Trong tích tắc, não bộ của Bảo Vy liền hoạt động hế´t công suất. Cô tập trung xâu chuỗi lại mọi dữ liệu và những tình huống có thể xảy ra. Rất nhanh, rất nhanh Bảo Vy liền đưa ra phán đoán. Với tài năng và kinh nghiệm của mình cùng sự nhạy bén của một bác sĩ chuyên nghiệp, Bảo Vy đã nhanh chóng đưa ra quyế´t định: “Điều chỉnh lại tiêu cự của kính hiển vi.”
“Kẹp mạch vành.”
“Nhíp gắp.”
“Bông thấm.”
Hạ Lê đứng cạnh Bảo Vy nhìn thấy huyết áp của bệnh nhân giảm xuống và nhịp tim thẳng tắp thì tay chân luống cuống, đầu vã hết mồ hôi. Nếu Ưng Túc không qua khỏi, Lương Giang nhất định sẽ rất đau lòng. Cô không muốn nhìn thấy hắn đau lòng nhưng mà trong hoàn cảnh này làm sao mà có thể sống nổi được.
Hạ Lê thở dài, nghĩ thầm: “Cho dù là bệnh nhân tử vong trong trường hợp này cũng không phải là lỗi của bác sĩ. Bởi vì bác sĩ đã làm đúng trình tự. Bao nhiêu điểm có gai nhọn và dằm trong người được robot phất hiện ra thì Bảo Vy đã gắp ra hết. Tử vong trong trường hợp này chỉ có thể trách Thượng Đế mà thôi.”
Đoạn, cô lại ngẩng lên nhìn Bảo Vy, qua ánh mắt kiên định của cô, Hạ Lê nhìn ra được quyết tâm cứu sống Ưng Túc của Bảo Vy. Hạ Lê như bình tĩnh hơn khi nhìn vào thái độ làm việc đầy tình thương, trách nhiệm và sự chuyên nghiệp của Bảo Vy. Rồi lại tự nghĩ thầm: “Không biết bản thân mình phải làm việc bao nhiêu năm ở bệnh viện mới có thể cầm dao phẫu thuật vững vàng như chị ấy nữa.”
...
Bầu trời mưa giăng rả rít phút chốc lại chuyển thành đen tối mịt mù. Bức màn đen kìn kịt không sao gỡ nổi đang bao trùm lấy cả người Ưng Túc. Càng ngày càng đè xuống, đè xuống khiến anh không sao thở nổi cũng không thể vùng vẫy.
Tận sâu trong tìm thức, anh chỉ nghĩ đến Bảo Vy: “ “Vy thần đồng”, xin lỗi em!”
“Xin lỗi đã không thể cho em một tình yêu trọn vẹn.”
“Xin lỗi vì anh nợ em một đời con gái.”
“Anh phải đi rồi.”
“Phải đi rồi.”
Ưng Túc nhắm chặt mắt để linh hồn mình trôi vào vô định. Giữa hư vô mờ ảo anh lại nhìn thấy rất nhiều bóng đen đang kéo mình đi. Ngay lúc đang chìm vào vòng xoáy hun hút anh lại nhìn thấy bóng sáng lóe lên rực rỡ. Lúc đầu là một đóm sáng, về sau là cả quầng sáng chói lóa.
“Ưng Túc, đưa tay cho em!”
Anh nghe thấy tiếng gọi của Bảo Vy, anh nheo mắt nhìn vào quầng sáng đó. Bảo Vy mặc áo trắng với vòng hào quang sáng rực đang đưa tay về phía anh. Cô cầm chặt tay anh kéo về phía mình.
“Ưng Túc, lại đây với em.” - Bảo Vy giữ chặt tay anh, kéo anh về phía cô. Nhưng Ưng Túc không đi được về phía cô. Một bước cũng không thể nhấc lên được. Chân anh phút chốc như bị rất nhiều xiềng xích bao lấy. Đám người áo đen cười lớn bằng một giọng ma quái.
“Thiên sứ cánh trắng, hắn ta sẽ làm bẩn đục cô. Cô cứu hắn làm gì?”
Bảo Vy trừng mắt hung dữ nhưng vẫn không buông tay Ưng Túc ra. Anh nhìn thấy hình ảnh của một Bảo Vy tám tuổi luôn luôn mạnh dạn, luôn luôn tự tin và ngay thẳng chiến đấu vì lẽ phải. Chỉ cần những gì Bảo Vy thấ´y đúng, cô ấy nhất định sẽ làm, ra sức làm bất kể khó khăn. Giờ phút này đây, cô đang gồng mình lên kéo Ưng Túc về phía mình. Cuộc chiến giành giật sinh mệnh cho anh ngày càng cam go nhưng Bảo Vy không bỏ cuộc. Ranh giới giữa sự sống và cái chết nhất định cô sẽ cùng đi với anh.
“Bảo Vy, buông tay đi, bọn họ nói đúng. Anh sẽ làm bẩn em.” - Ưng Túc buồn bã cúi đầu nói. Anh không mong Bảo Vy vì mình mà bị tổn hại. Hơn ai hết, anh biết mình đang trôi về miền hư vô nhưng Bảo VY vẫn cố chấp không chịu buông tay.
“Ưng Túc, em không cho anh đi, nói thế nào em cũng không buông tay. Em phải cứu anh. Anh bẩn em sẽ bẩn cùng anh. Anh đi đến đâu em sẽ đi đến đó. Em sẽ bảo vệ anh. Dù thế nào anh cũng không được rời khỏi em. Không được.”
Ngay khi tiếng hét của Bảo Vy cất lên, những bóng đen liền tan biến, cuồng phong theo đó cũng bị đẩy ra xa. Bảo Vy giống như một thiên sứ đưa tay ôm Ưng Túc vào lòng và truyền hơi ấm cho anh.
“Bác sĩ Phương, đã nhìn thấy nhịp tim.” - Giọng một người trong ê-kíp phẫu thuật cất lên khiến tim Bảo Vy như được thả lỏng. Tình huống chỉ mành treo chuông này cuối cùng cũng êm đẹp trôi qua.
Bảo Vy vẫn chăm chú vào công việc, từng thao tác khâu tỉ mỉ và cẩn thận cho đến khi cô lên tiếng: “Phẫu thuật hoàn tất” thì cả phòng phẫu thuật mới thở phào.
Hạ Lê đứng cạnh quay sang nhìn Bảo Vy bằng ánh mắt ngưỡng mộ như gặp được Thánh sống. Cô khẽ lầm bầm: “Cái dằm nhỏ đến mức robot không phát hiện ra vậy mà chị ấy có thể biết nó nằm ở đâu. Một phát gắp ra ngay. Đúng là cao nhân của cao nhân. Giỏi đến mức này thì mình thật phục sát đất.”
Lúc đèn phòng phẫu thuật tắt đi cũng là lúc trời đã tối. Ba mẹ Ưng Túc vẫn như ngồi trên đống lửa cho đến khi nhìn thấy cửa phòng mở ra thì họ liền chạy đến cử sốt sắng hỏi Bảo Vy. Lương Giang lúc này cũng chạy đến gần lo lắng quan sát sắ´t mặt trắng bệch của cô. Nhìn thấy Bảo Vy như vậy ai cũng thập phần lo sợ. Bảo Vy cố gắng nở nụ cười nhợt nhạt nói: “Chú à, dì à, mọi người không cần lo. Phẫu thật rất thành công.”
Một câu nói nhẹ như vậy thôi cũng khiến người thân của bệnh nhân vỡ òa. Họ cầm tay của Bảo VY cám ơn rối rít. Lương Giang còn kích động hơn nhảy cẫng lên rồi lại quỳ rạp xuống chân Bảo Vy vui mừng nói: “Chị Bảo Vy à, em ở đây dập đầu tạ ơn chị đã cứu sống sếp em. Không có anh ấy bên cạnh, em không thiết sống nữa.”
Cả đoàn ê-kíp không hiểu tiếng Việt cho nên họ hờ hững bước qua, chỉ có mình Hạ Lê nghe xong là rùng mình nổi da gà. Không phải cô và hắn đã từng qua lại với nhau cô còn tưởng hắn là một ông thụ điển hình.
Bảo Vy nghe xong liền phì cười. Ba mẹ Ưng Túc cũng lần lượt quỳ xuống cám ơn cô đã cứu sống con họ nhưng Bảo Vy đã nhanh hơn một bước quỳ thấp hơn họ để nâng họ lên.
“Dì và chú đừng làm như vậy. Đây là công việc của con mà, không có gì nặng nề cần giữ trong lòng đâu.”
Ông Nhậm nói trong nước mắt hạnh phúc: “Con xem đó là công việc, còn ta xem đó là ân đức. Ngày nào Phan Lục Nhậm ta còn sống nhất định sẽ báo ơn của con chu toàn.”
Mẹ Ưng Túc cũng nói thêm: “Phải đó. Đời này của dì chỉ có một đứa con. Con cứu nó tức là cứu mạng dì. Dì nhất định phải hết lòng báo đáp con. Ngẫm lại, trước đây khi đưa con sang Mĩ học quả là việc làm sáng suốt nhất của dì. Bảo Vy, giỏi lắm! Con thực sự rất giỏi.”
Nói đến đây thì băng ca của Ưng Túc cũng được kéo ra. Mọi người liền chạy theo băng ca về phòng hồi sức của bệnh viện. Bảo Vy một mình bước đi trên hành lang dài sáng choang đèn. Bên ngoài bức tường kính bao bọc dãy hành lang, thành phố chỉ còn vài ngọn đèn thưa thớt. Ca mổ dài như lấy đi toàn bộ sức lực của Bảo Vy nhưng cô không thấy mệt mỏi bởi vì trong cuộc chiến với tử thần cô đã thắng. Cuối cùng cô cũng có thể nhìn thấy Ưng Túc tiếp tục sống. Chỉ cần như vậy, gian nan đến mức nào cô cũng nhất quyết theo đuổi con đường này của mình để mang đến hạnh phúc cho những gia đình bệnh nhân. Để không ai phải giống như cô, nuối tiếc mà rời xa mẹ của mình.
“Tôi tôn trọng sinh mạng của mỗi con người, hành động vì lợi ích của bệnh nhân. ”
“Tôi coi nghề thầy thuốc mà tôi đã chọn như con đường cứu người giúp đời.”
“Nghệ thuật của chữa bệnh không nằm ở dao phẫu thuật hay kết quả khoa học mà nằm ở sự ấm áp và cảm thông.” - Bên tai Bảo Vy, lời thề Hippocrates năm nào vẫn cứ vang vọng mải trong tim trong óc mình. Cô mỉm cười đi giữa không gian vô trùng của bệnh viện và bất giác thấy lòng mãn nguyện. Con đường trở thành bác sĩ khoa ngoại của cô dù có lắm chông gai nhưng cô thấy công việc của mình có ý nghĩa.
“Cứu người, giúp đời là tâm nguyện từ nhỏ của mình, dù mệt mỏi hay kiệt sức, nhất định không bao giờ được gục ngã.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT