Ngụy Vô tiện nhìn biểu tình muốn nói lại thôi của Tiết Hạo, mở miệng rồi lại ngậm hết mấy lần, cho nên biết ý mà hỏi hắn: "Sao nhìn ta vậy? Ngươi muốn nói gì với ta?"

Tiết Hạo ngượng ngùng giơ tay sờ ót, "Ta... Ta nhìn ngươi như hơi quen quen. Chúng ta có gặp nhau ở đâu chưa nhỉ?"

"Umm?" Ngụy Vô Tiện dòm gương mặt mà đi qua đám đông sẽ lập tức vụt tắt chìm lỉm của Tiết Hạo. "Chắc là không? Ta không nhớ."

Vị họ Ngụy nào đó đã quên sất là tài khoản Weibo của hắn hiện giờ có hơn trăm vạn fan, cũng quên luôn mà mấy cái ảnh chụp, video đó đã hoành hành trên mạng bấy lâu. Tư duy đi theo quán tính làm cho hắn nghĩ "gặp nhau" chính là mặt đối mặt trong hiện thực. Hắn hoàn toàn xem nhẹ khả năng Tiết Hạo đã nhìn thấy hình ảnh của hắn qua mạng internet.

Đương nhiên, nếu nói đến khả năng nhớ mặt người khác của hắn thì cho dù đã gặp qua khả năng lớn là sẽ không khác với chưa gặp qua.

"Phải không?" Tiết Hạo cười cười có vẻ hơi xấu hổ. Nhưng hắn vẫn cảm thấy trông Ngụy Vô Tiện thật quen. Người này sao lại cho hắn cảm giác rất quen thuộc!

Thẳng một đoạn cho đến lúc qua lại lớp, hắn vẫn chưa nghĩ ra cái cảm giác này từ đâu tới. Nhưng mà Tiết Hạo chưa nghĩ ra thì đã có người khác nghĩ dùm hắn rồi.

Lúc ngụy Vô Tiện chạy thoát khỏi chúng bạn đang rất nhiệt tình mà vây quanh vẫn tưởng lúc hắn quay lại họ sẽ bình tĩnh, không nghĩ là họ ngược lại còn điên cuồng hơn.

"Vô Tiện! Vô Tiện!"

"Ngụy Vô Tiện đóng vai Sở Dục tướng quân trong <<Hoàng Đồ>>!!!"

"Người đại diện cho toàn khu vực châu Á Thái Bình Dương của thương hiệu Nam Trang Danh Tước!"

"A a a a a a a, ngươi là Wifi, đúng không?"

May là còn chưa đánh cái hạ khóa linh. Các bạn học tâm tình có kích động thì cũng vẫn phải áp cho giọng thật nhỏ mà ré ré tới chói tai. Nhưng mà mấy chục cá nhân đồng thời ra cái loại động tĩnh này vẫn sẽ khả năng thu hút chủ nhiệm giáo dục tới tuần tra. Ngụy Vô Tiện chỉ nhoẻn miệng cười, gật đầu khẳng định rồi về chỗ ngồi. Mấy nữ sinh hàng đầu vì ngồi dưới con mắt nghiêm khắc của giáo viên chủ nhiệm cũng phải bất đắc dĩ ngồi thật đoan chính, nhưng trong lòng thì lâng lâng hạnh phúc.

Mama, ta có phải đang mơ ngủ không? Ta vậy mà nằm mơ thấy bạn cùng lớp của ta là đại minh tinh?

Trước đó mười lăm phút lúc Ngụy Vô Tiện mới rời khỏi phòng học, mấy đứa con gái bị xáo động bởi nhan sắc của hắn mới dần dần lấy lại được bình tĩnh. Chỉ số thông minh cũng theo đó mà trở về. Sau đó các nàng nhìn chằm chằm ba chữ "Ngụy Vô Tiện" to đùng trên bảng kia. Xen lẫn trong đám con gái đó là một em fan cuồng với sở thích truy đuổi thần tượng. Lúc đó nàng kinh nghi bất định mà "Di!" lên một tiếng, móc điện thoại di động từ trong hộc bàn bật lên kiểm tra. Chỉ cần mấy phút, nàng liền hùng hồn tuyên bố --- Anh bạn cùng lớp kia nhìn y như wifi. Trùng tên, trùng họ, trùng luôn cả mặt! Trên thế giới này nào có loại trùng hợp kiểu đó?!

À, đúng rồi, wifi là cái tên gọi thân thương mà các Tiện fan ưu ái đặt cho Ngụy Vô Tiện.

Caí gọi là ngủ không cần nhưng di động không thể không chơi. Cơm có thể không ăn nhưng wifi không thể thiếu. Tắm có thể không kỳ nhưng idol không thể không truy.

- -- mấy câu này đã trở thành khẩu ngữ của fan nhà Tiện Tiện.

Mà hiện tại Ngụy Vô Tiện vậy mà đã trở thành mặt hàng độc đáo, có một không hai, đã đăng ký bản quyền sở hữu trí tuệ của riêng Cao Nhất Ban Nhất! Cái loại tình tiết phảng phất như phim drama Hàn Quốc này, bảo sao bọn họ không bị kích động!

Các nữ sinh liếc nhau, trong nháy mắt đạt được tiếng nói chung: Bảo vệ wifi nhà mình! Tuyệt đối không có cho mấy cái ban khác câu trộm wifi nhà mình!!!!

Về phần các nam sinh, bọn họ đối với việc truy phủng thần tượng là đa phần không có ý kiến. Nhưng mà mắt của họ không hỏng. Ngụy Vô Tiện một tay xách chồng sách cao hơn nửa thước kia, thong dong, bình thản mà đi vào phòng. Bao nhiêu đây cũng đủ làm cho bọn họ kinh sợ rồi.

Vì thế, Ngụy Vô Tiện thật thuận tiện dùng một phen nhan sắc cộng với một thành sức lực, trơn tru mà dung nhập vào lớp học. Qua một ngày náo nhiệt, lúc đó cả lớp mới đẩy Tiết Hạo về hướng Ngụy Vô Tiện mà biểu đạt thành ý của họ.

"Wifi.. à không phải.. Ngụy Vô Tiện, ủy viên văn nghệ cho ngươi đi lãnh đồng phục quân huấn. Chúng ta đi chụp cái ảnh kỷ yếu đi. Chỉ còn có mình ngươi là chưa có. Chụp xong treo lên, vậy là ngươi cũng sẽ có mặt trong kỷ yếu lớp đó. Để mai mốt này sẽ không thiếu một mình ngươi trong ảnh chụp kỷ yếu chung của lớp..."

Ngụy Vô Tiện nhận bộ đồ quân huấn rằn ri từ Tiết Hạo, nở một nụ cười rạng rỡ với mấy đứa bạn cùng lớp thật dễ thương.

"Được nha!"

...

Editor: Thực sự khúc Ngụy Vô Tiện đi học là khúc mình thích nhất của truyện. Vẫn luôn thương tiếc cho Tiện trong nguyên tác cũng chỉ có ba tháng ngắn ngủi ở Cô Tô để nếm được cuộc đời vô tư, vô ưu mà đứa trẻ tuổi đó nên có. Phần này sẽ còn mấy chương nữa rất là đặc sắc. Mình thật vui vì thấy Tiện được nếm trải hạnh phúc mà vốn dĩ hắn nên có. Không cần phải gồng lên làm người lớn. Đây chắc là cảm tình bà dì đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play