Sau lần bắt gặp Bảo Vy đứng trò chuyện vui vẻ cùng anh chàng bác sĩ người da trắng kia thì Ưng Túc càng trở nên khó ở trong người. Anh tức tốc đến tìm Bảo Vy ngay sau đó nhưng cô lại bận đi họp. Những ngày sau đó anh hăng hái và năng nổ đến mức bản thân anh cũng khó tin. Ngày hai buổi sáng chiều đến tìm Bảo Vy năm lần bảy lượt nhưng rốt cục vẫn là chỉ nhìn lướt qua bóng cô chứ không có một chút cơ hội nào để trò chuyện hay thăm hỏi. Cơm nước vẫn đều đặn xách đến treo trước phòng làm việc của Bảo Vy nhưng không như những lần trước, từ ngày hôm đó cô đã không đụng vào những hộp cơm Ưng Túc mang đến nữa. Anh cứ đều đặn xách đi xách về suốt nửa tháng nhưng kết quả vẫn là công cốc. Những lần như vậy Ưng Túc chỉ thở dài tự rủa thầm: “Phương Bảo Vy, rốt cục là em muốn sao đây? Em thà chen chân dưới căn-tin chật chội xếp hàng mua thức ăn thậm chí là ăn bánh mì uống nước lọc cũng không chịu đụng vào cơm của tôi mang đến.” - Nghĩ đến đây Ưng Túc thấy uất ức lắm. Anh chưa bao giờ bị phụ nữ cự tuyệt như vậy. Anh vò đầu bức tai tự hhỏi: “Phải làm thế nào em mới chịu gặp tôi đây?”

Chỉ tiếc rằng dù anh có đấm thật mạnh vào cửa phòng làm việc của cô thì nó vẫn cứ im ỉm như trái tim đóng chặt của Bảo Vy. Ưng Túc đã không biết rằng cô tránh anh là vì lần trò chuuyện với Linda, trong khi anh lại cho rằng Pierre mới là nguyên nhân khiến Bảo Vy thay đổi. Đỉnh điểm của sự hiểu lầm này chính là Ưng Túc bắt gặp Bảo Vy hẹn hò với Pierre.

Chiều hôm đó, Bảo Vy từ Đại học Y California bắt tàu về nhà sớm hơn mọi lần. Thật ra cô còn muốn ở lại đọc thêm vài công trình Y học vừa xuất bản nhưng vì có hẹn với Pierre từ tuần trước sẽ mời anh đi ăn cơm để cám ơn anh đã giúp cô trong ca phẫu thuật của Linda cho nên Bảo Vy tranh thủ về sớm tắm rửa thay quần áo. Mặc dù chỉ là một bữa cơm tối bình thường nhưng dù sao cũng là lần đầu cô hẹn đi riêng với bạn khác phái không phải Ưng Túc cho nên cô có phần chỉnh chu hơn.

Bảo Vy mở tủ quần áo, cầm ra những chiếc váy trông được được một chút ngắm nghía qua lại, chọn tới chọn lui. Cuối cùng cô chọn một chiếc đầm liền thân mày cam sữa kín đáo dài qua gối. Cái đầm rất bình thường cũng không phải hàng cao cấp hiếm có gì nhưng khi được khoát lên thân hình hoàn mĩ của Bảo Vy thì lại đẹp mặt và quyến rũ vô cùng.

Cô mặc chiếc đầm vào, xoay xoay mấy vòng trước gương, sau đó chải lại tóc, xoa ít son dưỡng rồi xịt một chút nước hoa vào sau tai. Cô nhìn ngắm mình một chút trước gương rồi mỉm cười một cái và cầm chìa khóa bước ra khỏi nhà. Lúc Bảo Vy bước ra cổng của khu nhà Crescent thì đã thấy Pierre đứng tựa lưng vào chiếc siêu xe hơi mui trần bóng loáng. Hôm nay Pierre mặc áo thun màu lam có cổ và quần Jean khá thoải mái. Bình thường cô vẫn hay nhìn thấy anh trong đồng phục của bác sĩ phẫu thuật hoặc là mặc áo blouse trắng cho nên lần đầu nhìn anh ăn mặc như vậy khiến cô có cái nhìn mới mẻ hơn rất nhiều.

Vừa nhìn thấy Bảo Vy, Pierre hạ cặp kính mát xuống lộ ra gương mặt đẹp như minh tinh màn bạc. Anh nở nụ cười ôn hòa với cô. Ánh mắt anh nhìn khắp một lượt Bảo Vy, đôi mắt xanh olive nhạt đẹp đẽ dừng lại trên người Bảo Vy khá lâu khiến cô ngây ngốc nhìn lại người mình xem có điểm gì khác lạ hay không. Bảo Vy quay trước ngó sau, nhìn lên nhìn xuống thì thấy mọi thứ bình thường. “ Vậy tại sao Pierre lại dùng ánh mắt này nhìn mình? Thật khó hiểu!” - Bảo Vy nghĩ thầm nhưng vẫn không tìm ra được nguyên nhân.

Pierre nhìn thấy cô gái thông minh có biểu hiện ngốc nghếch thì liền phì cười. Anh tiến lại gần cô, khẽ nói: “Hôm nay nhìn em rất khác.”

Bảo Vy liền gật đầu “à” lên một tiếng như khám phá ra chân lý mới của loài người. Cô nghĩ thầm: “Có lẽ anh ta cũng giống mình không quen khi nhìn thấy đồng nghiệp mặc “thường phục” cho nên mới nhìn mình lâu như vậy. Hóa ra cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng.”

Sau màn chào hỏi, Pierre liền lịch sự mở cửa xe cho Bảo Vy. Cô chậm rãi bước lên xe và thắt lại dây an toàn. Vì lần trước đi cùng xe với Ưng Túc cô đã có kinh nghiệm tự thắt dây an toàn. Lần đó hắn còn cẩn thận chỉ dạy cho cô cho nên lần này cô y như vậy mà làm. Lúc Pierre bước lên xe thhì muốn rướn người sang thắt dây an toàn cho cô nhưng nhìn thấy Bảo Vy đã làm xong thao tác cho nên bàn tay anh rơi giữa không trung rồi rút về. Gương mặt anh liền gượng cười rồi quay người ngồi lại ghế lái, đưa tay mở chìa khóa.

Bảo Vy cũng mỉm cười vui vẻ, rồi hướng ánh mắt nhìn thẳng phía trước.

Nhà hàng mà Pierre đưa Bảo Vy đến là một nhà hàng xoay nằm trên tầng cao nhất của tháp ngắm cảnh ở Los Angeles. Toà nhà chạm mây như một chiếc du thuyền đưa thực khách xoay quanh chín tầng mây trên bầu trời, cảm giác này thực sự rất tuyệt là điều mà lần đầu tiên Bảo Vy trải qua. Cô vui vẻ đưa lòng tay ra áp vào tấm kính trước mặt để thử cảm nhận nhiệt độ mát lạnh thấp hơn bình thường, xong lại quay sang nhìn Pierre phấn khởi chỉ vào những đám mây lơ lửng đang bay lượn trước mặt mình: “Pierre anh nhìn này, em đang bay đấy. Có giống thần tiên không?”

Pierre nhoẻn miệng nở nụ cười điển trai nhìn cô rồi vui vẻ nói: “Em chính là thiên sứ áo trắng.”

Bảo Vy tủm tỉm cười, gật gù đáp lại: “Ai cũng nói bác sĩ chính là thiên sứ nhưng từ lúc em làm bác sĩ đến bây giờ mới lần đầu nghe có người nói em như vậy.”

Đôi mắt màu xanh olive của Pierre long lanh lấp lánh ánh cười, nhu tình nói: “Trong mắt anh, em xinh đẹp thánh thiện và hoàn mĩ không khác thiên thần là bao. Phải nói là một thiên thần thật sự giữa thế gian.”

Lần đầu tiên trong đời Bảo Vy nghe một người đàn ông nói lời hoa mĩ khen mình cho nên trong lòng tự nhiên cũng thấy vui. Người ta thường nói đàn ông Pháp không chỉ đẹp trai ga-lăng (galant) mà còn rất ngọt ngào. Bây giờ thì Bảo Vy đã được trải nghiệm, quả đúng như lời đồn trong truyền thuyết. Người đàn ông Pháp này thực sự khiến cô thấy dễ chịu khi ở cạnh.

Bảo Vy mỉm cười đến xán lạn, lộ ra “núm đồng tiền vạn năng” duyên dáng, nhu mì đáp lại: “Anh cũng là bác sĩ, cũng là một thiên thần áo trắng.”

Pierre nhướng mắt, mỉm cười rồi nhìn ra khoảng không với những đám mây trắng bay lượn bồng bềnh và ánh mặt trời đang dần khuất dạng, ung dung nói: “Từ khi gặp em rồi thì tôi không còn là thiên sứ nữa.”

Bảo Vy khó hiểu, nhíu mày hỏi lại: “Vì sao?”

Pierre phì cười, lém lỉnh nói: “Vì tôi phát hiện ra bản thân mình thích được nhận ánh sáng từ em hơn là tự tỏa sáng.”

Trước lời nói đầy ngụ ý ẩn tình của Pierre, Bảo Vy có phần không thông cho nên cô liền trưng ra bộ mặt “không biểu cảm”. Thấy vậy, Pierre liền quay mặt về hướng mặt trời lặn, từ tốn giải thích: “Em có nhìn thấy Mặt Trời không? Bản thân Mặt Trời là một ngôi sao khổng lồ tự mình phát sát mang lại ấm áp và sự sống cho Trái Đất. Tôi muốn mình giống Trái Đất được nhìn ngắm và đón nhận ánh sáng từ em tỏa ra. Nếu tôi cũng tỏa sáng như em thì sẽ không thể ở cạnh em được. Cho nên chỉ cần một mình em là thiên sứ là được rồi, còn tôi chỉ muốn là một người bình thường ở bên cạnh em thậm chí đứng sau em.”

Những lời này của Pierre nói ra khiến Bảo Vy có phần chấn động. Tâm tình cô bỗng bất an và xao xuyến thực sự. Đón nhận lời tỏ tình sâu sắc và kín đáo của Pierre một cách bất ngờ như vậy khiến Bảo Vy có phần không tin được. Nhìn thấy sắc mặt Bảo Vy biến đổi, Pierre liền nhẹ nhàng mà chân thành nói tiếp: “Bảo Vy, anh thực sự thích em. Em có đồng ý cho anh một cơ hội theo đuổi em hay không?”

Bàn tay Pierre lúc này cũng đã chạm vào những ngón tay đang có chút rung lên vì hồi hộp của Bảo Vy, nhẹ nắm lấy bàn tay cô. Giữ chắc chắn.

Trước mặt Bảo Vy, Pierre, người đàn ông nho nhã chân thành có học thức, có tướng mạo, có cùng chí hướng với cô. Hơn nữa còn là hình mẫu bấy lâu nay cô ôm ấp trong lòng. Người đàn ông này không chỉ là đàn anh, là thầy mà còn là mẫu người của cô. Như một giấc mơ, anh ta lại ngỏ lời làm bạn trai của cô. Tiến thêm một bước với Pierre có nghĩa là Bảo Vy đã gần chạm đến giấc mơ hạnh phúc của mình. Cảm giác này thực sự giống như đang sống trên mây. Phải, chính là chín tầng mây.

Chỉ là, bản thân cô thật sự không xứng với anh. Nếu như để Pierre vào lúc không hay không biết gì về quá khứ của cô mà đồng ý làm bạn gái của anh như vậy thì thật quá ịch kỷ. Bảo Vy không làm được. Cho nên, cô liền rút tay lại. Như một con nhím tội nghiệp sợ làm tổn thương Pierre, Bảo Vy liền thu mình lại, nhẹ lắc đầu. Trong mắt Pierre liền hiện ra tia hụt hẫng. Cái anh nhìn thấy trong mắt Bảo Vy không phải là cô không có tình cảm với anh, mà cái anh nhìn thấy là nỗi sợ hãi của cô. Cho nên, Pierre nhu tình tiến thêm một bước về phía cô, nhẹ nhàng hỏi: “Cho anh biết vì sao?”

Bảo Vy ngập ngừng ấp úng, lắp bắp một từ “em” mải vẫn không thốt ra được một lời, cuối cùng Pierre liền tiếp lời cho cô: “Có phải vì người đàn ông hôm trước ở phòng cấp cứu không?”

Bảo Vy nghe Pierre nhắc đến Ưng Túc thì trong cơ thể tự phát ra một loại cảm giác đối kháng và đề phòng. Trong mắt Bảo Vy, Ưng Túc là người đàn ông phong lưu, đùa giỡn bỡn cợt tình cảm. Tệ hơn hắn còn bỡn cợt cả sự thuần khiết của cô. Cho nên, Bảo Vy không biết nói gì, cũng không dám phủ nhận sự thật việc cô từ chối Pierre là vì hắn. Cuối cùng chỉ có thể khẽ gật đầu. Cô biết cái gật đầu này chính là hòn đá ngăn chặn tình cảm vừa mới chớm nở của người đàn ông lý tưởng trong lòng cô nhưng cô không thể lừa dối tình cảm của anh. Anh là một người đàn ông tốt, một bác sĩ tốt, cả ngày chỉ lo chúi mũi vào nghiên cứu y học và cứu chữa cho bệnh nhân. Hưn nữa, anh lại chân thành trong tình cảm, là một người thánh thiện hoàn mĩ. Làm sao cô có thể nỡ dối gạt anh. Thà rằng từ chối để anh tìm một người phù hợp với anh. Như vậy sẽ tốt hơn cho anh.

Pierre thất vọng não nề khi nhìn thấy cái gật đầu của Bảo Vy nhưng anh không bỏ cuộc, anh bắt đầu mất bình tĩnh, bắt đầu cuống quýt hỏi: “Bảo Vy, nói cho anh biết, em có yêu anh ta không?”

Bảo Vy không do dự, không chần chừ, lắc đầu thật lẹ. Pierre không nói nữa cũng không hỏi nữa, bước nhanh hai bước về phía cô, đưa tay giữ đầu cô sát vào ngực anh, tay còn lại ghì chặt lưng cô. Ôm ấp vào lòng, chân thành mà nói: “Anh không quan tâm em và anh ta có quá khứ gì. Chỉ cần em dứt khoát nói không yêu anh ta như vậy thì anh không bỏ cuộc.”

Ngập ngừng một chút, Pierre liền nói: “Bảo Vy, em là cô gái đầu tiên khiến cho anh động lòng. Lời tỏ tình đầu tiên này, anh không muốn bị chối từ. Chỉ cần trong lòng em không có ai thì hãy chấp nhận anh. Có được hay không?”

Bữa ăn hôm đó là bữa ăn vui vẻ nhất, lãng mạn nhất của Bảo Vy từ khi đến Mĩ. Có lẽ cũng là bữa ăn đầu tiên đúng nghĩa hẹn hò trong đời một người con gái. Những thứ tốt đẹp nhất, lãng mạn nhất mà người phụ nữ cần trong tình cảm, Pierre đều trao cho cô. Hoa, nến, rượu vang, beefsteak (bít-tết), vĩ cầm, tất cả đều có đủ. Thì ra vì chuẩn bị cho lần hẹn hò đầu tiên với Bảo Vy, Pierre đã không ngại bao trọn nhà hàng “The Sky” trên tầng cao nhất của tháp xoay Los Angeles này. Bữa ăn Bảo Vy muốn mời để cám ơn anh lại trở thành bữa ăn thịnh soạn anh dành tặng cho cô.

Khi ánh tà dương khuất dạng, những vì tinh tú thay nhau lấp lánh trên nền trời đêm. Sau bữa tối, hai người họ ngồi bên nhau cùng nhau xoay ống kính viễn vọng để nhìn rõ những vì sao trên bầu trời kia. Chưa lúc nào, Bảo Vy cảm thấy những ngôi sao trên trời kia lại gần cô đến vậy. Thông qua ống kính viễn vọng, vì sao cao xa phút chốc cũng trong tầm tay. Hạnh phúc lý tưởng mà cô ôm ấp bấy lâu nay cũng đã nằm trong tay cô. Pierre không để tâm chuyện quá khứ của cô và Ưng Túc. Một câu nói của anh như cởi ra rất nhiều khúc mắt của Bảo Vy khiến cô nhẹ nhõm và vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play