Sáng hôm sau, Bảo Vy quả thực từ lúc tờ mờ sáng đã mang cháo vào cho Ưng Túc. Món cháo thịt đơn giản thôi mà cũng lấy của cô gần hai tiếng đồng hồ. Có nghĩa là từ lúc sớm lắm cô đã nôn nao thức dậy nấu cháo. Cứ nghĩ đến cái mặt tội nghiệp của hắn là cô lại thấy thương, lại muốn chăm sóc hắn. Đôi lúc cô cũng quên rằng bản thân mình từng ghét hắn như thế nào. Con người cứ như vậy, phụ nữ lại càng hay như vậy, chết vì một từ “mềm lòng”.
Ưng Túc cũng không khác cô là mấy, cả ngày cứ chờ đến tối. Tối đến lại chờ đến sáng. Cả đêm thao thức không ngủ chỉ mong sáng mai được gặp Bảo Vy. Nhiều lúc anh cứ lo không biết liệu cuộc đời có như trong phim xảy ra tình huống bất ngờ khiến anh không gặp được cô nữa hay không? Ý nghĩ tiêu cực đó nhanh chóng bị tan đi khi Bảo Vy gõ cửa bước vào. Trên tay cô là bình giữ ấm. Khăn choàng vẫn còn đọng những giọt sương thu. Mái tóc cũng bù lên và bết lại vì gió lạnh. Nhìn thấy Bảo Vy như vậy, Ưng Túc chỉ muốn bước xuống giường mà ôm chầm lấp cô vào lòng nhưng Lương Giang vẫn đang ngủ say cho nên không ai dìu anh xuống giường. Anh phải bám vào tủ ở đầu giường rồi chống tay cố với tới cái nạn để bước xuống giường đi qua chỗ cửa nơi Bảo Vy đang đứng treo áo khoác.
Nhìn thấy Ưng Túc sắp bước xuống giường, Bảo Vy liền chạy qua đỡ anh, khẩn trương hỏi: “Anh muốn đi vệ sinh sao?”
Ưng Túc lắc đầu đáp: “Không, anh muốn đi qua ôm em.”
Bảo Vy ngẩng lên nhìn thấy mặt hắn không có gì là giống như nói đùa hay trêu chọc cô cho nên cô lại thấy ngượng ngùng hỏi lại: “Tự nhiên... sao lại... muốn như vậy?
Ưng Túc đưa tay vuốt lại tóc cho cô, rồi nhẹ nhàng nói: “Trời buổi sáng rất lạnh nhưng em vẫn mang cháo đến cho anh.” - Nói đến đây bàn tay của Ưng Túc vuốt nhẹ xuống gương mặt lạnh băng của Bảo Vy. Anh lại dịu dàng nói thêm: “Em xem, mặt của em lạnh buốt hết rồi.” - Bàn tay anh lại di chuyển qua đôi mắt của cô, khẽ khàng nói: “Mắt có quầng đen rồi, đêm qua lại không ngủ đủ có phải không? Dậy sớm nấu cháo cho anh có phải không?”
Lần đầu tiên Bảo Vy nhìn thấy Ưng Túc tỉ mỉ và biết quan tâm người khác như vậy khiến trái tim cô bắt đầu xao động. Cô tươi cười nói: “Không sao, tôi vẫn hay dậy sớm mà. Anh ăn cháo đi cho nóng.”
Bảo Vy định dìu Ưng Túc ngồi xuống bàn ăn nhưng Ưng Túc lại nói: “Anh còn chưa đánh răng.”
Bảo Vy lại cất thêm công dìu anh vào nhà vệ sinh, giúp anh đánh răng. Tay cô đỡ eo anh, dịu dàng bước từng bước cẩn thận vào trong nhà vệ sinh. Mặc dù bình thường Ưng Túc có thể tự đánh răng được nhưng anh cứ đứng yên, tay phải choàng qua vai Bảo Vy, tay trái giả vờ ôm vết thương nhìn Bảo Vy cho nên cô nghĩ là anh sợ đau nên không dám nâng tay lên.
Bảo Vy với tay lấy kem và bàn chải rồi bắt đầu khiễng chân lên giúp anh chải răng. Ưng Túc nhìn Bảo Vy chăm chú đánh răng cho mình thì như bị mê hoặc trước hành động này của cô, còn Bảo Vy thì cứ vô tư giúp đỡ hắn làm vệ sinh răng. Chốc chốc lại đưa nước cho hắn súc miệng. Rồi lại mỉm cười nhìn hắn.
Sau khi đánh răng xong cô lại cẩn thận bôi kem cạo râu lên mặt giúp hắn rồi lại dùng đồ cạo râu cẩn thận cạo râu cho hắn và giúp hắn lau mặt. Từng động tác đều rất nhẹ nhàng. Cuối cùng khi mọi thứ xong xuôi cô liền vui vẻ nói: “Nhìn mặt anh sáng sủa hơn rồi đó. Mau ra ăn cháo đi.”
Nhưng Bảo Vy lại thấy Ưng Túc không chịu động chân, cô quay lại, tròn mắt hỏi: “Sao anh không đi?” - Nhìn hắn một lúc, cô lại nghiêng đầu nói: “Tôi biết là hơi đau nhưng anh phải tập đi, như vậy mới mau bình phục.”
Ưng Túc ngần ngại một lúc rồi nói: “Anh muốn đi tắm.”
Bảo Vy hơi khựng lại một chút, rồi ấp úng nói: “Đi tắm...sao?”
Ưng Túc nhìn cô rồi gật đầu. Bảo Vy liền đỡ hắn ngồi xuống ghế trong toilet rồi nói: “Để tôi gọi hộ lý.”
Ưng Túc liền lắc đầu: “Anh muốn tự tắm. Em không cần lo. Mau ra ngoài đi.”
“Kêu tôi không lo cho anh sao? Nói vậy khác nào kêu tôi cứ lo nhiều một chút.” - Bảo Vy lẩm bẩm xong lại nghĩ nghĩ một chút rồi mạnh miệng nói: “Để tôi tắm cho anh.”
Ưng Túc có cảm giác trống trận đập liên tục trong lòng, còn trống ngực của Bảo Vy cũng không ngừng kêu thình thịch. Cô luôn tự nhủ rằng: “Hắn là bệnh nhân, mình chỉ làm công việc của người hành Y. Hộ lý cũng hay làm như vậy mà, không phải sao? Không có chuyện gì cả. Không có chuyện gì cả.”
Sau khi hít thở thật sâu, giữ vững tinh thần rồi thì Bảo Vy bắt đầu thao tác. Cô cẩn thận cởi áo cho Ưng Túc, rồi bắt đầu nhúng khăn lau người cho anh. Cô cẩn thận kỳ cọ lưng cho anh rồi nách, vai và ngực. Từ trong tấm kính của nhà vệ sinh, Ưng Túc nhìn thấy hình ảnh “vợ hiền” của Bảo Vy thì cảm thấy hạnh phúc lắm. Bảo Vy của anh bao nhiêu năm đúng là không hề thay đổi. Lúc nào cũng ăn nói hùng hồn nhưng tấm lòng rất nhân hậu. Không biết từ khi nào việc ham muốn thể xác cô lại không còn khiến anh mê mẩn bằng việc yên tĩnh ngồi ngắm nhìn cô chăm sóc anh như thế này.
- ---
Các tình yêu của Hạc Giấy ui, có phải Hạc Giấy đăng liên tục nhiều chương thì các bạn toàn quên bấm like hay không ạ? Lượt like mà giảm là Hạc Giấy buồn lắm lắm đó. Huhu...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT