Ngày hôm sau, khi Christopher đồng ý ký quyết định cho công ty Venus của gia đình Hạ Lê vay tiền thì anh mới biết công ty Venus đã đổi chủ. Anh bực bội đấm một đấm lên bàn rồi lao ra khỏi văn phòng lái xe đến biệt thự nhà của Hạ Lê. Lúc đến nơi anh mới biết gia đình cô đã chuyển đi nơi khác. Thì ra hôm đó cô không nói “hẹn gặp lại” với anh là vì lúc đó cô đã quyết định đi con đường này. Giữa biển người mênh mông biết đi đâu để tìm cô ấy. Trong lòng bất giác lại có cảm giác hụt hẫng pha lẫn mất mát.

Christopher thở dài nghĩ ngợi một chút liền nhớ ra một chuyện đó là giám đốc của Venus vì vỡ nợ mà nhập viện. Cho nên chắc chắn sẽ gặp được Hạ Lê nếu anh tìm ra bệnh viện nơiba cô đang điều trị. Christopher lập tức cho người đi tìm hiểu và quả như anh dự đoán, ba của Hạ Lê vẫn đang điều trị tại bệnh viện Los Angeles. Ngay khi có tin tức, Christopher đã lao nhanh đến đó.

Anh bước chân vào cổng bệnh viện và đang loay hoay tìm khu vực phòng bệnh của ba Hạ Lê. Bất ngờ từ xa, anh nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô đang đứng ở quầy khám bệnh ký giấy tờ gì đó. Hạ Lê hôm nay trông thật khác hôm anh gặp. Cô mặc áo blouse trắng khoác ngoài một bộ đồ công sở thanh lịch. Chân không mang giày cao gót, môi không tô son đỏ, tóc không búi cao cầu kỳ mà chỉ cột đơn giản phía sau, nhìn ra dáng một trí thức thực thụ. Cô ấy nói không sai, cô ấy là bác sĩ không phải gái điếm để cho anh lăng mạ. Nghĩ đến đây, Christopher tự nhiên thấy tự trách. Cuộc đời gặp này anh đã gặp quá nhiều kiểu phụ nữ giả vờ, lừa gạt, chay mặt... đến mức không phân biệt nổi nữa vàng thật hay đồng thau.

Nhìn thấy Hạ Lê chuẩn bị quay đi, Christopher liền sải bước dài tới chỗ của cô. Hạ Lê hơi bất ngờ khi nhìn thấy anh, còn anh thì cười cười nhìn cô. Hai người chào hỏi nhau một lúc rồi cùng nhau đi ra quán cà phê nằm trong khu vực phòng ăn của bệnh viện.

“Cho tôi một ly cafe salted caramel” - Cả hai người đồng thanh nói rồi lại giật mình quay lại nhìn nhau. Lại đồng thanh nói thêm một câu: “Trùng hợp thật.”

Hai người chọn ngồi nơi góc bàn sát bức tường kính nhìn ra hoa viên nhỏ xen kẽ các dãy hành lang khu bệnh. Hạ Lê cầm cây khuấy nhỏ khuếy lớp caramel vàng óng phủ lên trên lớp bọt cà phê trắng xóa tạo ra hình hoa văn đẹp mắt rồi mới bắt đầu nhấm nháp.

Christopher nhìn theo các cử động của cô rồi bắt đầu lên tiếng: “Tôi khá thích những cái có salted caramel như là đậu phộng bọc salted caramel hay bánh pudding có lớp salted caremel bên trên.”

Hạ Lê liền gật gù tán thành: “Tôi cũng vậy đó.”

Christopher lại nói tiếp: “Không ngờ hôm nay biết thêm được bác sĩ Hạ Lê có cùng sở thích với mình. Thật vinh hạnh!”

Hạ Lê tủm tỉm cười, cầm cái khuyết gỗ lên miệng ngậm rồi nhướn mày nói: “Được có cùng sở thích giống ngài Christopher Benson giám đốc ngân hàng Thương Mại đây mới là vinh dự cho tôi.”

“Hạ Lê, có thể gọi tôi là Chris không?” - Bất ngờ Christopher nhẹ giọng đưa ra yêu cầu này khiến Hạ Lê rất đổi ngạc nhiên. Giữa cô và anh không phải là quan hệ thân thiết đến mức gọi nhau tên thân mật như vậy. Cho nên... Hạ Lê ấp úng nói: “Như vậy có lẽ là không tiện lắm!”

Christopher nở nụ cười gượng gạo và có chút hụt hẫng. Anh bắt đầu nói vào vấn đề chính: “Chuyện công ty Venus không phải đi vào bước đường cùng, vì sao cô chọn cách bán nó đi?”

Hạ Lê vô thức khuấy ly cà phê, cảm giác mệt mỏi khi nhắc về chuyện của công ty. Cô ậm ờ một lúc rồi nói: “Kinh doanh không phải là sở trường của hai chị em tôi. Tiếp tục giữ nó chúng tôi đều thấy mệt mỏi.”

“Tôi có thể giúp cô.” - Christopher nói nhanh.

Hạ Lê lắc đầu nói: “Đã không còn cần nữa rồi. Trước đây tôi cứ nghĩ còn nước còn tát nhưng có những chuyện càng cố càng sai. Buông tay cũng là một cách tốt.”

Christopher thở dài hỏi lại cô: “Có phải cô còn trách tôi chuyện hôm trước không?”

Hạ Lê phì cười nghiêng đầu nhìn Christopher. Ánh nắng buổi sáng mùa xuân trong lành chiếu qua lớp kính sáng nhảy múa trên mái tóc của Hạ Lê rồi dần bao phủ toàn bộ gương mặt xinh đẹp của cô. Nhìn qua rất chất ngất. Không có giọng hờn mát, không có kiểu trách cứ, Hạ Lê chỉ bình thản nói: “Nếu tôi không bán đi công ty thì người mà tôi đến cầu xin không chỉ một mình anh. Về lâu về dài tôi sẽ phải vì công ty mà đánh mất bản thân mình. Tôi không muốn cứ tiếp tục như vậy nữa. Ít ra thì tôi có thể ngồi đây, cùng anh bình đẳng mà uống một ly cà phê chứ không phải là hồi hộp lo lắng đến gặp anh như gặp sói. Anh không thấy rằng điều này tốt hơn hay sao?”

Christopher nghe xong thì chỉ biết nhướng mày nhìn Hạ Lê khẽ nói: “Tôi thực sự muốn giúp em và cũng muốn cùng em thường xuyên uống cà phê thế này.”

Hạ Lê mỉm cười nói: “Cám ơn ý tốt của anh. Khi nào rảnh chúng ta lại uống cà phê. Còn chuyện vay tiền thì chúng ta đừng nhắc lại nữa.”

Christopher chớp mắt, khẽ nhìn ra những tán cây đang vươn mầm bên ngoài vườn hoa nhỏ rồi suy nghĩ về cô gái ngồi đối diện mình. Cô ấy thẳng thắn và mạnh mẽ hơn anh nghĩ. Không những thế còn là một người phụ nữ xinh đẹp từ khuôn mặt đến vóc dáng. Trong lòng người đàn ông da trắng lúc này đã dấy lên tư tưởng vượt qua giới hạn bạn bè với Hạ Lê. Môi anh khẽ mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play