Giang Kỳ nhìn một loạt đồ ăn trong quầy thì theo thói quen chọn món mình thích, nói xong thì hai mắt lấp lánh nhìn bà.

" ít như vậy?"

Bác gái không vui lắc đầu, quyết định động thử cho thêm cậu một miếng cá chiên xù sốt cà.

" cháu.."

" cũng cho cháu một phần giống vậy"

Lưu Thiếu Nghiêm chặn lại lời cậu, sau đó cầm lấy hai cái khuây thức ăn đi trước đến gần cái bàn bên cửa sổ.

Giang Kỳ héo héo mà đi theo, quân khu không cho chừa lại đâu, cậu khóc không ra nước mắt trừng trừng bóng lưng cao lớn của chồng mình, tay nhỏ còn muốn giơ giơ lên đòi đánh thì chợt nhớ nơi này là nơi nào, ủ rủ mà thả lại nắm tay.

Lưu Thiếu Nghiêm cũng thật hết cách với cậu, kéo vợ nhỏ đang trề môi ngồi vào bàn, còn mình ngồi bên cạnh.

" ăn đi, không hết anh sẽ ăn phụ"

Lưu Thiếu Nghiêm đành phải dỗ dành, vỗ nhẹ lưng cậu nói.

Giang Kỳ sáng bừng hai mắt nhìn anh, sau đó như con thỏ mà gặm sườn xào chua ngọt ngon lành, cậu thích món này nhất.

Lâm Minh vừa tới đã nghe câu này của anh, lắc đầu không thôi.

Người xung quanh dù có hiếu kỳ thì cũng rất quy củ mà ăn cơm, sau đó ai có việc thì đi trước, ai chưa có việc thì ngồi lại tám tám một chút, đối với bàn bên kia cũng lâu lâu nhìn nhìn nhưng thấy hai người đều nghiêm túc ăn cơm thì cũng thôi không nhìn nữa.

Đối với việc ăn cơm thì Giang Kỳ đều như vậy, trừ khi có người nói chuyện với cậu, nếu không cậu sẽ ăn xong mới mở miệng.

Dù anh đã nói sẽ ăn giúp cậu nhưng Giang Kỳ cũng không muốn anh ăn đồ thừa của mình, phồng miệng mà cố gắng giải quyết phần của mình.

Nhưng Lưu Thiếu Nghiêm luôn để ý tới cậu, cảm thấy đã tới mức độ thì cầm lấy khuây cơm của cậu trồng lên khuây trống không của mình, động thủ giúp cậu giải quyết phần còn lại, còn rãnh tay lau đi hạt cơm dính trên miệng cậu, nhét vô miệng mình.

Giang Kỳ đỏ rần mặt nhìn anh, Lâm Minh nhìn hai người như vậy cũng thấy hài hước theo.

" sao cậu không xin một gian phòng rộng hơn, hai người ở phòng kia cũng khá chật"

Lâm Mình thấy cả hai ăn xong thì mở miệng.

Lưu Thiếu Nghiêm ban đầu cũng không nghĩ tới, lúc này đưa cậu tới cũng cảm thấy khá trật, đương lúc muốn gật đầu thì Giang Kỳ đã lên tiếng.

" không cần đâu, phòng rất tốt, em thích"

Giang Kỳ đã nghĩ kỹ, Lưu Thiếu Nghiêm sẽ có những lúc không ở bên cạnh cậu, phòng quá lớn cậu sẽ thấy trống trãi, như kia đã được rồi, chỉ cần là hai người ở cùng, ổ chó cậu cũng thích.1

Lưu Thiếu Nghiêm nhìn cậu thật kỹ, thấy cậu là thật lòng thì gật đầu.

" ừm, nghe em"

Lâm Minh cũng chỉ góp ý, nếu hai người họ không ngại thì không cần nói nữa.

" ở đây thế nào?"

Lưu Thiếu Nghiêm hỏi một câu mà Lâm Minh cũng hồ đồ, không rõ là sao anh hỏi vậy.

Nhưng cậu hiểu.

" không sao ạ, rất tốt, nhưng cũng nên đi hết"

Giang Kỳ đang bóc trái quýt trong tay trả lời.

Lưu Thiếu Nghiêm gật đầu.

Lâm Minh khó hiểu nhìn hai người, trò gì bí hiểm vậy.

" Lâm đại ca ăn"

Giang Kỳ đẩy cái đĩa quýt cậu mới lột vỏ về giữa bàn.

" cảm ơn em, hai người nói gì nói anh nghe với"

Lâm Minh tay bóc quýt miệng thì không nhịn được hỏi.

Lưu Thiếu Nghiêm hơi lắc đầu, đợi xong chuyện rồi nói sau, dù sao tin tức về cậu nội bộ cao tầng các gia tộc đều sẽ biết, sớm muộn gì hắn cũng biết.

Lâm Minh thấy anh lắc đầu thì biết ý không hỏi nữa, dù sao lát anh rảnh, cứ theo hai người họ là biết thôi.

...

Sau khi theo hai người đi cả vòng lớn quân khu, đến khi về đến phòng của họ hắn vẫn không rõ chuyện gì, vì cả quá trình giống như đi ngắm cảnh vậy.

" anh có việc cứ đi đi ạ, em xếp đồ"

Giang Kỳ đối với anh nghiêng đầu nhỏ nói.

" ừm, anh sẽ về ăn cơm tối với em"

Lưu Thiếu Nghiêm tay cầm áo quân phục đối với vật nhỏ hôn một cái vào má, không để cậu xấu hổ mà đẩy Lâm Minh đi, tiện tay đóng cửa.

Nhưng hai má nhỏ cũng đã đỏ lên trợn trừng mắt nhìn nhìn cái cửa đã đóng lại.

...

" tình hình bên kia sao rồi?"

Lưu Thiếu Nghiêm đứng trong phòng làm việc hỏi.

" nhờ cái máy theo dõi kia mà một phần bản đồ đã mở ra, nhưng tới một địa điểm nó lại không di động, vốn dĩ chúng ta cứ nghĩ là vậy, nhưng sau đó phát hiện, không phải mục tiêu đã đứng yên mà là nó di chuyển xuống dưới"

Lâm Minh biểu tình nghiêm túc nói.

" xuống dưới? là hang động bên dưới lòng đất đi! "

Lưu Thiếu Nghiêm nhíu mày xác định.

" sơ bộ chúng ta đoán vậy, nhưng nếu thế xác thực rất khó giải cứu người mà không kinh động chúng, phải biết chúng quy mô rất lớn, đối với những người bị bắt sẽ bảo vệ cẩn thận"

Lâm Minh căng da mặt lên.

" bọn chúng biết dương đông kích tây, chúng ta cũng"

Lưu Thiếu Nghiêm trầm trầm nói.

Lâm Minh hai mắt sáng bừng, đúng nga, có khi chúng ta còn rành hơn chút, hơn nữa mục đích là cứu người, đợi tỏ rỏ lại xử chúng nó sau.

Nghiêm đại tá nói xong cũng không nói nữa, nghiêm túc nhìn bản đồ điện tử trên màn hình tinh tế.

...

Ở một nơi rất xa, có thể thấy rất nhiều sinh vật xấu xí tụ tập thành bầy đàn, nhưng chúng nó rất có trật tự mà từng lớp từng lớp vây quanh một cái miệng giếng sâu thẳm tối đen, nhưng nếu nhìn kỹ xung quanh miệng có những con đường, mà lúc này có chút không phù hợp hoàn cảnh là chừng mấy chục người giống như bị áp giải đi xuống rồi phía dưới.

Sâu trong đám người luôn được bảo vệ ở giữa là một omega mặt mày trắng bệch hai tay gắt gao bảo vệ bụng đang nhô lên của mình, rõ ràng là đang mang thai, nhìn có vẻ đã 4 5 tháng đi.

" chúng ta.. sẽ chết sao.."

Một omega có vẻ chừng 17 18 tuổi túm chặt tay một beta nam khá cao lớn nhỏ giọng thút thít nói.

" đừng sợ, bọn chúng đem chúng ta tới đây có vẻ là có mục đích, chỉ cần không phải làm lương thực thì vẫn còn cơ hội"

Thẩm Bách vỗ nhẹ tay omega nữ Giang Tình an ủi, nhưng cố tình tay hắn cũng run run, dù đã cật lực áp chế.

Thẩm Bách là con trai của một viên chức cao cấp của đế quốc, cùng Giang Tình là bạn thân từ nhỏ, hôm đó hai người hẹn nhau đi dạo phố thì bị người một mùi vị khó chịu xộc vào mặt, không biết gì nữa, từ lúc đó yới khi tỉnh lại đã thấy mình nằm ở nơi hoang vu cách rất xa đế quốc, xung quanh còn có rất nhiều người giống họ, đều bị những đôi mắt to như mắt kiến được phóng đại vô cùng nhìn chằm chằm.

Hắn chỉ là an ủi tiểu Tình mới nói vậy, nhưng bản thân hắn biết bọn nó bắt họ không có ý đồ tốt đẹp gì, nếu thật sự phải cho chúng nó sinh sản, chẳng bằng làm thức ăn trong miệng nó còn hơn.

Ở trong đám người còn có một thân hình đang run rẩy chật vật mà ẩn đi thân mình, đôi môi được trang điểm tỉ mỉ cũng nhợt nhạt đi, hàm răng cắt chặt vào nhau, Lộ Nhã Thiến không ngờ cô ta lại đối mặt với hoàn cảnh này, cô ta cũng từng bỏ trốn nhưng đều bị bắt lại, dù đám sinh vật kia không tổn thương họ nhưng chiếc váy ôm sát vì trốn chạy mà te tựa lộ ra làn da trắng nõn, chỉ tội lúc nào nào ai sẽ quan tâm đẹp xấu, lúc này cô ta cực hối hận vì đã đi tham gia bữa tiệc kia, càng thêm hận chủ nhân của hôn lễ, nếu không phải vì họ cô ta cũng sẽ không đến đó rồi chưa làm gì đã phải trở về, nhưng về không xong, thân mình lúc này liệu có bảo toàn được không.

Trái ngược với mọi người, Bạch Hạ mặt mày tái xanh hai tay ôm bụng nhưng ánh mắt thì không có nhiều sợ hãi để ý nơi hang động xa lạ này, từ lúc tỉnh lại cậu đã biết lần này không xong rồi.

Bạch Hạ vốn ham chơi, nhưng cậu lại rất thông minh, cậu muốn tự cứu, ít nhất ngồi đợi không bằng tìm cách, cậu sẽ không để con mình xảy ra chuyện.

Đám sinh vật kia đối với họ rất cẩn thận, nhưng không loại trừ là đang nuôi để giết thịt, sao có bình tâm mà ngồi chờ chết chứ.

Càng đi vào sâu vậy mà lại càng sáng hơn, nhưng càng khiến họ sợ hãi hơn đối với những gì bản thân đang chứng kiến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play