Ưng Túc cứ nghĩ rồi lại nghĩ, những ý nghĩ tiêu cực cứ quấn lấy anh. Đến giờ anh mới biết thời khắc chờ đợi người trong lòng xuất hiện để ký giấy đăng ký kết hôn quan trọng biết bao nhiêu. Vậy mà năm đó anh đã để mặc Bảo Vy chờ đợi mình. Liệu cô ấy có vì như vậy mà bỏ mặc anh hay không? Hay sẽ như anh năm đó xuất hiện cùng một người đàn ông khác để nói cho anh biết rằng: “anh không xứng.”
Nghĩ đến đây ánh mắt Ưng Túc thoáng buồn. Tâm trạng nặng nề này phút chốc trôi qua khi tiếng cửa phòng mở ra. Bảo Vy mặc chiếc váy trắng xinh đẹp bước vào trên trán vẫn còn thấm đẫm mồ hôi. Đi theo cô là Hạ Lê đang đứng thở dốc ra vì chạy quá nhanh. Hôm nay trông Hạ Lê thật khác, không giày cao gót, không son môi, không đầm váy. Đơn giản chỉ là sau khi xử lý xong cho bệnh nhân cô còn bận giúp Bảo Vy thay đồ rồi chạy nhanh đến đây sợ trễ giờ cho nên cả son môi cũng không kịp tô lại.
Nhìn thấy Bảo Vy, Ưng Túc mừng lắm. Anh lấy khăn mouchoir (mùi-xoa) trong túi ra khẽ thấm mồ hôi trên trán cô. Trong mắt là bao nhiêu dịu dàng yêu thương, môi khẽ mỉm cười nói: “Nhìn em nè, chạy đến mồ hôi đầy trán.”
Bảo Vy vừa thở hắt ra vừa nói: “Xin lỗi, em có một ca đột xuất phải xử lý. Em cứ sợ đến trễ họ sẽ không cho mình đăng ký.”
Ưng Túc cười ngọt ngào nhìn cô ôn nhu nói: “Anh biết là em sẽ đến. Nhất định sẽ đến.”
Bảo Vy ôm chầm lấy anh mà nói trong hạnh phúc: “Em đương nhiên đến. Bởi vì em rất muốn, rất muốn kết hôn với anh.”
Hai người nhìn nhau, nụ cười hạnh phúc giống nhau đến lạ, đôi bàn tay đan vào nhau siết chặt tiến về phía bàn ký´ giấy đăng ký. Căn phòng ký giấy đăng ký kết hôn ở Los Angeles không lớn nhưng mỗi cái hẹn chỉ dành cho một đôi đến ký giấy và nhận ngay hôn thú của mình. Trước sự chứng kiến của người thân bạn bè và đại diện pháp luật, hai người họ đã vui vẻ ký vào tờ giấy gắn kết với nhau cả đời một cách cam tâm tình nguyện.
Sau khi ký xong vào hai tờ giấy kết hôn, đại diện pháp luật trao cho mỗi người một bản và tuyên bố từ giờ pháp luật thừa nhận hai người là vợ chồng hợp pháp của nhau. Lời vừa dứt, một tràng vỗ tay chúc mừng của ba mẹ Ưng Túc cùng Lương Giang và Hạ Lê vang lên. Ưng Túc trao cho cô bó hoa hồng nhung đẹp đẽ và một nụ hôn say đắm như minh chứng cho tình yêu chính chắn của cả hai.
Cả buổi lễ, Lương Giang chốc chốc lại liếc nhìn Hạ Lê. Ánh mắt Hạ Lê khẽ chớp động nhìn anh rồi lại quay đi. Lúc được hỏi hai người có muốn trao nhẫn cho nhau không thì Ưng Túc cầm bàn tay Bảo Vy đưa lên như cho tất cả mọi người thấy rằng: “Chúng tôi đã là một cặp từ rất lâu rồi.”
Tất cả mọi người đều tươi cười và vỗ tay sau khi nhìn thấy cặp nhẫn vàng đính ngọc lục bảo đẹp hiếm có trên tay hai người. Bảo Vy nhìn chiếc nhẫn trên tay, bất giác thấy lòng mình ấm áp. Ngày trước cô bằng mọi cách để có thể ly hôn với hắn, bây giờ thì lại hối hả chạy đến để kết hôn cùng hắn. Hai lần kết hôn cũng chỉ một người. Duyên số vẫn luôn khó nói như vậy. Tình cảm lại càng khó nói hơn. Có những người sinh ra đã chỉ định là dành cho một người. Cũng giống như hai chiếc nhẫn mua ở Al- Tanf, làm ra vốn đã là một cặp.1
Lúc đã yên vị trên xe rồi, Bảo Vy vẫn cứ thấy cả người lâng lâng. Cô cầm tờ giấy đăng ký kết hôn trên tay ngắm nghía rất kỹ rồi lại tủm tỉm cười. Cảm giác vẫn là không thể tin được mình và cái tên nghiện này trở thành vợ chồng. Ưng Túc nhìn Bảo Vy vui vẻ thì lòng anh cũng rạo rực. Một tay giữ vô lăng, một tay cầm lấy tay cô đưa lên môi hôn nhẹ rồi hỏi: “Từ giờ em đã là vợ hợp pháp của anh rồi. Em có biết hay không?”
Bảo Vy cười cười, nheo mắt hỏi lại: “Bạn gì đó ơi, chúng ta là vợ chồng hả?”
Ưng Túc nghe xong, chuyển xe sang chế độ tự động lái rồi quay sang nhìn cô, mỉm cười gật đầu đáp: “Cô gì đó ơi, cô là vợ tôi rồi nhé!”
Tiếng cười như vậy rộn rã vang lên trong lòng của cả hai. Hôn nhân không phải là đích đến của tình yêu mà đó là trải nghiệm của tình yêu theo một cách rất riêng mà chỉ hai người họ mới hiểu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT