Ưng Túc bình thản ngồi chờ Bảo Vy đi, nhưng cô chỉ đi được hai bước liền muốn té. Cả người cô nóng rang và ngứa ngáy khó chịu. Lại một cúc áo nữa mở ra. Ưng Túc hít thở hơi dài sải một bước đến đỡ lấy Bảo VY vào lòng.

Ánh mắt anh nhanh chóng chạm vào hai chiếc cúc áo mở của Bảo Vy. Làn da trắng non mềm bắt mắt liền thu hút ánh nhìn của anh. Ưng Túc nhếch môi cười mãn nguyện rồi đưa tay chạm vào. Anh nhẹ nhàng nâng niu từng tấc da thịt của Bảo Vy. Bàn tay anh đi đến đâu cả người Bảo Vy như được tấm mát. Cảm giác ngứa ngáy khó chịu cũng hạ dần. Thấy Bảo Vy không phản đối, Ưng Túc biết thuốc đã có tác dụng. Anh mạnh dạn hơn đưa tay ôm trọn phần nhô ra của cô, xoa nhẹ. Bàn tay còn lại của Ưng Túc giữ lưng của Bảo Vy rồi lướt dọc theo sóng lưng cô cho đến bờ mông căng tròn thì dừng lại.

Cảm giác mát mẻ bỗng dưng bị ngừng lại, Bảo Vy liền nhíu mày hỏi: “Ưng Túc, anh chưa về sao?”

Ưng Túc nở nụ cười rất tà, ép sát Bảo Vy vào phía tường rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Lúc đầu Bảo Vy quay đi, lắc đầu nguầy nguậy nhưng Ưng Túc không buông cô ra. Cô quay mặt đi, anh liền hôn cổ cô. Cô co cổ lại, anh liền hôn lên trán rồi lên mắt và mũi của Bảo Vy. Bàn tay anh giữ chặt eo cô vuốt nhẹ bên ngoài lớp áo rồi dần dần đưa tay vào trong chạm vào da thịt tươi mát của cô đang dần hồng lên vì tác dụng của thuốc.

Sau một lúc bị sờ soạng thì toàn thân Bảo Vy gần như bị tê liệt. Ánh mắt cô đờ đẫn nhìn Ưng Túc. Trong đầu không còn nghĩ được gì chỉ có thể ngẩng đầu và hướng đôi môi về phía Ưng Túc.

Ưng Túc nhìn thấy đôi môi căng mọng của Bảo Vy đang đưa gần tới mặt mình thì mừng lắm. Anh đưa mặt lại sát bờ môi cô nhè nhẹ chạm vào và ngậm lấy rồi từ từ tiến sâu vào. Cuồng nhiệt mà hôn.

Bảo Vy bất tri bất giác đưa tay vòng lấy cổ anh rồi tận hưởng cảm giác ngọt ngào của nụ hôn. Ánh đèn Led sáng trưng nơi phòng bếp chiếu rọi rõ ràng hình ảnh của một đôi nam nữ hôn nhau nồng nàn giống như yêu nhau đã từ rất lâu và rất sâu đậm.

Chỉ vài phút sau, áo của Bảo Vy đã bị cởi ra, Ưng Túc không chần chừ, anh áp mặt tận hưởng cảm giác tuyệt vời của thân thể cô. Toàn thân cô ửng hồng uốn áo khiến anh càng mê người hơn lần đầu tiên. Bảo Vy ngửa cổ ra sau, ưỡng ngực để Ưng Túc làm dịu cơ thể cho mình. Mùi hương trên người anh khiến Bảo Vy không điều khiển nổi hành động của mình. Cô chỉ biết cô thích cảm giác anh chạm vào cô. Cảm giác tuyệt diệu mà cô chưa từng trải qua với bất kỳ ai.

Sau một hồi hôn hít, Ưng Túc không còn chịu nổi nữa. Anh nâng cô ngồi lên bàn bếp rồi bắt đầu quỳ dưới chân cô mà hôn hít từ ngón chân đến đùi và bụng cô.

“Bảo Vy, em thực sự là sinh ra để mê hoặc anh.” - Giọng Ưng Túc cũng thay đổi, khàn hơn và đục hơn.

Sau khi vật bảo vệ cuối cùng bị Ưng Túc kéo ra thì Bảo Vy có phần tỉnh táo. Cô co hai chân lại, còn Ưng Túc thì mỉm cười cầm “bảo bối nhỏ” của cô lên nhìn ngắm hít hà.

“Bảo Vy, em muốn anh nhanh hơn anh nghĩ.” - Ưng Túc cười nói rồi vứt “bảo bối nhỏ” ra xa rồi nhanh chóng kéo khóa quần phóng thích dục vọng vào bên trong Bảo Vy.

“Bảo Vy, thả lỏng thôi, đừng khép chân chặt như vậy. Hãy để anh yêu em.” - Ưng Túc thỏ thẻ bên tai Bảo Vy như mật rót vào tai. Bảo Vy không tự chủ, chỉ ngoan ngoãn làm theo hắn.

Sau khi đã tiến được vào bên trong, Ưng Túc vẫn không tin đây là sự thật. Cả người anh có cảm giác lâng lâng kì diệu. Khoái cảm như từng đợt sóng trào cuốn lấy Bảo Vy. Cô đưa tay ôm cổ anh, hai chân gì lấy eo anh thật chặt khiến Ưng Túc càng thêm phấn khích.

“Bảo Vy, em chịu đón nhận anh sao?” - Ưng túc hân hoan hỏi.

Bảo Vy không trả lời anh, mà lại nói: “Ngứa... và khó chịu quá!”

Ưng Túc liền thúc lưng thật mạnh mẽ và liên tục để thỏa mãn cảm giác cho Bảo Vy. Anh không quên nói: “Anh sẽ giúp em. Em đã đỡ khó chịu chưa?”

Vài tiếng ư... a... của Bảo Vy cũng đủ để Ưng Túc hiểu cô đang thích thú đến mức nào. Anh nhếch môi cười, nâng cô lên rồi di chuyển vào phòng ngủ. Phòng ngủ la liệt đồ đạc đang sắp xếp của Bảo Vy nhưng Ưng Túc không quan tâm, anh chỉ hướng về chiếc giường có lọ tinh dầu kích thích nơi đầu giường rồi đặt Bảo Vy nằm xuống.

Bất ngờ không còn được lấp đầy, Bảo Vy liền lên tiếng kháng nghị: “Khó chịu quá!”

Ưng Túc nhìn Bảo Vy như con mèo nhỏ ưỡn ẹo trên giường rồi kêu ngao... ngao thì lấy làm thích thú lắm. Anh nằm sấp xuống sát người cô nói nhỏ: “Ngoan, chờ anh một chút. Anh sẽ làm em dễ chịu ngay.”

Bảo Vy liền ngoe nguẩy nói: “Nóng quá, nóng quá. Anh đưa em đi ra biển chơi đi.”

Ưng Túc vứt nhanh quần áo của anh sang một bên rồi nói: “Được, được, chúng ta sẽ đi bơi. Cùng nhau bơi trong biển tình ân ái.”

Mười ngón tay Ưng Túc đan vào mười ngón tay của Bảo Vy. Bất ngờ anh cảm nhận được vật cưng cứng lạnh lẽo nơi bàn tay cô. Chiếc nhẫn kim cương chiếu sáng dưới ánh trăng mờ ảo hắt vào phòng ngủ khiến Ưng Túc khó chịu. Anh liền tháo chiếc nhẫn thật nhanh rồi vứt ra một góc. Anh cúi người, thỏ thẻ vào tai Bảo Vy: “Bảo Vy, em có yêu tôi không?”

Bảo Vy không nghĩ gì liền trả lời nhanh: “Có. Em yêu anh.”

Ưng Túc biết cô vì tác dụng của thuốc nên mới nói như vậy. Còn nếu không, cô sẽ không bao giờ chịu yêu anh. Tự nhiên Ưng Túc thấy lòng chua chát. Anh vì muốn giữ lấy cô mà thủ đoạn đê tiện bỉ ỏi như vậy cũng làm ra được. Thật đáng buồn cười cho một kẻ ngạo mạn như anh!

Ưng Túc lau đi nước nơi khóe mắt đang muốn trào ra mắt, lại hỏi tiếp: “Bảo Vy, em có biết anh là ai không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play