Một tháng sau buổi hẹn hò lãng mạn hôm đó, cũng là hai tháng sau khi hai người kết hôn thì Bảo Hân phát hiện mình đã mang thai. Một chút bất ngờ, một chút vui mừng, một chút cảm xúc lâng lâng lẫn với hạnh phúc được làm mẹ khiến Bảo Hân không chờ được đến tối để nói cho hắn biết mà liền cầm điện thoại nhắn tin ngay lập tức. Nội dung tin nhắn chỉ đơn giản là: “Em có thai rồi.”

Bảo Hân có nằm mơ cũng không ngờ hai mươi phút sau hắn liền xuất hiện trước cửa phòng khám của cô và chạy đến ôm chầm lấy cô. Thì ra hắn vì cái tin chấn động này mà bỏ hết công việc, lái xe bằng tốc độ nhanh nhất để được ở bên cô và chia sẻ cảm giác hạnh phúc này. Bảo Hân thấy hắn tiến vào phòng khám chỗ cô ngồi và ôm chầm lấy mình thì không chỉ ngạc nhiên mà còn cảm thấy rất ấm áp. Cảm giác khi cùng người bạn đời của mình chia sẻ niềm vui khi sắp có thêm thành viên mới thật tuyệt diệu biết bao. Khi thấy hắn ôm mình hơn cả phút trước mặt mọi người thì cô liền lấy tay vỗ vỗ lưng hắn, nhẹ giọng nói: “Chồng à, em mang thai rồi.”

Phan Lục Kha được vợ khéo léo nhắc nhở thì lúc này mới nới lỏng vòng tay, nhìn ngắm thật kỹ vợ mình. Anh như không kiềm nén được cảm xúc phấn khích trong lòng, liền bế Bảo Hân nhấc bổng lên không trung quay vài vòng hét lớn: “Chúng ta cũng có con rồi.”

Mọi người ở xung quanh nghe thấy liền vỗ tay lốp bốp chúc mừng anh. Chỉ có Bảo Hân là đỏ mặt xấu hổ. Lần đầu mang thai, ngại lắm chứ bộ!

Cô biết chắc chắn hắn sẽ vui mừng nhưng cũng không nghĩ hắn sẽ phấn khích đến mức này. Bỏ công việc để chạy vù đến ôm cô như vậy. Làm như đóng phim ngôn tình không bằng. Tuy làu bàu như vậy nhưng trong lòng cô quả thật rất vui. Cảm giác mật ngọt chảy theo huyết quản làm toàn thân cô cứ có cảm giác sống giữa những viên kẹo đường.

Cô thẹn thùng, vỗ vào lưng anh, kêu lên: “Lục Kha, thả em xuống. Biết anh phấn khích như vậy thì em đã chờ đến tối mới nói.”

Phan Lục Kha cười vui sướng hỏi lại: “Hân, em có chắc không?”

Bảo Hân tươi cười gật đầu nói: “Nhiều bác sĩ trong phòng khám đã bắt mạch cho em. Không sai được đâu.”

Nhưng Phan Lục Kha vẫn tỏ ý cần thêm sự bảo đảm cho nên nhất định đưa cô vào bệnh viện khám thai ngay hôm đó. Lúc được bác sĩ đưa giấy chứng nhận khám thai, anh lại lần nữa lộ ra vẻ phấn khích. Ở vào cái tuổi này mới lần đầu có con thì sao anh có thể không vui mừng?

Những tháng sau đó, Phan Lục Kha đã dốc hết sức mình chăm sóc cho Bảo Hân và bảo bối nhỏ trong bụng cô. Mặc dù, Bảo Hân luôn nói rằng cô biết cách tự chăm sóc mình bởi vì cô chuyên bắt mạch và bốc thuốc cho các sản phụ trong phòng khám nhưng Phan Lục Kha cũng không an tâm được. Anh thường xuyên mời về các chuyên gia dinh dưỡng để chăm sóc cô nhằm bảo đảm cho Bảo Hân một kỳ vượt cạn an toàn.

Bảo Hân không thể quên được cái ngày mà Phan Lục Kha đưa cô đi siêu âm. Lúc bás sĩ cho anh nhìn vào màn hình và nói rằng: “Vợ anh đã mang thai đôi.”

Tâm trạng của Phan Lục Kha lúc đó là sững sờ kinh ngạc rồi chuyển qua phấn khích tột cùng. Anh vui vẻ hôn vào trán cô rồi lại hôn xuống chiếc bụng nhô cao của cô và nói rằng: “Cục cưng của ba, hai đứa con ở trong đó phải biết nhường nhịn nhau nghe chưa?”

Bảo Hân nghe xong liền phì cười. Bản thân cô mang hai đứa nhỏ mà cô còn chưa có được cái tâm trạng nhảy cẫng lên như hắn. Đằng này hắn đứng bên ngoài mà cứ chốc chốc lại áp tai vào bụng cô để nói chuyện cùng các con.

Sau ngày hôm đó, tin tức Bảo Hân mang thai đôi là tin tức vui nhất trong nhà. Ba của Phan Lục Kha thì giở sách ra xem nên đặt tên cháu là gì. Ông vui mừng đến nổi viết ra một loạt tên trai gái mặc dù chưa biết giới tính của thai nhi. Còn mẹ của Phan Lục Kha thì đi mua hết cái nọ đến cái kia về nhà, cái nào cũng mua một cặp cho hai đứa cháu sắp chào đời. Còn An Khê thì mỗi ngày đi học về đều chạy đến ôm bụng dì Út để nói chuyện với em bé. Có lúc khi ăn cơm, con bé còn đưa cái muỗng hướng về phía bụng cô và nói: “Em bé ăn cái này đi, cái này rất ngon.”

Những lúc như vậy cả nhà đều bật cười. Tiếng cười vui vẻ hạnh phúc của một đại gia đình thân thiết sống gần gũi và yêu thương nhau. Sau khi kết hôn Bảo Vy hay Bảo Hân cũng đều không muốn ra riêng. Hai chị em thích sống cùng nhau và cũng thích sống gần ba mẹ chồng. Ưng Túc và Phan Lục Kha thấy như vậy rất tốt, không lo chị em dâu va chạm xích mích hay khó chịu với nhau, cho nên hai người họ cũng không về biệt thự riêng của mình nữa mà chọn cách sống gần để chăm sóc nhau trong một gia đình tam đại đồng đường hòa thuận.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play