* bão cấp 10 đã đổ bộ vào nơi này, xin mọi nguồ chuẩn bị đầy đủ đón bão.
" đau... lắm..."
Tô Tiểu Thảo ủy khuất khóc lên, đầu nhỏ lắc qua lắc lại không ngừng.
" em thả lỏng, sẽ không đau nữa, tôi hứa, ngoan"
Anh hôn lên mặt cậu từng chút một, âm thanh khàn khàn mê hoặc cậu, đưa tay vuốt nhẹ lưng cậu.
Tô Tiểu Thảo như được trấn an, cộng thêm đau đớn đã ngừng lại, ngọc hành còn được anh xoa nắn an ủi, khoái cảm cũng dần trở lại, cơ thể căng cứng cũng mềm xuống, vách động được thả lỏng cũng nhanh chóng tiết ra mật ngọt.
Duyệt Hàn cảm nhận sự buông lỏng của cậu mà nhúc nhích thân, đẩy nhẹ tiểu Hàn Hàn nổi đầy gân xanh đi vào, nhờ mật ngọt mà thuận lợi vào tận gốc.
" ân.."
" a..."
Anh nghe tiếng rên rỉ của cậu không còn đau đớn như lúc nãy thì an tâm, chậm rãi ra vào miệng nhỏ anh tâm niệm mấy năm nay.
" a... ân..."
Âm thanh ngọt ngào liên tục tuông ra, theo từng cái đưa đẩy mạnh mẽ mà càng lúc càng lớn, cả căn phòng lớn quanh quẩn đều là tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc trầm khàn, còn có mùi rượu rum nồng đậm như trợ hứng cho cuộc mây mưa này, tiếc là Tô Tiểu Thảo là beta, cậu không thể ngửi được mùi hương trong không khí, nhưng chỉ cần ôm sát lấy anh, hít sâu mùi hoocmon nam tính trên người anh cũng khiến cậu say như uống cả thùng rượu rum.
Từng cái thúc hông mạnh bạo như muốn cày nát nội bích trơn trượt ấm áp kia, cái sau nhanh hơn cái trước, mỗi lần chà qua điểm mẫn cảm hơi gồ lên kia là một lần được thưởng thức vẻ đẹp d.âm m.ị của người dưới thân, nhìn cậu cắn môi khó khăn mà rên rỉ khó nhịn, nhìn đôi mắt ướt át mê màng lâu lâu sẽ hé ra nhìn anh đầy lưu luyến, Duyệt Hàn chỉ muốn chết luôn trong ánh mắt đó.
" gọi tên tôi"
Duyệt Hàn ôm thốc cậu lên, để cậu ngồi trên cự long của anh mà phốc phốc ra vào vừa nói.
" ưm... a.... Hàn... á.... nhanh quá.... ưm..."
Chuyển động bất ngờ khiến cậu kêu lớn, chữ Hàn như bị gió cuốn đi, thổi vào tai anh càng thêm ngọt nị nhão dính.
" ưm... sâu quá... Hàn... a... đừng... ứm..."
Tư thế này quá sâu, mỗi lần anh đều thúc mạnh vào tận gốc, mỗi lần đều đụng vào nơi nào đó vừa đau vừa tê dại đến tận đầu ngón chân.
Anh biết rõ bản thân đụng vào chỗ nào nên càng thêm ra sức.
" không... a... á... đừng... ân... ân... a..."
Tô Tiểu Thảo hoảng hốt hô lên, ý loạn tình mê ôm mặt anh hôn loạn, giống như muốn anh tha cho nơi đó, toàn thân nhũn ra ngã khụy vào ngực anh, cái hôn cũng trượt xuống cằm anh.
Duyệt Hàn nâng mặt cậu hôn lên trấn an, đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi nhỏ non mịn của cậu đả lộng, bên dưới vẫn không ngừng xông phá nơi kia, nơi đó của beta vốn đã không lớn, còn rất khó mở ra, nhưng đêm đó anh đã cưỡng chế mở ra được nên mới có hai bé con hiện tại, vậy nên giờ anh cũng muốn đi vào, muốn được chứng kiến cậu vì anh mang thai bé con.
" ưm... ưm.... a..."
Môi lưỡi bị anh cuốn lấy, bên dưới thì càng lúc càng đau hơn, cảm giác nơi kia sắp bị anh xông mở khiến cậu căng thẳng cả người, vô ý hút chặt cự long đang tàn phá h.uyệt đ.ộng mềm mại, muốn nó dừng lại không được vào đó, nhưng hành động này của cậu chỉ khiến khoái cảm của anh tăng lên, Duyệt Hàn hai tay bợ mông cậu lên thả tự do xuống tiểu Hàn Hàn đang hưng phấn.
Phụt.
" á... không... chết mất... đau a... hu... hu... Hàn..."
Tiếng phụt khiến anh mắt sáng lên, vừa hôn vừa l.iếm cậu trấn an, vừa ra sức chui vào chỗ mê hồn đó.
Sau đau đớn bất ngờ là khoái cảm chết người, vừa đau vừa sướng khiến cậu muốn điên lên, khóc gọi tên anh.
" ngoan, không đau nữa"
Duyệt Hàn vừa dỗ dành vừa thúc hông một cách sâu chuẩn vào khe nhỏ vừa lộ ra kia, cảm nhận bên trong đang chảy nước lênh láng thì càng thêm ra sức.
" a...."
Tô Tiểu Thảo cong người hét lớn, hai mắt trợn tròn, ngón chân duỗi thẳng hết cỡ, tiểu Thảo Thảo cũng run rẩy bắn ra, bên trong miệng nhỏ càng thêm lênh láng bất kham.
Duyệt Hàn vừa chen vào cả đoạn đã muốn nhịn không được bắn ra, anh nhanh chóng thúc vài cái, đầu nấm phồng to lên, chặn lại miệng h.uyệt, gồng mình bắn ra.
" á..."
" hừ... ân..."
Tô Tiểu Thảo xụi lơ trong lòng anh, ngất đi.
Quá trình bắn t.inh diễn từng đợt, mỗi đợt đều thật nhiều, giống như tích lũy đã lâu, giờ thì thoả mãn mà phun trào, bắn đến bụng nhỏ của cậu phình ra như mang thai ba tháng.
Anh ôm cậu ngã ra giường, nhìn gương mặt hồng hào vì kích tình của cậu mà yêu thương không thôi, thật muốn lại đè ra làm tiếp, tiểu Hàn Hàn còn ở bên trong cũng giật giật vài cái.
" ư... đừng..."
Anh nghe cậu vô thức kháng nghị mà buồn cười, tiểu yêu tinh.
Hai người quần nhau cả một buổi trưa, Tô Tiểu Thảo ngủ tới xế chiều mới tỉnh lại, đập vào mắt là cơ ngực rắn chắc mê người, cậu đơ ra một lúc mới hoàn hồn, mặt cũng đỏ lên, càng thêm nhỏ máu khi nhận ra cái kia của anh vẫn còn ở bên trong không ra, cậu nằm yên không dám nhúc nhích, bởi vì cự long kia vẫn giữ chặt cửa tử cung của cậu, mới nhích tí thôi cũng làm cho cậu đau đến mặt mày trắng bệch, đành phải buông xuôi.
Duyệt Hàn cũng không có ngủ say, cậu vừa động một chút là anh đã tỉnh lại, nhìn gương mặt nhỏ nhăn nhíu mà ngẩn người, anh vừa động là vẻ mặt cậu càng khó coi hơn, cùng với ấm áp dưới hạ thân mới làm anh nhớ ra, cự long của anh còn trong nội bích của cậu.
Anh giật mình thả lỏng đầu nấm, cự long đã mềm không còn chống đỡ trượt ra khỏi miệng nhỏ, kéo theo chút t.inh d.ịch trắng đục ướt nhẹt một mảng giường.
" ô..."
Tô Tiểu Thảo mềm giọng hô nhỏ, vừa hô xong đã nhận ra ánh mắt chuyên chú của anh, đỏ bừng mặt lên, đưa tay che lại khuôn mặt nhỏ, rút vào ngực anh trốn.
" ha ha.."
Duyệt Hàn trầm thấp cười.
Tô Tiểu Thảo như con tôm luộc dúi đầu vào ngực anh, bĩu môi không thôi, cười cái gì chứ, hỗn đảm, cậu đưa tay nhéo lên đầu ng.ực anh một cái cho bỏ tức.
" hừ... đừng"
Duyệt Hàn rên nhẹ, ôm cậu chặt cứng, ngăn lại hành động tìm chết của người trong lòng. .
truyện đam mỹTô Tiểu Thảo cũng đờ người, mặt càng thêm đỏ, quẩn bách muốn đào cái lỗ chui vào, nó... nó lại muốn to ra nữa...
Duyệt Hàn bất đắc dĩ nhìn tiểu huynh đệ giữ hai chân cậu đang có xu hướng to ra thì hít sâu vài cái, lồng ngực phập phồng hồi lâu mới bình ổn được cảm xúc xao động trong lòng.
" không muốn anh làm em nữa thì đừng động loạn"
Duyệt Hàn trầm giọng uy hiếp bên tai cậu, Tô Tiểu Thảo gật đầu như giã tỏi trong ngực anh, vô ý đưa tay xoa xoa chỗ bị cậu nhéo.
" shit... đáng chết, là em câu dẫn tôi đó"
Duyệt Hàn chửi bậy một câu, không cho cậu thời gian hiểu rõ đã lật người cậu lại, cự long đã biến lớn xông vào miệng nhỏ vẫn còn ướt đẫm, tiếp tục một trận cày cáy mới.
Tô Tiểu Thảo từ ngẩn người đến vô thức rên la khàn cả giọng, vô lực thừa nhận anh cầu hoan thêm đợt mới, khóc không ra nước mắt.
Lần này trực tiếp kéo dài tới khi ông mặt trời hạ xuống mông người trong phòng mới chấm dứt, Duyệt Hàn nhìn Tô Tiểu Thảo chẳng khác gì cọng bún thui mềm oặt trên giường, thầm mắng tiểu yêu tinh chỉ biết câu dẫn người, đứng dậy ôm cậu vào nhà tắm.
Lần thứ hai tỉnh lại Tô Tiểu Thảo thấy mình đang ở trên xe, nhìn thân ảnh cao lớn đang lái xe mà nghiến răng nghiến lợi, ôi cái thắt lưng của cậu, còn cả cái nơi nóng rát kia nữa, may mắn lần sau anh không có vào nơi kia, nếu không cậu chỉ có nước chết trên giường, ở trong lòng mắng anh đến thúi đầu.