Những ngày khám bệnh sau, Bảo Vy không thấy Ưng Túc vác mặt đến bệnh viện nữa. Cô nghĩ là chắc hắn đã nghe lời cô khuyên đi tìm người làm con tim của hắn không yên ổn rồi. Như vậy cũng tốt, ít nhất hắn cũng không làm phiền cô nữa. Tự nhiên nghĩ đến đây tim cô hơi nhói một chút. Hít một hơi dài, Bảo Vy tự nhủ: “Ở chung với một người mà bên cạnh có nhiều đàn bà quá thì làm sao an ổn được. Bảo Vy à, mày làm bác sĩ không muốn, lại muốn đóng phim “cung đấu” sao. Hơn nữa, anh ta cũng không thích mày, mày muốn đấu cái gì?”
Bảo Vy đứng khoanh tay tựa vai vào cửa sổ dài sát đất ở phòng bếp, chiếc váy ngắn thi thoảng vì gió thổi mà phe phẩy nhẹ nhàng. Mặt trời đang dần ngả về chiều, những táng cây xanh mát trong vườn phút chốc khoác áo vàng rực rỡ nhưng trong lòng cô thì lại man mác nỗi buồn.
Mấy hôm trước cô gọi điện về nhà, nghe Bảo Hân nói ba mẹ của Ưng Túc lại gửi quà cho gia đình cô, còn cho Bảo Hân tiền đi du học.
“Chị hai à, em không có nói với ba mẹ chuyện chị đã ly hôn với anh “Ưng nghiện hút” cho nên ba mẹ cũng không từ chối quà của nhà bác Phan. Nhưng mà chuyến đi du học này em không muốn nhận. Anh ta đối xử với chị như vậy thì em chỉ muốn đánh chết anh ta thôi. Hoàn toàn không muốn có quan hệ gì với anh ta cả.”
Bảo Vy nghe nói cũng rất bất ngờ. “Rõ ràng cô và Ưng Túc đã ly hôn, sao ba mẹ anh ta còn làm như vậy?” Bảo Vy nghĩ đến đây liền thấy mình cũng không phải, đúng ra cũng nên nói với người lớn một tiếng chào tạm biệt. Không nên vì nóng giận với anh ta mà giũ sạch mọi quan hệ với nhà họ Phan như vậy. Bảo Vy nghĩ xong liền đi đến bàn ăn ngay gần đó lấy điện thoại đặt một ngày rảnh để đi thăm hỏi ba mẹ và bà ngoại của Ưng Túc. .
||||| Truyện đề cử:
Sống Chung |||||
Bảo Vy lại nhớ đến lúc gần cúp điện thoại Bảo Hân còn nói một câu: “Chị à, anh “Ưng nghiện hút” đó không đi làm hay sao mà cứ suốt ngày đến bệnh viện tìm chị vậy? Anh ta thực ra muốn cái gì?”
Cô điềm nhiên đáp lại nhưng trong giọng có gì đó cô đơn: “Chắc đến tìm chị Hạ Lê đi ăn cơm. Không tìm được lý do nên giả vờ đi khám bệnh.”
Bảo Hân nghe xong bĩu môi, giọng đầy chê trách: “Đúng là “trai lơ đểu cáng”, “đào hoa thành tính”, người như anh ta không có khái niệm thật lòng đâu chị. Cũng may chị sớm thoát khỏi cuộc hôn nhân này. Em đang chống mắt lên xem, ai xui xẻo vớ phải người như vậy.”
Bảo Vy không nói gì, chỉ nghĩ vẩn vơ. Tình cảm đầu tiên bao nhiêu năm ôm ấp thì ra kết quả lại vỡ như bong bóng xà phòng. Một chút chua chua nơi khóe mắt nhưng cũng rất nhanh bị gió cuốn đi. Phan Ưng Túc khi trưởng thành hoàn toàn khác xa tưởng tượng của cô, cũng khác xa mẫu người cô yêu thích. Nếu như anh có chút tình cảm với cô thì còn có chuyện để lưu luyến nhưng đằng này ngay cả tư cách để lưu luyến cũng không có. Bảo Hân nói cũng không sai, người như Ưng Túc mà muốn anh ta thật lòng với phụ nữ thì còn khó hơn kêu heo giảm cân.
Lúc này bên ngoài hành lang truyền đến tiếng động khá lớn. Bình thường Bảo Vy hay đi sớm về khuya cũng không hay biết hàng xóm làm việc gì nhưng chưa bao giờ ồn đến mức vọng vào nhà cô. Tiếng ồn cắt ngang dòng suy nghĩ của Bảo Vy, cô liền đi ra mở cửa, ló đầu nhìn ra bên ngoài ngó nghiêng đôi chút.
“Thì ra là có người dọn nhà. Cũng không phải chuyện gì to tát. Dẫu sao cũng không ảnh hưởng đến mình.” Nghĩ bụng như vậy cho nên Bảo Vy liền rút đầu vô chuẩn bị đóng cửa thì nhìn thấy một người đàn ông kéo theo vali từ thang máy bước về hướng nhà bên cạnh. Bảo Vy thấy anh ta dáng người cao ráo, mặt mày sáng sủa, đeo kính mát hàng cao cấp, mặc quần áo phong cách thì đoán chắc anh ta là hàng xóm mới dọn đến.
Bảo Vy thấy anh ta đang đi lại gần cô, mỉm cười thanh lịch đưa tay chìa về hướng mình thì Bảo Vy cũng lịch sự đưa tay ra bắt lấy tay anh ta. Dù sao cũng là hàng xóm láng giềng biết đâu có dịp cần nhờ. Hơn nữa người ta đã chủ động chào hỏi mình nếu mình làm lơ thì không hay lắm. Cho nên Bảo Vy cũng xởi lởi lại với anh ta.
“Xin chào, chúng tôi đang dọn nhà, hy vọng không làm ảnh hưởng nhiều đến cô.” Người đàn ông lịch sự nho nhã, học thức này có chất giọng ấm quá ấm. Hàng xóm nhà mình lần này đúng là “cực phẩm” rồi. Nghe anh ta nói đến chuyện dọn nhà thì Bảo Vy định hỏi lại: “Các người dọn nhà hay đang sửa nhà? Tôi cứ tưởng đang động đất.” Nhưng rốt cục thì vẫn giữ thái độ ôn hòa lịch sự trả lời một câu giả dối: “Không sao, chỉ hơi ồn một chút. Nhưng chắc cũng sắp xong rồi phải không?”
Người đàn ông cao ráo nho nhã mỉm cười nhìn cô: “Tôi hy vọng mọi thứ sẽ xong trong hôm nay.”
Bảo Vy nghe vậy liền tươi cười nói: “Tôi cũng hy vọng như vậy. Tôi tên Phương Bảo Vy. Tôi sống cạnh nhà anh. Chúng ta là hàng xóm, sau này còn cần anh giúp đỡ nhiều hơn.”
Người đàn ông trẻ tuổi nho nhã khiêm tốn nói: “Chắc chắn rồi. Sau này còn cần cô giúp đỡ rất nhiều. Tôi tên là Lương Giang. Tôi là người Việt Nam.”
Bảo Vy liền kinh ngạc nhìn anh, sau đó là vui vẻ trong lòng, tươi cười mở miệng, giọng điệu không che giấu nổi phẫn khích trong lòng: “Anh là người Việt Nam sao? Thật là hay quá! Tôi cũng là người Việt Nam.”
Lúc chào tạm biệt Lương Giang, Bảo Vy không quên cười nói: “Anh Giang này, chúng ta là đồng hương, người Việt Nam chúng ta có câu “hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau” cho nên nếu có thời gian thì qua nhà tôi chơi. Tôi sẽ rủ thêm mấy người bạn nữa. Chúng ta sẽ tổ chức tiệc họp mặt. Như vậy sẽ rất vui.”
Lương Giang nhoẻn miệng cười, gương mặt thư sinh nho nhã nhìn Bảo Vy một lúc liền nói: “Được. Có tiệc vui đừng quên phần của tôi.”
Bảo Vy hồ hởi gật đầu. Cánh cửa đóng lại, Bảo Vy vừa đi vừa hát. Từ lúc chuyển tới Mĩ, cô chưa từng thấy trong lòng phấn khích như vậy. Cô phải chọn ngày mở tiệc cho Hạ Lê và Lương Giang đến chơi.
“Nấu món gì đây nhỉ?”
“Ăn lẩu thì vui nhưng trời nóng như vậy nên ăn cái bún thịt nướng.”
Bảo Vy nghĩ nghĩ rồi lại đắn đo: “Nhưng mà nếu có khói thì không được.”
Sau đó cô lại nghĩ nghĩ: “Ăn gỏi cuốn chăng?”
“Món này được. Mình sẽ nấu thêm chè. Hay lắm!”
Cứ như vậy mà cô vui vẻ suốt cả chiều. Tụ tập bạn bè có sức mạnh rất lớn giúp ta giảm căng thẳng và phiền não trong lòng.
Lương Giang nhìn Bảo Vy vào nhà đóng cửa lại thì nghĩ thầm: “Phương tiểu thư à, e rằng người “tối lửa tắt đèn” với cô không phải là tôi rồi. Trò chơi mới của Tổng tài chỉ vừa bắt đầu thôi. Lần này tôi cược anh ấy qua lại với cô nửa năm.”
Sau đó anh lại nghiêng nghiêng đầu, nhíu nhíu mày nghĩ nghĩ: “Như vậy có nhiều quá không nhỉ? Tôi thấy cô cũng không có gì đặc biệt, lại còn không cao nữa. Nhưng đây là lần đầu tôi thấy tổng tài cưa gái mà dốc nhiều công như vậy, dọn đến cái chỗ này. Mấy lần trước chỉ có một đêm thôi mà nhỉ?”
Sau đó trên gương mặt nho nhã của anh lại kéo lên nụ cười đểu: “Chắc là muốn thử cảm giác mới lạ. Giống như không thích ra chợ mua cá mà thích tự mình đi câu. Cảm giác sẽ khác biệt rất nhiều. Kích thích hơn chăng?”
Nhướng mày một cái Lương Giang lại nghĩ: “Phương tiểu thư, chúng ta cùng chờ xem kết quả của cô nhé.”