“Cậu thích uống gì?” - Pierre nhoẻn miệng hỏi người bệnh nhân ngồi trước bàn làm việc của mình.
Người đàn ông da trắng tầm hơn ba mươi tuổi, có một nửa dòng máu lai Á ăn mặc lịch lãm lộ ra vẻ tri thức nghiêm chỉnh, mỉm cười nói: “Cậu là bác sĩ, cậu cho tôi uống gì tôi sẽ uống cái đó.”
Pierre cười cười rót chút nước trái cây vào ly thủy tinh sáng óng đưa cho người bệnh nhân trước mặt rồi thông thả ngồi xuống ghế tựa da phía sau bàn làm việc.
“Hình chụp X-ray hôm trước của cậu tôi đã xem qua.” - Nói đoạn, Pierre đưa tay cầm điều khiển màn hình trên tường. Bức màn trắng sáng hiện rõ chi tiết những bức ảnh X-ray hình não bộ.
Pierre di bút lazer quanh một bức hình rồi dùng khả năng chuyên nghiệp của mình phân tích cho bệnh nhân hiểu. Sau khi nói qua về tình hình, anh đưa ra lời khuyên đối với bệnh nhân ngồi trước mặt: “Kha, khối u đang ngày càng lớn dần. Nó đang chèn lên dây thần kinh thị giác của cậu. Đó là lý do dạo gần đây cậu thường không thấy đường. Nếu chúng ta không nhanh chóng tiến hành phẫu thuật cắt bỏ thì khi khối u quá lớn sẽ vỡ ra bất cứ lúc nào. Lúc đó có thể nguy hại đến tính mạng.”
Người bệnh nhân ngồi đối diện với Pierre, ánh mắt như chùn xuống rồi lại miên man nghĩ ngợi về những điều xa xăm. Cả con người như bị rút hết linh hồn. Pierre thấy vậy liền lên tiếng gọi anh: “Kha, cậu không sao chứ?”
Người bệnh nhân sực tỉnh rồi quay lại nhìn Pierre lắc đầu: “Tôi không sao. Chỉ là tôi đang nghĩ đến mẹ mình.”
Pierre thở dài. Hoàn cảnh gia đình Kha anh không phải không biết. Thậm chí biết rõ đến mức xót xa. Người bệnh nhân này của anh bị di truyền bệnh từ mẹ của mình. Năm đó mẹ của Kha cũng vì bệnh này mà thành người thực vật rồi một thời gian sau thì chết đi. Mẹ anh vì không muốn khiến cho ba anh buồn mà thương hại bà cho nên đã chủ động ly hôn rồi âm thầm làm phẫu thuật. Đến giờ ba anh vẫn tưởng bà ấy đang đi du lịch ở nơi nào đó. Còn ông thì cũng đã có gia đình mới.
“Năm đó, khi thấy mẹ tôi quyết định li hôn và giấu đi bệnh tình của mình. Nhìn bà một mình đau đớn và cô đơn chịu đựng,t ôi đã hỏi bà vì sao phải khổ như vậy? Bà ấy chỉ nói rằng với người sắp từ giã cõi trần để về với Chúa thì cái họ mang theo được không gì ngoài sự bình yên của người họ yêu. Bà biết ba tôi không yêu bà. Biết ông lén lút có người phụ nữ khác bên ngoài và cái bà làm được cho ông chỉ có thể là ly hôn để ông được tự do. Biết làm sao được vì bà ấy yêu ba tôi đến không còn lời để nói. Từ mẹ mình tôi đã học được thế nào là hy sinh.”
Pierre nghe xong cũng chỉ biết thở dài. Bệnh viện là nơi khóc cười, mỗi ngày đối mặt với sinh tử khiến anh toi rèn sự bình tĩnh nhưng cũng không khỏi chạnh lòng vì bệnh nhân này không chỉ là bệnh nhân, hắn còn là bạn thuở nhỏ của anh.
“Cho nên, cậu cũng muốn giống bà ấy, giấu nhẹm bệnh tình để toại nguyện cho em trai cậu thành công kế vị chức chủ tịch tập đoàn sao?”
Người đàn ông thanh nhã ngồi trước mặt Pierre khẽ gật đầu. Anh vì tập đoàn Phan Lục mà lần lữa chuyện điều trị, cũng vì gia đình mà ra sức gánh vác. Pierre nhấp ngụm cà phê nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Nắng thu màu vàng nhạt phẩng chiếu màu lá úa tạo nên bầu không khí lành lạnh u buồn như cảm giác của một người đang đứng trước ải sinh tử, không biết được khi nào sẽ rơi rụng.
“Cậu vì tiền mà liều mạng có đáng hay không?” - Pierre cố ngăn không để bản thân mình quá bi lụy trước bệnh nhân cũng là bạn thân của anh nhưng anh không sao tiết chế được giọng nói sắp vỡ òa ra của mình.
Người đàn ông ngồi tựa vào ghế, bắt chéo chân, đầu hơi ngửa ra sau giống như để chặn dòng nước đang sắp tuôn trào từ khóe mắt đỏ hoe của mình. Anh ôn tồn nói: “Không phải chỉ là vấn đề kiếm tiền. Phan Lục là tâm huyết của ông bà nội tôi. Gia đình của mẹ tôi cũng có cổ phần gần một nửa trong đó. Bao nhiêu con người, bao nhiêu sinh mệnh đang dựa vào nó để sống. Ba tôi tuổi đã cao, em trai tôi lại chỉ có lông bông ăn chơi quậy phá. Nếu tôi tiếp nhận phẫu thuật bây giờ có khác nào tự tay bóp chết Phan Lục hay không?”
Pierre xoay chiệc ghế tựa qua bàn làm việc, mắt anh nhìn thẳng người bệnh nhân: “Phan Lục Kha, tôi bỏ hết công việc giảng dạy ở Đại Học Y Khoa Paris bay sang Mĩ là vì bệnh tình của cậu. Sao cậu có thể bi quan như vậy?”
Người đàn ông có gương mặt thanh tú điềm đạm mỉm cười rồi lại cười lớn hơn. Sau cùng là lắc đầu: “Mẹ cậu là bác sĩ khoa ngoại thần kinh xuất sắc nhất, bà ấy vì chữa bệnh cho mẹ tôi mà hai chúng ta có cơ hội quen biết nhau. Chỉ đáng tiếc, giỏi như mẹ cậu cũng đành ngậm ngùi nhìn mẹ tôi ra đi. Bây giờ đấn lượt tôi, cho dù không chết cũng là một đống thịt nằm thở. Bao nhiêu người thành người thực vật sẽ tỉnh lại? Họa chỉ có trên phim. Cuộc sống tươi đẹp và nhiều màu sắc như thế này, tôi tham luyến tận hưởng thêm một chút mà sao cậu cứ ép tôi làm phẫu thuật để kết thúc nó´ sớm như vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT