Ưng Túc lê từng bước về nhà, nhà sát vách nhưng bỗng xa xăm. Chỉ cách mấy bước chân thôi mà sao nhấc không nổi. Trước nay anh chưa từng trải qua cảm giác không nói nên lời như vậy. Anh nhìn thấy hai người họ đi với nhau, anh thấy họ vui vẻ hôn tạm biệt nhau nhưng anh không tin. Ngu ngốc nhất vẫn là chờ cô ấy chính miệng thừa nhận rằng đã yêu người khác. Cảm giác này có phải là thất bại và thua trắng tay hay không?

Cả đêm Ưng Túc không ngủ được, cứ trằn trọc qua lại. Anh trút muộn phiền lên chiếc đèn ngủ. Tay liên hồi bật tắt công tắc cho đến trời gần sáng vẫn không biết làm sao khiến Bảo Vy yêu anh.

Sáng hôm sau, Ưng Túc mặt mày phờ phạc vùi đầu vào chiếc gối êm ái để ngủ thì bị tiếng chuông cửa như chuông đoạt hồn gọi dậy. Anh lấy gối bịt chặt hai tai nhưng vẫn không sao tránh thoát được. Cuối cùng Ưng Túc đành tự nhủ: “Có thể đó là Bảo Vy” để làm động lực đứng dậy bước ra ngoài.

Cánh cửa mở ra, trước mặt anh không phải Bảo Vy mà là người trợ lý ăn mặc chỉnh tề có tên là Lương Giang. Tệ hơn, anh ta dùng bộ mặt như sắp chết để đến gặp Ưng Túc. Nhìn thấy Lương Giang, Ưng Túc thở dài hỏi: “Có chuyện gì mà mới sáng sớm... ” - Ưng Túc chưa kịp hỏi hết câu thì Lương Giang đã nhảy xổm vào họng anh khen chê loạn xạ bằng cái giọng xôi nhão: “Sếp à, đêm qua sếp mất ngủ sao? Nhìn mắt sếp thâm quầng y như con gấu trúc.”

Ưng Túc nghe nói liền lấy tay sờ sờ mặt, sau đó quay vào trong nhà bước lại gần tấm gương soi cho rõ.

“Phải ha, gương mặt đẹp trai của mình giờ không khác con cú mèo. Cũng chỉ tại...” - Nói đến đây Ưng Túc lại thôi, anh không muốn nhắc đến tên của Bảo Vy vì sợ Lương Giang nghe thấy hỏi thêm. Nếu Lương Giang hỏi thêm nữa và biết “sát thủ trên giường” như anh bị đá thì còn gì mặt mũi nữa.

Lương Giang đứng bên cạnh nhìn sếp của mình rồi đoán già đoán non, đôi mắt tò mò không quên ngó vào phòng: “Sếp à, đêm qua lại vui vẻ có phải không?”, “Em biết ngay mà, cái cô bác sĩ kia làm sao có thể khiến sếp si mê lâu được.”, rồi hắn lại thở dài, khoanh tay tựa lưng vào tường phán đoán như chuyên gia tình cảm.

“Chuyện Linda là em xử lý không tốt, nhưng sếp thích cô nào có thể nói em đi lo liệu, đâu cần phải ra tay tự đi săn mồi. Mấy cái chuyện ruồi muỗi này em làm được.”

Chưa đợi Ưng Túc cất lời, hắn đã lấy điện thoại trong túi áo ra lướt lướt rồi nói: “Sếp à, lần này chúng ta sẽ chuyển nhà đến đâu? Hay là đến Đồi Thiên Sứ của Đoàn Tổng đi, em nghe nói khu đó rất cao cấp. Sếp mà tặng một căn biệt thự cho cô em tối qua thì cô ta sẽ nhẩy cẫng lên sung sướng đó.”

Ưng Túc sau một hồi ngắm nghía gương mặt điển trai của mình thì cũng chịu quay sang gõ đầu Lương Giang. Đi kèm theo động tác là lời nói có trọng lực hơn quả cân ngàn ký: “Cậu thích đoán chuyện như vậy, sao không đi làm thầy bói. Làm thư ký của tôi làm gì? Nghe rõ đây, tôi sẽ không chuyển nhà, từ giờ cũng không mua nhà để bao nuôi nhân tình nữa.”

Lương Giang tròn mắt giật mình như không tin vào tai mình nữa: “Sếp của mình sẽ không bao nuôi nhân tình nữa sao? Trời sắp sập rồi sao? Không, không thể nào. Không lẽ cô Charley đã trở về?”

Nghĩ đến đây, Lương Giang hí hửng rú lên: “Sếp à, cô Charley quay về Mĩ rồi sao?”

Bất ngờ nghe đến tên cố nhân, mặt Ưng Túc như đanh lại. Cái tên này đã lâu rồi anh chưa nghe thấy. Cũng quá lâu rồi anh không nhớ đến. Charley sao? Cô ta bây giờ ở phương trời nào? Mối tình trung học ngày nào giờ đã như gió thoảng. Nghĩ đến đây Ưng Túc thở dài lắc đầu phủ nhận: “Không phải.”

Đôi vai Lương Giang rũ xuống vì đã đoán sai nhưng đồng thời anh cũng nhìn ra được sếp của mình đang buồn. Lương Giang lại nhỏ giọng: “Sếp à, em xin lỗi. Em lỡ lời nên làm vết thương lòng của sếp bưng mủ. Để em đi gọi bác sĩ.”

Nói là làm, Lương Giang liền quay ra cửa nhưng không phải định gọi bác sĩ cho Ưng Túc mà sợ đón lấy cơn thịnh nộ của anh cho nên tìm cớ tháo lui. Chỉ tiếc, Ưng Túc rất nhạy cảm với hai từ bác sĩ, cho nên ngay lập tức hạ lệnh: “Đứng lại.”

Dựa theo kinh nghiệm làm trợ thủ của Ưng Túc năm năm nay, Lương Giang đoán biết được khi sếp dùng cái giọng lạnh băng âm khí như vậy để nói chuyện với anh thì chính là lúc anh sắp gặp đại hoạ. Tuy nhiên anh cũng không thể đi được cho nên đành chậm rãi lùi lại, từ từ quay mặt qua nhìn sếp.

Lương Giang quay mặt sang thì đã thấy Ưng Túc ngồi chễm trệ trên sofa, bắt đầu lên lớp anh: “Cậu muốn đi gọi bác sĩ nào? Đi gọi Bảo Vy qua đây coi chúng ta diễn trò hay sao? Tôi cấm cậu từ giờ không được nhắc về cô ta nữa. Có nghe rõ hay không?”

Lương Giang nghe Ưng Túc hạ lệnh như vậy thì liền chưng hửng một giây. Giây sau liền hí hửng: “Sếp à, ý của sếp là bà cô nhà bên chính thức bị sếp đá rồi hay sao?”

Ưng Túc im lặng không nói gì. Bản thân anh cũng muốn có được cái cảm giác đá cô nàng kiêu ngạo như Bảo Vy một cái thật đau nhưng anh làm được sao? Không, ngay cả cảm giác được cô ta quan tâm mà anh còn phải dùng đến trăm phương nghìn kế nói chi là việc đá cô ta. Đúng là quá xa vời.

Lương Giang không nghe sếp trả lời lại nghĩ bản thân mình đoán đúng rồi bắt đầu luyên thuyên đủ chuyện: “Thấy không, em nói mà. Cá sông hay cá siêu thị gì cũng đều là cá. Đàn bà đều như nhau cả. Làm sao có thể mang đến hạnh phúc lâu dài cho sếp được.”

Nói đến đây Lương Giang liền chạy ra phía sau sofa, hí hửng đấm vai cho Ưng Túc. Đôi tay mềm mại điêu luyện của hắn khiến Ưng Túc thấy dễ chịu. Hắn vừa đấm vai Ưng Túc vừa nói: “Sếp à, em nói sếp nghe nè. Mấy cái chuyện nam nữ không có gì vui đâu. Phụ nữ chỉ toàn bọn lợi dụng thôi. Không vì tiền của sếp thì cũng không thèm yêu sếp đâu. Mốt bây giờ là cùng giới mới hút nhau. Sếp nhìn xem, trái tim em lúc nào cũng hướng về sếp, không bao giờ làm sếp tổn thương. Em quan tâm sếp biết bao.”

- ----

HI các tình yêu của Hạc Giấy!

Xin lỗi vì sự chậm trễ trong việc đăng chương mới của bộ này và đã để các bạn chờ lâu. Bởi vì Hạc Giấy có chút vấn đề về bản quyền cần thống nhất với Mangatoon. Hơn nữa mình cũng hơi buồn vì lượt vote của bộ truyện này liên tục bị hạ. Từ 5 sao còn 4.8, rồi 4.6 và giờ là 4.4 sao. Cho nên Hạc GIấy hơi bị nản trong việc đăng tiếp bộ này. Các bạn yêu thương Hạc Giấy thì vui lòng thả ít sao cho mình lấp lánh nhé. Đừng quên bấm like sau khi các bạn đọc chương mới nhé. Đừng vì truyện ra chậm mà bực bội cho 1 sao nha. Lỗi của Hạc GIấy chứ không phải của anh Túc và chị VY đâu. Tốc độ ra chương mới phụ thuộc vào sự ủng hộ của các bạn á. Chứ không phải Hạc Giấy muốn đăng thì đăng đâu nha. Phàm làm chuyện gì cũng phải có động lực mà. Đúng hông nè!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play