Sáng hôm sau, khi còn khá sớm, Iris đã không thấy Pierre nằm cạnh cô nữa. Cô liền lật đật bước ra ngoài xem. Từ phía cửa phòng bếp, bóng lưng anh đeo tạp dề đang loay hoay nấu bữa sáng nhìn thật cảm động. Trái tim Iris rung rinh, tiến lại ngả đầu vào lưng anh, vòng tay qua eo anh, hỏi khẽ: “Sao anh dậy sớm vậy?”

Pierre mỉm cười hỏi lại: “Làm em thức giấc sao?”

Iris lắc đầu nói: “Không có, em định thức sớm chút để nấu bữa sáng cho anh và David nhưng khi mở mắt đã không thấy anh đâu.”

Pierre cười cười, xoa xoa đôi má căng hồng trên gương mặt còn say ngủ của cô, ôn nhu nói: “Không phải tối qua nói sẽ vắt nước cam cho em uống hay sao?”

Iris chớp chớp mắt nhìn quanh thì thấy ly nước cam ngon lành đặt trên bàn. Cô liền tiến lại định cầm lên uống nhưng Pierre đã lên tiếng chặn lại: “Hình như em chưa đánh răng.”

Ly nước cam sắp đến miệng thì phải đặt xuống, Iris nhìn anh ngỏ ý mua chuộc hỏi: “Phá lêđ một lần được không?”

Nhưng Pierre vẫn cương quyết nói: “Không được.”

Iris liền bĩu môi tìm lý do: “Nhưng em không có bàn chải đánh răng.”

Pierre cười cười nói: “Anh đã để sẵn bàn chải và khăn mặt mới cho em trong phòng tắm. Em mau vào đánh răng đi.”

Iris nheo mắt, quay người đi làm theo lời Pierre. Một lúc sau khi cô quay ra thì bữa sáng đã trên bàn. David cũng đã tự mình đánh răng xong và bước ra chào buổi sáng mọi người trước khi ngồi vào bàn ăn sáng.

Iris trố mắt ra nhìn cậu bé ngoan ngoãn và lễ phép rồi nhìn sang Pierre thầm ngưỡng mộ tài năng “luyện người” của anh.

Trong bữa ăn, Pierre chủ động đề cập chuyện sẽ đưa Iris về nhà, thuận thế cô liền nói: “Hay anh cho David đi cùng đến nhà em chơi chủ nhật về nhé.”

David hí hửng kêu lên còn Pierre thì liền từ chối: “Anh không an tâm để con ở nơi lạ một mình.”

Iris liền nói: “Vậy anh ở cùng David là được rồi.”

Pierre nheo mày dò hỏi: “Như vậy có tiện không?”

Iris liền gật đầu như giã tỏi: “Có, có, rất tiện.”

Pierre không nói gì, cúi đầu ăn sáng. Iris cũng không biết là anh có muốn đến nhà cô hay không nhưng sau bữa ăn thì anh liền xếp thêm một bộ quần áo vô giỏ. Iris nhìn thấy liền hí hửng nhảy lên ôm cổ anh. Pierre cười cười nâng cô lên cao rồi chạm môi cô hôn lên một cái rõ kêu.

Chiếc xe màu trắng đời mới nhất của hãng Ford bon bon đi về phía Đông Los Angeles vào ngày hè trong vắt như đôi mắt hai người đang hẹn hò nhìn nhau. Biệt thự của Iris nằm không xa biệt thự nhà họ Phan và cũng gần ngay khu vực mà tuần trước Iris “tập kích” anh.

Lúc thấy Iris quay về nhà, bà Amanda liền thở phào nhẹ nhõm. Cô chủ nhỏ của bà lần đầu trong đời có hành động kỳ quái là ra ngoài không xách theo giỏ mà lại xách theo túi thức ăn to nặng khiến bà không cách nào tìm ra cô. Cả đêm bà mất ngủ khiến Iris nhìn thấy liền ôm lấy bà trấn an. Cô liên tục nói xin lỗi vì đã khiến bà lo lắng và cũng không quên giới thiệu bạn trai cho bà: “Nanny à, đây là bác sĩ Pierre mà con nhắc đến với nanny. Anh ấy là bạn trai của con.”

Những từ cuối cô nói hơi khẽ hình như là đang mắc cỡ. Bà Amanda nghe xong liền giật mình. Bà không ngờ chỉ mới hơn một tuần quen biết mà hai người họ đã quen nhau, còn qua đêm với nhau. Gương mặt bà có phần hơi tái. Bà nhìn Pierre đánh giá rồi nhủ thầm: “Nhìn qua là biết người học thức nhưng mà người đàn ông từng trải lại có con riêng như vậy thì đêm qua làm sao chịu tha cho Iris bé bỏng của mình.”

Nghĩ đến đây, đôi mắt của bà Amanda liền đượm buồn thương xót nhìn cô chủ nhỏ xinh đẹp của mình. Cô chủ của bà còn quá trẻ để có mối quan hệ nghiêm túc với người đàn ông già dặn như anh chàng này. Dù lo lắng nhưng bà vẫn lịch sự đối đãi với Pierre và David. Hai người họ ở lại nhà Iris chơi rất vui. Bà còn chu đáo sai người làm sắp xếp phòng ngủ cho cha con anh nghỉ ngơi.

Đêm đó, sau khi dỗ con ngủ xong, Pierre nằm trằn trọc một lúc vẫn không sao ngủ được. Có lẽ là nhớ Iris cho nên anh liền đi tìm phòng của cô. Biệt thự nhà Iris khá rộng lớn nên anh đi lòng vòng thế nào lại vô tình nghe được những lời của bà Amanda nói với Iris ở nơi sofa nghỉ chân.

“Cô chủ à, vú thấy cậu Pierre đó điểm nào cũng tốt nhưng cậu ta so với con thì thật là...” -Giọng bà Amanda e dè không nói nổi khiến Iris phải lên tiếng giục bà mới chịu nói tiếp: “Giá mà cậu ấy đừng hơn con nhiều tuổi quá và không có con riêng thì tốt biết mấy.”

Iris nhíu mày ngây thơ hỏi lại: “Con rất thích David, con mong gặp thằng bé mỗi ngày. Có gì không tốt hả nanny?”

Nét mặt bà Amanda tỏ vẻ không hài lòng, bà vuốt tóc của Iris rồi nói: “Cô chủ tốt của ta quá lương thiện rồi. Con phải nhìn xa một chút. Chuyện tình cảm đâu phải là vui đùa thoáng chốc. Con nghĩ xem, nếu con yêu một người đàn ông đã có gia đình thì con có chắc sẽ có lúc cậu ta “tình cũ không rủ cũng về” với vợ cũ hay không? Hai người họ đã có con với nhau, thêm vài lần gần gũi có gì không được? Lúc đó người thiệt thòi là con, đau khổ cũng là con.”

Iris liền lắc đầu phủ định: “Pierre không phải người như vậy đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play