Vệ Lam nhìn rau diếp, rau xanh, nấm, bông cải xanh, sợi khoai tây trong bát …… Đầu cậu từ từ gục xuống, mơ hồ cảm thấy ngày lành của mình sắp kết thúc rồi.
Vệ Huân nhìn cậu miễn cưỡng cầm đũa bắt đầu ăn, hắn gắp bao nhiêu thì Vệ Lam bấy nhiêu, không hề để thừa lại, ăn xong còn đưa cho hắn xem cái bát trống rỗng rồi nói, “Em ăn rồi.”
Khi nói câu này, Vệ Lam cũng không có biểu cảm gì, không vui cũng không buồn, chỉ là một câu trần thuật rất đơn giản.
Vệ Huân vốn tưởng rằng lúc nãy cậu từ chối như thế thì chắc ít nhiều sẽ còn sót lại một chút, hoặc là lộ ra biểu cảm uể oải, nhưng cậu không có.
Hắn hơi ngạc nhiên, “Sao cậu không thích ăn rau?”
“Ăn không ngon á.” Vệ Lam thẳng thắn nói.
“Thế sao lại ăn hết?”
“Không phải tại anh đã gắp hết vào bát của em à.”
“Tôi gắp vào bát của cậu thì cậu sẽ ăn hết?”
Vệ Lam nằm bò trên bàn nhìn hắn, giải thích: “Em không thích ăn rau. Em cảm thấy rau ăn không ngon nên không thích ăn, nhưng không phải không thể ăn. Bình thường ở nhà, nếu ông và mẹ gắp cho thì em sẽ ăn, nếu không thì em sẽ không ăn. Cho nên, anh gắp cho em, em sẽ ăn.”
Vệ Huân nghe thế, cảm thấy cậu thật đúng tính cậu chủ, “Có ăn rau hay không phụ thuộc vào người khác gắp cho mình. Ăn bao nhiêu, còn tùy người khác cho bao nhiêu.”
Vệ Lam cười, lại còn gật đầu, “Đúng vậy.”
Vệ Huân nhìn cậu, cảm thán, “Cậu thật đúng là tính cậu chủ.”
“Thì em đúng là thế mà.” Vệ Lam đúng lý hợp tình.
Vệ Huân không nói nữa, cúi đầu tập trung ăn cơm.
Vệ Lam liền nằm dài trên bàn nhìn hắn, chờ hắn ăn cơm xong sẽ giảng bài cho mình.
Cùng ngày rời đi, Vệ Huân lại chép thêm mấy bài văn giao cho cậu. Vệ Lam cầm lấy, thật cẩn thận cất vào cặp sách, chuẩn bị dựa vào cái này đổi lại giấy chứng nhận cho phép lên lầu.
Hôm nay là một ngày thứ sáu, khi Vệ Hy đến đón cậu về nhà vào buổi tối, có nói với cậu là ngày mai sẽ đến nhà Vệ Minh. Vệ Lam đã lâu không gặp Vệ Minh, trong lòng rất nhớ ông. Khi nghe nói sắp được gặp ông ngoại, Vệ Lam rất vui mừng, vui sướng gật đầu nói: “Vâng ạ.”
Vào giờ cơm chiều ngày hôm sau, Vệ Huân mới kinh ngạc phát hiện hôm nay Vệ Lam không đến. Hắn cho rằng hôm nay Vệ Lam sẽ cầm sổ chữ đã viết xong để nói muốn đi trên lầu làm bài tập, nhưng không ngờ Vệ Lam lại không đến. Vệ Huân lúc này mới nhận ra, giữa hai người họ, Vệ Lam luôn là người chủ động đến tìm hắn. Khi trong nhà Vệ Lam không có ai, hoặc là nhàm chán, sẽ ấn chuông cửa nhà hắn để đi vào. Nhưng nếu hắn có chuyện khác, thì anh ta sẽ không đến tìm hắn, cũng sẽ không nói với hắn một tiếng.
Vệ Huân cảm thấy điều này rất kỳ cục, nhà hắn là khách sạn sao? Muốn đến thì đến, không đến thì đổi một nhà khác, cũng không thèm nói một lời cho chủ khách sạn. Cho dù là mèo nhà, lén ra ngoài chơi khi chủ nhân đi vắng, cũng nên về nhà trước khi chủ nhân về, rồi dựng đuôi chờ chủ nhân về nhà.
Hắn Nghĩ vậy, ăn cơm xong về phòng đọc sách, viết ba chương luật cho Vệ Lam.
Vệ Lam vào buổi chiều thứ hai mới về. Như thường lệ, cậu bấm chuông cửa nhà Vệ Huân rồi bước vào.
“Cháu đang xách gì vậy?” Dì Vương tò mò hỏi khi thấy cậu đang kệ nệ xách một chiếc túi bằng hai tay.
“Là trái cây.” Vệ Lam nói, “Trái cây do ông cháu trồng đã ăn được rồi. Cháu lấy một ít về đưa cho anh trai.”
“Để dì giúp cháu mang đi rửa sạch.” Dì Vương nói, định giúp cậu xách cái túi ni lông.
Nhưng mà Vệ Lam từ chối, “Không cần đâu ạ, cháu muốn cho anh ấy một niềm vui bất ngờ.”
Vệ Lam nói xong, xách đồ đến bên cạnh sô pha, đặt cặp sách xuống, chạy đến trước tủ lạnh, mở tủ lạnh ra, lấy một chai đồ uống rồi tu ực ực.
Hắn đã rất quen với nhà Vệ Huân, quen đến mức sắp coi đây giống nhà mình.
Khi Vệ Huân về đến nhà, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng Vệ Lam tràn đầy sức sống kêu hắn, “Anh ơi.”
Vệ Huân nhìn về phía cậu, quả nhiên, Vệ Lam đang an ổn ngồi trên chiếc ghế tròn nhỏ của mình, đang làm bài tập như ngày thường.
Thấy hắn đã trở, Vệ Lam cũng không làm bài tập nữa mà , đặt bút xuống, vui vẻ chạy đến bên anh, nhẹ nhàng nói, “Em mang quà về cho anh.”
Vệ Huân nghe thấy cậu dùng từ “về”, bèn hỏi cậu, “Cậu đã đi đâu?”
“Về chỗ ông ngoại á, ông ngoại em trồng rất nhiều trái cây, giờ đã chín và có thể ăn rồi, nên là em có về mang cho anh nhiều lắm.” Hắn còn còn đặc biệt nhấn mạnh: “Em cho Viên Tiểu Bàn và Linh Linh cộng vào cũng không nhiều bằng anh.”
Giọng như đang tranh công.
Vệ Huân đổi giày, ngẩng đầu nhìn cậu một cái, liền thấy cậu mang vẻ mặt đắc ý. Nếu cậu thật sự là mèo con, lúc này e rằng đuôi của cậu đã dựng đứng lên rồi.
Thấy hắn đã đổi xong giày, Vệ Lam bèn đưa tay kéo cánh tay hắn. Vệ Huân định né tránh, lại nghe thấy Vệ Lam ngọt ngào nói, “Anh trai nhìn xem mình thích ăn gì, em chọn rất nhiều đấy.”
Vệ Huân nghe cậu nói, chưa kịp tránh đi bàn tay đang ôm cánh tay mình, cũng không mạnh mẽ tránh ra nữa, tùy theo Vệ Lam đi.
Vệ Lam kéo Vệ Huân đến sô pha, mở chiếc túi trên sàn, ngồi xổm xuống lật trái cây trong túi, “Em lấy táo, lê, nho, còn có đào nữa! Đây là đào xuân, đây đào mật, anh thích loại nào?”
Vệ Huân nhìn trái cây trong túi, “Đây đều là do ông ngoại cậu trồng?”
“Vâng.” Vệ Lam gật đầu.
“Vậy ông ngoại cậu biết cậu hái mấy quả này là để cho tôi không?”
Vệ Lam cười lắc đầu, “Không thể để ông ấy biết.” Trong mắt cậu mang theo chút giảo hoạt, “Nếu biết thì em sẽ không thể mang đi rồi.”
Vệ Huân nghe thấy những lời này thì tâm trạng nhẹ nhàng hơn chút. Hắn cảm thấy Vệ Lam khá thông minh, hắn nghĩ nếu Vệ Minh biết trái cây do tự tay mình trồng đều bị cháu ngoại yêu quý đưa đến chỗ hắn, có lẽ Vệ Minh sẽ tức đến mức cấm túc Vệ Lam, vừa hiền từ nói với cậu là ông ngoại là vì muốn tốt cho cháu, vừa nghiêm khắc cảnh cáo cậu về sau không được đến nhà Vệ Huân nữa.
Hắn nghĩ tới đây cũng thấy khá thú vị, Vệ Lam nhìn tuổi còn nhỏ, nhưng trong lòng đã hiểu tất cả. Cậu chạy đến nhà mình mỗi ngày, Vệ Hy thân là con gái Vệ Minh, nhưng cũng là mẹ của Vệ Lam, cô vẫn có nhu tình của nữ tính, cho nên sẽ thông cảm cho con mình một người ở nhà nhàm chán, sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt. Nhưng Vệ Minh sẽ không, nếu Vệ Minh biết Vệ mỗi ngày đều chạy tới chỗ hắn, bản thân hắn có lẽ sẽ bị gọi đến uống trà rồi.
Vệ Lam triển lãm hoa quả xong, cuối cùng cũng đồng ý để dì Vương giúp họ rửa sạch rồi xếp vào đĩa hoa quả. Hắn bê đĩa hoa quả đặt trước mặt Vệ Huân, đưa cho hắn một quả táo, “Cho anh này.”
Vệ Huân rất nể tình nhận lấy cắn một miếng, Vệ Lam hỏi hắn, “Ăn ngon không? Táo ông ngoại em trồng vừa ngọt vừa giòn!”
Vệ Huân gật đầu, “Khá ngon.” Hắn đúng sự thật nói.
Vệ Lam ngồi bên cạnh lắc lắc cánh tay của hắn, “Anh ơi, em nên tiếp tục làm bài tập, vừa nãy anh về, em còn chưa kịp làm bài tập.”
Vệ Huân liếc mắt nhìn cậu.
Vệ Lam khẽ lay động cánh tay hắn rồi cười tủm tỉm nhìn hắn, sau đó duỗi ngón tay chỉ chỉ lên trên.
“Muốn đi trên lầu làm bài tập?” Vệ Huân hỏi cậu.
Vệ Lam gật đầu, cậu lật cặp sách lấy ra lấy ra bảng chữ đã viết xong trong hai ngày nay, đưa cho Vệ Huân kiểm tra.
“Em viết xong rồi, anh nhìn xem.”
Vệ Huân kiểm tra một lần, thấy cậu đúng là viết từng chữ chỉnh tể ngay dưới chữ của mình, cũng không quá tệ. Hắn đứng dậy, thấy Vệ Lam cũng lập tức đi theo hắn lên lầu.
Vệ Huân nhìn về phía cậu, Vệ Lam cười với cậu, trước khi hắn kịp lên tiếng đã cướp lời: “Em và anh cùng nhau đi lên.”
Vệ Huân cảm thấy cậu thật sự biệt nắm chắc thời cơ, hắn không phản bác lại Vệ Lam, cất bước về phía trước nói, “Đi thôi.”
Vệ Lam nhỏ giọng hoan hô một tiếng, cầm cặp sách, đi theo hắn lên lầu.
Phòng đọc sách của Vệ Huân rất lớn, ngay khu đầu tiên khi vào phòng được thiết kế như một phòng trà, dùng để khi hắn nói chuyện với Vệ Nghiệp Thành, sau đó là bàn làm việc, mặt trên có máy tính, sách và tập tài liệu. ở hai bên bàn và phía sau là tủ sách đầy ắp sách.
Vệ Lam nhìn những tủ sách đó, tò mò hỏi, “Anh đã đọc hết sách trong đó chưa?”
“Đương nhiên chưa.”
Vệ Lam tựa vào cửa kính để nhìn, phát hiện chính mình đọc không hiểu chữ bên trên, bèn hỏi Vệ Huân, “Có gì trong số này mà em đọc được không?”
“Tôi có nói cậu được đọc sách trong này à?”
“Không thể ạ?”
“Cậu cảm thấy sao?”
Lời này hỏi Vệ Lam như câu tặng điểm, Vệ Lam tự nhiên gật gật đầu, “Em cảm thấy được.”
Vệ Huân cảm thấy cậu thoạt nhìn da mặt mỏng, vừa trắng vừa mềm, không ngờ lúc nói chuyện lại mặt dày như vậy. Hắn vươn tay nhéo nhéo mặt Vệ Lam, Vệ Lam cũng không né, chỉ khó hiểu nhìn hắn. Vệ Huân cảm thấy cậu thế này cũng khá đáng yêu, bèn bóp mặt cậu lắc lắc, sau đó mới buông tay.
Mặt Vệ Lam lập tức đỏ một mảng, cậu duỗi tay xoa xoa, khó hiểu nói: “Vì sao lại véo em?”
“Nhìn xem da mặt cậu dày đến thế nào.”
Vệ Lam nghe được ẩn ý của hắn, “Hừ” một tiếng, không nói gì.
Vệ Huân đi tới bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy ra một tờ giấy, nói với Vệ Lam, “Lại đây.”
“Làm gì nha?” Vệ Lam đi qua.
Cậu thấy một tờ giấy đặt trên bàn của Vệ Huân, bèn thò gần lại nhìn, trên đó viết:
1. Mỗi lần trước khi đến đều cần gọi điện thoại báo trước.
2. Mỗi khi không đến, cần gọi điện thoại báo trước.
3. Nếu lịch trình có thay đổi, cần gọi điện thoại báo trước.
Vệ Lam hỏi hắn, “Lịch trình thay đổi là sao?”
“Có nghĩa là cậu muốn đến, nhưng đột nhiên có chuyện không thể đến, hoặc là không định đến nhưng lâm thời thay đổi ý định muốn đến. Như thế.”
“Vậy cái này là dành cho em à?”
“Đúng vậy.”
Vệ Huân chuyển tờ giấy đến trước mặt Vệ Lam, “Làm được không? Nếu được thì ký tên vào.”
Vệ Lam gật đầu, “Em làm được chứ, nhưng em không thể là người duy nhất có cái này, như thế thật không công bằng. Anh cũng phải có.”
“Tôi cần phải có cái gì?” Vệ Huân cảm thấy lời nói của cậu hơi buồn cười, “Đây là nhà của tôi.”
Vệ Lam nhìn hắn, bẻ ngón tay đặt ra quy tắc cho hắn theo ba chương của hợp đồng, “Thứ nhất, khi anh ở nhà, anh cần gọi điện trước để thông báo. Thứ hai, khi anh không có mặt ở nhà, anh cần gọi điện trước để thông báo. Thứ ba, nếu lịch trình thay đổi, cần gọi điện thoại trước để thông báo.”
Vệ Huân cảm thấy cậu đúng là biết học hỏi.
Vệ Lam cảm thấy mình có lý, hùng hồn và hợp tình hợp lý nói, “Có hai lần em đến tìm anh mà đều không ở nhà, dì Vương cũng không biết anh có về không. Em đợi anh đã lâu nhưng anh vẫn trở về, cho nên nếu em nói cho anh, anh cũng phải nói cho em.”
“Tư duy logic tốt đấy.”
“Bởi vì em rất thông minh.” Vệ Lam đắc ý nói.
“Được thôi, tôi đồng ý.”
Vệ Huân nhìn xuống tờ giấy trên bàn, “Cậu ký tên, sau đó viết yêu cầu của mình bên dưới, rồi tôi sẽ ký.”
Khi hắn nói lời này, hắn không thể tin được mình sẽ có một ngày ký vào một thứ ấu trĩ như vậy. Vì thế hắn không lưu tình chút nào đưa giấy cho Vệ Lam, liếc cũng không muốn liếc, chỉ vào cái bàn gỗ tròn nhỏ màu đỏ không xa, “Về sau cậu ngồi ở nơi đó, đi qua đi.”
Vệ Lam đi qua, ngồi xuống ghế, đem giấy đặt ở trên bàn, lấy ra bút, đặt tờ giấy lên bàn, lấy bút ra, nghiêm túc ký tên và viết yêu cầu của mình.
Khi Vệ Huân xem lại mảnh giấy, thấy bên trên có viết: Vệ Lam yêu cầu, Vệ Huân yêu cầu làm được. Sau đó mới là các điều 1, 2, 3, 3,.
Vệ Huân nhìn tên của mình, quay đầu nhìn về phía Vệ Lam, Vệ Lam hỏi hắn, “Làm sao vậy?”
“Nội dung luyện chữ hôm nay, ngoài bài khoa bình thường ra, còn phải nghiêm túc viết tên tôi một trăm lần.”
Vệ Lam mở to hai mắt, cậu nhìn tên Vệ Huân trên giấy, “Em cảm thấy mình viết khá tốt mà.”
Vệ Huân chỉ vào hai chữ Vệ Lam mà cậu viết, “So với tên cậu thì sao?”
Vệ Lam: “……”
Vệ Huân thở dài, cầm bút lên, viết thêm một dòng trong ước pháp tam chương: Vệ Huân yêu cầu, Vệ Lam phải làm được.
Hắn chỉ vào tên hai người, “Công bằng chưa, không nặng bên này nhẹ bên kia.”
Sau đó hắn chỉ vào tên hai người do Vệ Lam viết, “Cậu cảm thấy mình viết có công bằng không?”
Đúng là rất không công bằng…… Vệ Lam ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Huân, “Thật sự phải viết một trăm lần sao?”
“Viết đến khi viết giống như chữ của tôi là được.”
Vệ Lam: “…… Thôi em vẫn cứ viết một trăm lần đi!”
Vệ Huân: “……”
“Em nhất định sẽ viết, anh trai cứ yên tâm đi!”
Vệ Huân:…… Tôi thật sự không yên tâm nổi.