lý mới Hi Ngữ đến bên Đường Hướng Noãn nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play